Tư Mã Tĩnh thấy được Sở Ngọc Lang đứng ở trong viện tỉa cành lá cho cây, hắn nở nụ cười bước nhanh qua.
Sở Ngọc Lang quay đầu nhìn lại, thấy là Trĩ Nhi, khuôn mặt vốn lạnh nhạt trong nháy mắt nhiễm ý cười ôn hòa: “Trĩ Nhi đến rồi à?”
Trường Dung đón cây kéo trong tay tiểu thư, Tô Chỉ bưng chậu đến để tiểu thư rửa tay.
“A tỷ, vừa rồi Tam thúc gọi đệ qua, tỷ đã biết rồi chứ?” Tư Mã Tĩnh giống như một đệ đệ ngoan ngoãn, ngồi ở trên ghế đá bên cạnh Sở Ngọc Lang.
“Tam thúc không dám làm gì đệ cả. Mấy ngày trước đây, không phải ông ta đã bị đệ dạy dỗ à? Chắc cũng chỉ là muốn xem đệ khôi phục thế nào rồi thôi.”
Sở Ngọc Lang không chút để ý đổ nước tráng sạch cái chén, lại thêm chút lá trà vào chén, mười ngón tay thon dài ngâm trà rất có mỹ cảm.
Về trà nghệ, Sở Ngọc Lang từng học một ít, lúc rảnh rỗi không có việc gì cũng coi như là một thú vui.
Tư Mã Tĩnh hơi nhíu lại mày, ở nơi Sở Ngọc Lang không nhìn thấy, hắn nhìn về phía Bạch Li và Vu Thù ở phía sau.
Hai người phía sau nhanh chóng cụp mi nhìn xuống đất, các nàng thật sự chưa hề nói gì cả.
“Đệ làm rất tốt.” Sở Ngọc Lang ngâm trà xong, ngẩng đầu tán dương nhìn hắn, nói: “Sau này mặc kệ là ai bắt nạt đệ, đệ có thể dạy dỗ ngay tại chỗ hoặc để cho Bạch Li và Vu Thù đi dạy dỗ. Nếu đánh không lại cũng đừng đánh bừa, trở về nói cho a tỷ, a tỷ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho đệ.”
Thế này thì tốt quá, như vậy không phải kích thích Sở Nam đi đối phó với những người khác ở Sở gia càng dễ dàng hơn à?
Tư Mã Tĩnh lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Trĩ Nhi nhớ kỹ, cảm ơn a tỷ.”
“Nào, uống chút trà đi.”
Sở Ngọc Lang không hề phát hiện, mỉm cười đẩy cái chén sang bên Tư Mã Tĩnh.
Đèn mới lên rực rỡ, bọn tỳ nữ dâng bữa tối, đều là món mà Sở Trĩ thích ăn.
Giống như một đôi tỷ đệ bình thường, Sở Ngọc Lang dịu dàng gắp đồ ăn cho hắn. Tư Mã Tĩnh cẩn thận sắm vai hình tượng Sở Trĩ, giả vờ rất vui vẻ nói chuyện phát sinh ở tộc học trong hai ngày này.
Có lẽ là nhập diễn quá sâu, trong lúc hoảng hốt Tư Mã Tĩnh sắp cho rằng những thứ này đều là sự thật. Nếu không phải Sở Ngọc Lang gắp đồ ăn cho hắn, đều là món mà Sở Trĩ thích ăn nhất.
Nhìn vẻ mặt ôn hòa cưng chiều của Sở Ngọc Lang, hắn đột nhiên hơi buồn. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn có phần ghen ghét với đứa ngốc kia.
Dùng xong cơm tối, Tư Mã Tĩnh trở về viện mới của mình.
Con đường đá xanh trải ở giữa, xung quanh hoa cỏ đang trưởng thành, còn có từng hàng cây bạch quả đẹp. Trong viện không có người, quạnh quẽ.
Tư Mã Tĩnh không cho người đi theo, tự mình đi thẳng vào thư phòng.
Nếu Sở Ngọc Lang yêu thương đứa đệ đệ ngốc của nàng đến vậy, thế đến lúc đó để lại có thằng ngốc kia một mạng. Không biết chờ sau khi xét nhà diệt tộc Sở gia, nàng bị đứa ngốc kia liên lụy, có thể sinh lòng không kiên nhẫn, có thể oán hận mọc lan tràn hay không?
Nghĩ đến Sở Ngọc Lang sẽ vứt bỏ vẻ ôn hòa thong dong kia, vứt bỏ vẻ kiên nhẫn dung túng của nàng với đứa ngốc kia. Trở nên giống với những quý nữ cung tần trong trí nhớ của hắn, mỗi ngày cố gắng duy trì đoan trang khéo léo bên ngoài, cố gắng che giấu nội tâm tàn bạo ác độc. Tư Mã Tĩnh cảm thấy nội tâm tán loạn bất an nhiều ngày nay như được thứ gì đó trấn an, trở về với trạng thái không gợn sóng lúc trước.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Sắc trời còn chưa sáng, một chiếc xe ngựa khiêm tốn không thu hút chậm rãi đi vào Sở gia. Một nam tử mặc đồ đen xuống xe ngựa, được người ra đón vào trong sân.
Nam tử mặc đồ đen đúng là Thịnh Vương, mà người đón là Sở Nam. Ông ấy cung kính lại cẩn thận đón người vào, rồi đi vào thư phòng chờ đợi lời nói của vị này.
Tư Mã Huân vốn không phải đến vì nói chuyện quan trọng gì với Sở Nam, hắn ta muốn đến gặp Lang muội một lần, cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Hai người ở thư phòng đàm luận một ít đề tài râu ria, Sở Nam nhìn ra hắn ta thất thần nên hiểu ra, ông ấy đề nghị dẫn hắn ta ra ngoài đi dạo.
Như thế, rất hợp ý hắn ta. Có lẽ đi ra ngoài một chút sẽ gặp được Lang muội thì sao, như vậy cũng không tồi.
Sở Nam dẫn hắn ta đến bên ngoài lan can của một cái đình hai tầng ở hậu viện, dâng trà bánh lên rồi không quấy rầy nữa tự giác đi xuống. Nơi này bố trí rất tỉ mỉ chu đáo, từ trong lư hương còn bay lên từng đợt huân hương nhè nhẹ thấm vào ruột gan.
Tư Mã Huân biết ý ông ấy. Từ trước đến nay Sở Nam là người có ánh mắt, có khi đã cho người đi gọi Lang muội rồi. Nếu đã như vậy, hắn ta cứ chờ ở đây một lát là được.
Người ở lan can đều tan đi, Lang muội chưa tới, chỉ có một tiểu nam hài mặc áo gấm trắng ở sau một lan can sơn đỏ trong hành lang đi ra.
“Trĩ Nhi.” Tư Mã Huân bất ngờ. Hắn ta như nhớ ra gì đó, cười vẫy tay: “Nghe cha ngươi nói ngươi đã tốt, hiện tại hết ngốc rồi à? Mau để bổn vương nhìn xem.”
“Ta vốn không ngốc.” Tư Mã Tĩnh thản nhiên đi qua, tùy tay lấy điểm tâm trên bàn.
Tư Mã Huân hơi kinh ngạc nói: “Bổn vương vốn còn không tin, chỉ nghĩ ngày ấy gặp ngươi trong đạo quán đúng là có phần khác.”
Tư Mã Tĩnh mặc kệ hắn ta, hôm nay hắn không định đi tộc học. Vừa sáng đã thấy Trường Dung mang theo người lén lút tới nơi này, lại nghĩ đến ngày hôm trước một đám thợ thủ công ở chỗ này khởi công không biết tu sửa cái gì, phản ứng đầu tiên của hắn là nơi này nhất định có mờ ám gì.
Vì thế, lúc này hắn mới tới đây, muốn xem Sở Ngọc Lang muốn làm chuyện gì.
Kết quả không ngờ, vậy mà lại thấy được Tư Mã Huân. Hắn ta đúng là đồ âm hồn không tan mà, mới sáng ra đã không ngại cực khổ cải trang đến Sở gia. Thật là bôi nhọ thân phận hoàng tộc.
Hồ sen này xây bên trong đại phòng, chặn ngang tách tiền viện và hậu viện. Trong hồ sen có một đình bát giác hóng gió, từ hành lang bạch ngọc nối suốt hai bờ.
Sáng sớm sương bao phủ ở phía trên hồ sen, hoa sen chưa mở. Đột nhiên, ở đình giữa hồ truyền đến một loạt tiếng nhạc tựa như đến từ thiên cung. Tiếng chuông trang nghiêm, tiếng đàn Không tiên khí, còn có tiếng sáo du dương réo rắt, đan chéo ở bên nhau, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Theo từng tiếng tiếng chuông thanh thúy, mặt hồ xuất hiện một nữ tử váy đỏ chân trần, nàng búi phi tiên kế, dáng người yểu điệu tinh tế.
Này! Sao có thể, sao có người có thể đi lại trên mặt hồ chứ!
Đó là tiên tử, tiên tử xuống trần!
Nhân thế gian sẽ không có nữ tử có thể đẹp như vậy, đây nhất định là từ thiên cung bay xuống!
Tỳ nữ đi ngang qua đều không kiềm được quỳ xuống, muốn quỳ lạy thần nữ không biết không biết tên họ này.
Tư Mã Huân ngơ ngẩn đứng ở bên bờ, kinh ngạc nhìn thần nữ kia, cuối cùng lại không rời được mắt đi. Ngay cả cái cốc trong tay mình tuột xuống lăn ở trên bàn, cũng không hề phát hiện.
Tư Mã Tĩnh đứng ở ngay bên cạnh, ánh mắt bị nữ tử trong nước đoạt đi, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Nữ tử trên mặt nước bao phủ giữa một đám sương trong hồ sen, tùy ý nhảy lên, eo như không có xương. Lá sen cao vút, hoa sen e ấp chưa mở, hồ sen sáng sớm vừa muốn thức tỉnh.
Thấy hình ảnh này, mới vừa rồi có thể biết được cái gì gọi là “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.” “Tủng khinh khu dĩ hạc lập, nhược tương phi nhi vị tường.”(*) Dùng ở trên người nàng, đều đơn giản thiếu sức sống.
(*) Trích trong “Lạc thần phú” Uốn lượn như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Thân thể nhẹ nhàng lên cao như chim hạc đứng, như sắp bay đi mà còn chưa dứt.
Cánh tay ngọc của nàng uyển chuyển, ngón trỏ nhỏ dài, nàng thu hồi tay áo lại tùy ý vứt ra. Chân ngọc lả lướt, đạp lên làn sương, đạp lên trên mặt nước lạnh lẽo. Nàng nhấc chân hạ eo, dáng người mềm mại làm động tác mà người thường không làm được, dáng múa của nàng tuyệt đẹp, nơi chốn lộ ra chữ “Nhã”.
Bàn tay trắng nhỏ dài của nàng bẻ một cành hoa sen, ống tay áo lướt qua mặt nước, mang theo từng giọt sương, bay tản ra.
Giữa mày nàng điểm một sợi hồng, quyến rũ mà không lẳng lơ. Môi đỏ răng trắng, cắn lên cuống hoa kia.
Váy múa tản ra mở thành từng tầng, trong sương sớm bao phủ, lại không bị ướt nhẹp.
Tiếng nhạc bên tai hoàn toàn bị bỏ qua, trong mắt mọi người chỉ còn lại thần nữ đang tùy ý nhảy múa trong hồ sen kia.
Nàng quá đẹp, không có người có thể đẹp như vậy!
Tư Mã Tĩnh nhìn nữ tử trong ao kia, trải qua khiếp sợ và kinh ngạc trước vẻ đẹp lúc ban đầu. Hắn đã bình tĩnh lại, vẻ mặt phức tạp nhìn nữ tử vừa tạo một thoáng kinh hồng kia.
Sở Ngọc Lang đúng là rất đẹp, nhưng mà bên trong gương mặt đẹp của nàng là tâm cơ thâm trầm của nàng.
Hóa ra, nàng là người quyến rũ ma quỷ như vậy ư?
Nhưng thật đáng tiếc, Tư Mã Tĩnh uể oải nhìn Tư Mã Huân ở bên cạnh, vương tôn hầu tước nhiều thế, vậy mà nàng lại lựa chọn một người như vậy.
Cho dù tâm cơ nàng thâm trầm, Tư Mã Huân càng không bằng nàng. Kết duyên với hắn ta, thật là làm hỏng mỹ nhân rắn rết như vậy.
Không biết thời gian qua bao lâu, đám sương trên nước dần dần tan đi. Hồ sen dần nhìn thấy rõ ràng, lá sen lay động theo gió, hoa sen từng đóa nở rộ.
Tiếng tiên nhạc dần dần biến mất, thần nữ đạp nước mà múa, dưới chân khẽ điểm, tư thái lay động rời khỏi mặt nước biến mất ở chỗ ngoặt hành lang bên bờ.
Tư Mã Huân thất thố đứng dậy, ánh mắt nhìn theo bóng hình xinh đẹp biến mất ở đầu kia hồ sen.
“Tỉnh đi, người cũng đã đi rồi!” Tư Mã Tĩnh không chút do dự trào phúng, nhớ đến thân phận hiện giờ, lời trào phúng của hắn coi như còn bớt lại rồi: “Ngươi nhìn cái gì, thèm cứ như mèo nhìn thấy cá ấy.”
Lời không quá êm tai đã phá vỡ dư vị tuyệt vời của màn múa vừa rồi, trực tiếp đánh thức và kéo Tư Mã Huân ra.
“Trĩ Nhi?” Tư Mã Huân nhìn hắn, thở dài, ngồi xuống rót cho mình một chén trà, tỉnh táo lại một chút.
Tư Mã Tĩnh nhướng mày: “Đẹp vậy à?”
“Trẻ con không hiểu được đâu.” Tư Mã Huân không nhịn được bật cười. Hắn ta không nghe ra ý trào phúng của Tư Mã Tĩnh, cho rằng chỉ là nghi hoặc đơn thuần của trẻ con, còn giải thích một câu: “Chờ ngươi lớn lên, sẽ tự mình hiểu.”
Khói trong lư hương dần dần tản ra, thấm vào ruột gan, thư giãn thần kinh.
“Bổn vương vội đi xem a tỷ của ngươi, ngoan.” Tư Mã Huân sờ sờ đầu Tư Mã Tĩnh, xoay người rời đi.
Tư Mã Tĩnh đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Tư Mã Huân ta rời đi. Hắn mặc niệm ba giây, sau đó không xa không gần đi theo sau Tư Mã Huân.
Ồ, hắn muốn nhìn xem Tư Mã Huân không ngại cực khổ chạy đến, rốt cuộc là muốn mưu đồ kế hoạch bí mật gì với Sở Ngọc Lang!
Vì phòng ngừa bị người ta nhìn thấy, Tư Mã Tĩnh đổi một đường nhỏ, bằng tốc độ nhanh nhất đã nhanh chóng xuất hiện ở Quan Sư Viện của Sở Ngọc Lang.