Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

Chương 47



Lúc Sở lão phu nhân đến thì thấy tất cả mọi người đều đang tụ tập ở trong sảnh lớn. Một thiếu niên uy áp bức người ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Sở Nam và Sở Hoa ngồi ở dưới.

Thiếu niên mặc áo bào trắng thêu hoa văn rồng, cả người toát lên vẻ tự phụ, nét mặt cao ngạo ngồi trên vị trí chủ tọa ở chính đường.

Mấy người Sở Nam cung kính nói gì đó. Sở lão phu nhân đến hơi chậm, bà vội vàng muốn quỳ xuống hành lễ, lại bị thiếu niên kia không kiên nhẫn cắt ngang:

“Được rồi, cô âm thầm đến, hành lễ thì không cần, ban ngồi đi.”

“Vâng, lão thân đa tạ Thái Tử điện hạ.” Sở lão phu nhân làm phúc lễ, được ma ma phía sau đỡ, ngồi ở vị trí gần đầu phía bên phải.

“Sao? Sở gia các ngươi chỉ có mấy người này à?” Tư Mã Tĩnh nhìn lướt trong phòng một vòng, cũng không thấy Sở Ngọc Lang và đứa ngốc kia.

Trong lòng hắn căng thẳng, trên mặt lại làm ra vẻ khinh thường: “Cô nghe nói trưởng nữ Sở thị có dung mạo xinh đẹp khác hẳn người thường. Sao lần này không nhìn thấy, là cô không xứng để nàng ra bái kiến à?”

Hắn giả vờ tức giận, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ thót tim.

Lại không ai nhìn thấy, tay Tư Mã Tĩnh giấu trong tay áo đang ấn chặt ngọc ban chỉ trên ngón trỏ. Hắn ấn rất chặt như muốn khảm thứ này vào trong máu thịt.

Sao... Sao đến cả Thái Tử đều biết Lang Nhi, việc này có điều kỳ lạ.

Sở Nam vội cung kính nói: “Hôm trước tiểu nữ ngã từ trên núi xuống, hiện giờ trọng thương hôn mê bất tỉnh đến nay, thật sự không thể tiếp giá...”

“Hôn mê bất tỉnh?” Tư Mã Tĩnh hơi nheo mắt phượng, đấy là còn sống, được cứu về rồi. Trong nháy mắt, hắn nghe được tiếng mình khẽ thở phào.

“Bẩm điện hạ, hiện tại tiểu nữ vẫn đang sốt cao, đại phu nói chỉ có thể cố gắng trị liệu.”

Bàn tay mới buông lỏng lại nắm chặt, Tư Mã Tĩnh biết hắn không nên biểu hiện quan tâm đến Sở Ngọc Lang như vậy nhưng hắn không thể không quan tâm, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Đã cho mời thái y chưa?” Ánh mắt Tư Mã Tĩnh hơi trầm xuống.

Đám lão nhân kia tuy chẳng ra gì mà y thuật cũng được.

Sở Nam cung kính trả lời: “Đã mời Triệu thái y và Trần thái y, còn cả thầy thuốc trong phủ.”

Tuy hai vị này hơi trẻ, nhưng tuổi trẻ tài cao, cũng dựa vào bản lĩnh mà thi vào Sở Thái Y.

Trong Sở Thái Y có họ Triệu và họ Trần à?

Tư Mã Tĩnh nhăn mày càng chặt, bị thương nặng vậy, sao tìm mấy người mà hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên này vậy! Tư Mã Huân đâu, không phải hắn ta thâm tình với Sở Ngọc Lang à, sao không phái được một thái y tử tế đến.

“Cô muốn ở đây một thời gian, cũng không có gì có thể cho các ngươi. Vậy đi, cô phái người mời Thẩm đại nhân đến xem bệnh cho Sở đại tiểu thư.”

“Vâng... Đa tạ Thái Tử điện hạ.” Sở Nam vội hành lễ.

“Được rồi! Sắp xếp cho cô một viện yên tĩnh.” Tư Mã Tĩnh đứng dậy, liếc ra sau lưng mình: “Triệu tướng quân dẫn người về trước đi, để Hữu Hỉ ở lại là được.”

Thống lĩnh cấm quân nhanh chóng vâng mệnh, dẫn người lui xuống.

Tỳ nữ đứng cạnh Sở lão phu nhân lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng may mắn đám nam nhân này chưa từng muốn lưu lại, nếu không các nàng không ở lại nổi thôn trang nho nhỏ này mất.

Rất nhanh đã sắp xếp xong viện.

Thái Tử đi qua, mày lại nhíu vào: “Cô muốn ở viện phía Đông, bên này phong thuỷ không tốt, cô không thích.”

Sở Nam nghiêm mặt, do dự: “Cái này... Nhưng mà nữ quyến trong phủ đều ở bên đó.”

Tư Mã Tĩnh không chút khách khí: “Vậy để họ dọn sang phía Tây đi.”

Sở Nam nhíu chặt mày, vị tổ tông này quả nhiên không dễ hầu hạ, nhưng ai bảo hắn là Thái Tử chứ.

“Vâng, hạ quan sẽ cho người đổi viện, sắp xếp lại lần nữa.”

Lang Nhi còn ở Đông viện không thể nhúc nhích, Sở Nam suy nghĩ một phen, quyết định nói trước với vị tổ tông này cho thỏa đáng: “Điện hạ, phía Đông này có một viện để tiểu nữ dưỡng bệnh. Tiểu nữ trọng thương hôn mê bất tỉnh, sợ là không thể hoạt động.”

Viện kia là nơi tốt nhất phía Đông, Sở Nam thật sự sợ tổ tông này được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt Lang Nhi ra khỏi viện để nhường lại.

Tư Mã Tĩnh khựng lại, lông mi như khẽ nhếch. Hắn giấu đi đáy mắt sâu thẳm, khẽ cười nhạo một tiếng, nói: “Chỉ là một người bệnh hôn mê không tỉnh mà thôi, cũng sẽ không quấy rầy đến cô. Ở rồi thì cứ ở, cô còn chưa đến mức đi làm khó một người bệnh.”

Tổ tông này đồng ý là được, Sở Nam thở phào nhẹ nhõm, dẫn người đến viện phía đông.

Phía Đông có không ít viện, rơi rớt tan tác, đều có khác biệt.

Tư Mã Tĩnh chọn một viện cách Sở Ngọc Lang gần nhất, sau đó không ngoài dự đoán thấy được sắc mặt Sở Nam đen xì.

Hắn không thèm để ý, khẽ chậc một tiếng, nói: “Cũng chỉ có viện này còn vừa mắt một tí, vậy chọn cái này đi.”

Sở Nam không kiềm được hoài nghi có phải Tư Mã Tĩnh cố ý không. Nhưng nhìn vẻ mặt Tư Mã Tĩnh ghét bỏ thì ông ấy lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Ông ấy chưa từng nói Lang Nhi ở viện nào, nếu bảo là cố tình thì không giống lắm.

Cuối cùng Tư Mã Tĩnh vẫn vào ở được.

Thống lĩnh cấm quân rất nhanh truyền tin mời Thẩm thái y đến thôn trang. Thẩm thái y vốn còn như lọt vào trong sương mù, kết quả đã bị yêu cầu đi chẩn trị cho Sở Ngọc Lang.

Không phải Thái Tử điện hạ luôn luôn đối phó với Sở gia à? Từng chuyện trước kia, ngay cả một người đóng cửa tĩnh tu ở Sở Thái Y đều biết.

Thẩm thái y không hiểu cho lắm. Có phải Thái Tử điện hạ muốn gọi ông ấy đến thêm ít thuốc độc vào chén thuốc của vị tiểu thư này, dứt khoát tiễn người ta về Tây Thiên không?

Nhưng hiện tại người ta mời ông ấy đến chẩn trị cho Sở tiểu thư, vậy ông ấy vẫn nên chẩn trị trước.

Thẩm thái y thân là Thái Y Lệnh, từ trước đến nay ở trong cung đều chỉ xem bệnh cho bệ hạ, và Thái Tử. Hiện giờ hạ mình đến thôn trang đơn sơ này xem bệnh cho một nữ tử khuê các.

Ông ấy không cảm thấy ấm ức, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này bị thương quá nặng, sợ là thật sự nguy hiểm.

Bởi vì Thái Tử ở Đông viện, người đến thăm Sở Ngọc Lang không nhiều lắm, cũng chỉ có Sở Nam và Sở lão phu nhân. Mấy người bọn họ khá khách khí với Thẩm thái y, mặc dù chức quan của vị thái y này không lớn, nhưng dẫu sao ông ta cũng được coi như người bên cạnh bệ hạ.

Xem bệnh xong, Sở lão phu nhân đi về cùng Sở Nam.

Thẩm thái y ở trong viện của Sở Ngọc Lang một lúc lâu, vừa ra đã bị Tư Mã Tĩnh mời qua.

Thẩm thái y kinh ngạc muốn hành lễ, Tư Mã Tĩnh cản ông ấy, nhíu mày thúc giục: “Thế nào?”

“Cái này... Sợ là, không quá lạc quan.” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thẩm thái y lập tức nhíu lại.

“Vị tiểu thư kia bị thương quá nặng, bây giờ lại sốt rất cao. Nếu không thể kịp thời hạ sốt, sợ là rất nguy hiểm.”

Tư Mã Tĩnh liếc xéo ông ấy, cười lạnh: “Vậy nhanh điều trị cho nàng ấy. Trị không hết, sợ là chức Thái Y Lệnh của ông cũng không còn đâu.”

“Vâng, hạ quan nhất định dốc hết sức lực.” Thẩm thái y vội cung kính hành lễ.

Tư Mã Tĩnh ở lại thôn trang này. Hắn luôn luôn làm theo ý mình, không ai quản được hắn.

Viện này chỉ cách viện của Sở Ngọc Lang một bức tường. Trước kia lúc Tư Mã Tĩnh vẫn là Sở Trĩ, đã từng chạy đến đây, hiện giờ lại có phần cảnh còn người mất.

Trong viện có một cây táo cao lớn, dưới cây táo là bàn đá ghế đá.

Tư Mã Tĩnh ngồi ở trong viện, ngẩng đầu nhìn sao trên trời. Đêm nay không trăng, chỉ có ánh sao đầy trời.

Đột nhiên đúng lúc này, cách vách truyền đến một loạt tiếng ồn ào. Là tiếng của trẻ con, rất quen thuộc như là tiếng của đứa ngốc Sở Trĩ.

Tư Mã Tĩnh nhíu mày, đang muốn nghe xem là chuyện gì, kết quả nghe thấy âm thanh chạy vội từ bên kia sang bên này.

Cửa viện còn chưa đóng lại, đứa nhóc kia lập tức vọt vào.

Sở Trĩ vừa thấy Tư Mã tĩnh thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Hai người cách một bậc thang xa xa nhìn nhau.

Hiện tại Sở Trĩ chỉ ăn mặc bộ trung y, để chân trần đứng ở bên ngoài bậc thang nhìn Tư Mã Tĩnh.

Tư Mã Tĩnh cũng đứng ở nơi đó, nhìn lại Sở Trĩ.

Đây là lần đầu tiên Tư Mã Tĩnh lấy hình thức này gặp Sở Trĩ. Ở thân xác này ba tháng, không ngờ đổi thị giác thì nhìn ra thế này.

Sở Trĩ nhìn trước đại ca ca quen mắt trước mặt, trong chốc lát không nghĩ ra đã gặp được ở đâu, vì thế cậu nhóc đứng ở nơi đó nhìn Tư Mã Tĩnh.

Đúng lúc này, Tô Chỉ cũng đuổi theo đến, nhìn Thái Tử điện hạ trong lời đồn đứng ngay cửa nhìn sang, nàng lập tức sợ tới mức vội kéo Sở Trĩ quỳ xuống muốn thỉnh tội.

“Để đứa nhỏ này ở lại, ngươi có thể đi rồi.” Tư Mã Tĩnh lạnh nhạt.

“Thế này sợ là không ổn, công tử nhà ta mới tỉnh lại, còn chưa cả xỏ giày, sợ không thể ở lại đây lâu.”

Tô Chỉ run run, vẫn cúi đầu cung kính nói. Chuyện lần này, vốn là các nàng bảo vệ tiểu thư không chu toàn. Bây giờ nếu không trông coi tiểu công tử cẩn thận, chờ tiểu thư tỉnh lại, các nàng còn có mặt mũi nào mà gặp tiểu thư.

Trong mắt Tư Mã Tĩnh lóe lên sự nguy hiểm. Hắn không nhìn Tô Chỉ, chỉ nhìn Sở Trĩ vẫy tay nói với cậu nhóc: “Ngươi lại đây.”

Hữu Hỉ rất có ánh mắt, cung kính ngăn Tô Chỉ ở ngoài cửa, sau đó bế Sở Trĩ vào.

Trong viện chỉ còn lại hai người đứng phía dưới cây táo.

Người lớn tuổi mặc bộ gấm màu trắng, dung mạo hiện tại sắc nét giữa mày toàn là vẻ kiêu ngạo.

Người bé tuổi lại mở to mắt hạnh vô tội nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.