Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

Chương 79: C79: Chương 79



Hàng lông mi dài hơi run rẩy, Sở Ngọc Lang muốn nghiêng đầu né tránh tay hắn.

Nhưng Tư Mã Tĩnh lại nhíu mày, cương quyết nói: “Đừng nhúc nhích.”

Ngón tay thon dài chấm một ít vào dương chi bạch ngọc cao rồi nhẹ nhàng bôi lên cổ nàng bằng động tác dịu dàng như đang đối đãi với bảo vật quý báu.

“Điện hạ, thiếp có thể tự bôi.” Sở Ngọc Lang cứng đờ.

Lúc trước nàng cũng bôi thuốc cho hắn như thế, Tư Mã Tĩnh dịu giọng: “Nàng không nhìn thấy đâu.”

Sở Ngọc Lang nhẫn nại: “Điện hạ, có thể dùng bông vải mà.”

Tư Mã Tĩnh không mảy may nghĩ ngợi: “Bông vải nào có thể phân nặng nhẹ? Không bôi được đâu.”

Lời này khá quen thuộc, khiến Sở Ngọc Lang sững sờ.

Tư Mã Tĩnh bôi thuốc xong rồi nhẹ nhàng nói: “Chờ ăn sáng xong thì chúng ta nên đi thỉnh an phụ hoàng thôi.”

Thỉnh an ư, đồng tử Sở Ngọc Lang trở nên nặng nề. Tất nhiên Sở quý phi ở đó, còn có cả Thịnh vương rất có thể cũng ở đó.

Vậy thì không dễ xử lý rồi.

Tư Mã Tĩnh lại nghĩ lầm thành nàng đang sợ, bèn cau mày phượng: “Có Cô ở đây, ai dám ức hiếp nàng?”

“Đa tạ Điện hạ.” Sở Ngọc Lang cụp mắt, mím môi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã lên đường đến cung Hàm Lộ.

Trong điện, phi tần ngồi dựa theo thứ tự phẩm giai, ngồi đầu đương nhiên là Bệ hạ và Sở quý phi.

Thục phi ngồi bên dưới, bên cạnh là Trường Lạc đang chờ đợi với vẻ mặt tò mò. Nàng nhìn Ngũ hoàng huynh đang ngồi đối diện, lẽ ra Ngũ hoàng huynh cũng coi là biểu ca của Thái tử phi tẩu tẩu, vậy là đã gặp qua Thái tử phi tẩu tẩu rồi.

Nàng nghĩ vậy thì liên tục nhìn qua vài lần, nhưng lại thấy Ngũ hoàng huynh chỉ một mực cúi đầu uống trà.

Uống ngon vậy sao?


Trường Lạc cũng nếm thử rồi bị đắng đến mức nhíu mày. Lại là trà Bích Sơn, khẩu vị của phụ hoàng cứ kỳ quái thế à. Bây giờ thì hay rồi, khẩu vị của Ngũ hoàng huynh cũng tiêu tùng luôn.

Đúng lúc này, thái giám ngoài điện thông báo Thái tử điện hạ dẫn theo Thái tử phi đến.

Hoàng đế ngồi bên trên khẽ mỉm cười: “Bảo chúng nó vào nhanh lên đi, chờ đến sốt cả ruột rồi.”

Thái giám vội cung kính xác nhận, rảo bước ra cửa rồi cao giọng truyền lệnh: “Mời Thái tử điện hạ và Thái tử phi vào điện.”

Ngoài điện mặt trời đã lên cao, các phi tần đã đợi ở đây khoảng một canh giờ. Trong điện có vài hoàng tử đang ngồi, ngay cả Bệ hạ cũng ngồi đây gần nửa canh giờ rồi.

Có thể khiến Bệ hạ chờ lâu mà vẫn mỉm cười như vậy thì cũng chỉ có Thái tử điện hạ thôi.

Nhóm phi tần ngồi đây đã lâu nhưng không ai dám xen vào, cả đám vừa cung kính ngồi chờ vừa dõi mắt nhìn ra ngoài điện.

Thiếu niên đang đến có dung mạo ưa nhìn, mặt mày xuất sắc, hàng mi dài đen như mực. Giữa đôi lông mày đẹp đẽ là vẻ kiêu ngạo, trường bào đỏ tươi được thêu hoa văn chim tị dực tinh xảo.

Đi cùng với hắn là một nữ tử có mái tóc khá dài và trên đầu đội trâm phượng, trán ngọc mày ngài, đôi môi chúm chím. Nàng cũng mặc váy áo đỏ tươi, làn váy đung đưa nhẹ nhàng và chậm rãi theo bước chân sen của nàng.

Một đôi tân nhân tuyệt đẹp, đúng là một đôi bích nhân bước ra từ trong tranh.

Mắt Trường Lạc lập tức sáng lên bởi tẩu tẩu mới quả nhiên xinh đẹp. Thế nhưng, nàng lại bị gả cho một vị hôn phu như thế, thật là đáng tiếc.

Sở quý phi cụp mắt, che khuất vẻ vặn vẹo trong mắt.

Trâm phượng mà bà không có tư cách đeo kia nay lại xuất hiện trên đầu Sở Ngọc Lang. Vả cả váy áo có đỏ tươi đó nữa, quả là một màu sắc tươi mới và rực rỡ.

Nhắc tới thật buồn cười, bao nhiêu thứ của Sở Ngọc Lang lúc trước không phải do bà ban thưởng chứ. Bây giờ nàng phản bội Sở gia, phản bội con trai của bà để lấy Thái tử, rồi sau này tình thế hẳn sẽ đảo ngược một phen.

“Tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”

Tư Mã Tĩnh dẫn theo Sở Ngọc Lang quỳ xuống bồ đoàn trước mặt. Đại thái giám bên cạnh bưng một chiếc khay khắc hoa bằng gỗ mun tinh xảo, bên trên bày hai chén trà ngọc bằng sứ trắng.

Tư Mã Đức nhìn nhi tử đang quỳ gối dưới tay, trên gương mặt đã khắc sâu dấu vết năm tháng hiện vẻ xúc động. Cảnh tượng trước mắt hết sức quen thuộc, năm đó ông cũng dắt tay mẫu thân hắn rồi quỳ lạy trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu như thế.

“Con ta đã lớn rồi, nhớ ngày xưa con mới còn nhỏ xíu.” Tư Mã Đức tiếp nhận chén trà trong tay nhi tử rồi uống một ngụm.


“Phụ hoàng mời uống trà.”

Sở Ngọc Lang cung kính dâng trà lên quá đỉnh đầu.

Tư Mã Đức nhìn nàng, thở dài rồi tiếp nhận chén trà nhấp một miếng: “Ừm.”

Nhìn thấy Sở thị này, ông có thể hiểu được đôi phần vì sao Tĩnh Nhi lại cố chấp không phải nàng thì không chịu cưới như thế. Quả nhiên nữ nhi Sở gia ai nấy đều có dung mạo hơn người.

Một bên khác, Sở quý phi đã ngồi ngay thẳng, chờ đôi tân nhân tới kính trà.

Sau nhiều năm Tiên hoàng tạ thế, Phượng ấn luôn do bà bảo quản. Bà cai quản hậu cung hơn mười năm, tuy không có danh hiệu hoàng hậu nhưng lại có thực quyền hoàng hậu.

Theo lý thuyết, Thái tử và Thái tử phi kính trà cho bà cũng là hợp tình hợp lý.

Như bà thầm nghĩ, Tư Mã Tĩnh đứng dậy bưng một ly trà khác rồi đi tới với vẻ trang trọng và cung kính.

Sở Ngọc Lang bưng trà theo sau hắn, hơi mâu thuẫn.

Giây lát sau, mày phượng của Tư Mã Tĩnh khẽ chớp, trong mắt ánh lên chút mỉa mai nhưng nhanh chóng biến mất.

Bàn tay thon dài khẽ nghiêng, tức thì chén trà kia bị đổ xuống đất.

“Mẫu hậu, tuy ngài không ở đây nhưng chén trà này con vẫn muốn mời ngài.”

Nước trà màu xanh ngọc cứ thế văng tung toé trên đại điện bóng loáng.

Sở quý phi vốn đang mỉm cười đưa tay ra nhận, nhưng lại bị nước trà đột nhiên đổ tung tóe văng trúng ngón tay.

Bên trong đại điện im lặng như tờ.

Sở Ngọc Lang hiểu ra rằng vị trí Sở quý phi ngồi ngang bằng với Bệ hạ là nơi chỉ Hoàng hậu mới có thể ngồi.

Vậy nên, Tư Mã Tĩnh mới phải bưng trà đi đến trước mặt Sở quý phi rồi đổ trà xuống ngay trước mặt Sở quý phi thế này.


Hôm nay là ngày thứ hai sau đại hôn, nếu ở nhà người bình thường, thiếp thất ngồi tại vị trí của chủ mẫu đã qua đời rồi để con trai trưởng và tân nương kính trà thì đúng là khiến người ta khó tiếp nhận.

Cũng vì lẽ đó, Tư Mã Tĩnh mới làm xấu mặt Sở quý phi trước mặt mọi người.

Sắc mặt Sở quý phi khó coi, mười ngón tay rút vào trong tay áo và siết chặt: “Thái tử điện hạ, đây là có ý gì?”

“Hôm nay là đại hôn của Cô, đương nhiên phải kính trà cho mẫu hậu.” Trong đôi mắt phượng đẹp đẽ của Tư Mã Tĩnh toát lên nét cười nhạt, hắn quay sang nhìn Sở Ngọc Lang.

Sở Ngọc Lang đứng bên cạnh hắn, cụp mắt, tay bưng trà khẽ ngưng lại. Tiếp đó, nàng bắt chước theo Tư Mã Tĩnh đổ trà xuống.

“Thần tức kính trà cho mẫu hậu.”

“Răng rắc”, Sở quý phi nghe tiếng móng tay mình đứt gãy. Bà cố gắng làm dịu đi nét mặt đang vặn vẹo.

Giỏi, đứa cháu gái này giỏi lắm, nhiều năm qua bà đối xử với nàng không tệ. Bây giờ lại nhanh chóng đứng về phe Thái tử rồi, đúng là lòng lang dạ sói mà.

Đáy mắt Tư Mã Tĩnh lại toát ra ý cười hài lòng.

Sở Ngọc Lang nhẹ nhàng đặt chén lại, lòng bàn tay đã vã mồ hôi.

Vừa rồi Thái tử hạ nhục mặt mũi của Quý phi, tuy nhiên không thấy Bệ hạ nói gì. Bởi vậy có thể thấy dù Bệ hạ rất sủng ái Quý phi, nhưng địa vị của Thái tử vẫn xếp trên Quý phi.

Tuy nàng không thể so với Thái tử nhưng bây giờ nàng và Thái tử là một thể. Nếu có ai quát mắng nàng, chẳng khác nào đang vả vào mặt Thái tử.

Bệ hạ sẽ không làm thế, Quý phi cũng không thể làm thế.

Quả nhiên, Sở quý phi tủi thân liếc nhìn Bệ hạ, nhưng thấy ông chỉ thảnh thơi uống trà, chẳng mảy may để ý đến sự xấc láo vừa nãy của Thái tử.

Bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại, Trường Lạc khẽ há hốc mồm, trong mắt không giấu được kinh ngạc.

Tẩu tẩu mới này chẳng những xinh đẹp, mà gan cũng to nữa.

“Kính xong trà thì ngồi đi.” Hoàng đế nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, rồi đặt chén trà xuống.

Khi ông nhìn lại Sở Ngọc Lang thì ánh mắt đã nhuốm vẻ hài lòng. Trước đó ông còn lo lắng Tĩnh Nhi sẽ cưới nhầm người, bây giờ xem ra thật sự là một viên minh châu.

“Tạ phụ hoàng.”

Tư Mã Tĩnh gật đầu dẫn theo Sở Ngọc Lang ngồi xuống chiếc ghế trên cùng bên phải.

Sở Ngọc Lang không nói gì chỉ ngồi xuống theo Tư Mã Tĩnh.


Mặc dù những người còn lại không cần Sở Ngọc Lang bước lên cúi chào từng người nhưng những người cần giới thiệu vẫn phải giới thiệu.

Nếu ở gia đình bình thường thì sau khi kính trà cho trưởng bối xong, huynh đệ thuộc hàng tiểu bối nên tiến lên vấn an tẩu tẩu.

Tư Mã Huân khẽ cử động rồi bưng trà đi tới bàn của Tư Mã Tĩnh và Sở Ngọc Lang.

“Chúc mừng Thái tử đại hôn, cũng chúc mừng Thái tử phi lấy được lang quân như ý.”

Sở Ngọc Lang không tránh né ánh mắt hắn ta, nếu không đó sẽ là chột dạ trong mắt Tư Mã Tĩnh. Thế nên, nàng đã thấy rõ vẻ u ám và độc ác thoáng qua mắt Tư Mã Huân.

Nàng cụp mắt rồi bưng trà lên uống một ngụm.

Thịnh vương đấy à, hắn ta là người có thù tất báo.

Tư Mã Tĩnh lại hoàn toàn không màng để ý, chỉ mỉm cười rồi cất giọng điệu rất gợi đòn: “Hoàng huynh không cần ao ước, chắc hẳn việc hôn nhân cũng nhanh thôi.”

Tư Mã Huân vội liếc nhìn một cách lạnh lùng nhưng không nói gì. Hôn sự giữa hắn ta và Ngụy Văn An được định ra gần một năm rưỡi rồi. Hắn ta không thích cuộc hôn nhân này, hơn nữa tuổi của Ngụy Văn An cũng còn nhỏ cộng thêm Tĩnh Dương công chúa không nỡ nên định giữ người lại một hai năm nữa, thế là cho tới bây giờ hắn ta vẫn chưa thành thân.

Nhưng hôn kỳ đã được định ra là vào bốn tháng sau.

“Chúc mừng hoàng huynh đại hôn, Tu tham kiến tẩu tẩu.”

Nam tử ngồi cuối mặc một trường bào màu xanh nhạt, đôi mắt đào hoa chứa ý cười. Y bước lên hành lễ, dáng vẻ đó cực kì hữu lễ.

Dáng vẻ biết lắng nghe, phong lưu phóng khoáng khiến Sở Ngọc Lang cảm thấy hết sức quen mắt.

Tu?

Mắt Sở Ngọc Lang hơi khựng lại, nàng nhanh chóng xác định thân phận của người đến, Yến vương Tư Mã Tu, người xuất hiện tại buổi tiệc ngắm hoa trong vườn và đi dạo với Sở Ngọc Khê cùng công tử Ngu gia ngày ấy lại là cùng một người.

Thú vị đấy, đường đường là Yến vương mà lại lấy phủ Vũ An hầu ra giả danh lừa bịp, xem ra quan hệ giữa hai nhà không xấu mà trái lại rất tốt.

Tư Mã Tĩnh giơ tay lên tỏ thái độ thoải mái với Tư Mã Tu, Sở Ngọc Lang âm thầm để ý kĩ mối quan hệ của hai người.

Sau đó, đến lượt Trường Lạc.

Trường Lạc bưng trà tới, nhìn Tư Mã Tĩnh đang nở nụ cười xấu xa của, bèn yên lặng quay đi chỉ nhìn Sở Ngọc Lang rồi cười hì hì nói: “Thái tử phi tẩu tẩu đẹp quá ạ, Trường Lạc bái kiến tẩu tẩu, tẩu tẩu uống trà.”

“Công chúa quá khen, Tảo Văn công chúa cực kì thông minh, hôm nay gặp mặt quả đúng là thế.” Sở Ngọc Lang mím môi cười đáp lễ, uống trà rồi tháo vòng tay trên cổ tay xuống đưa cho cô bé: “Đây là lễ cho công chúa.”

Trường Lạc vui vẻ nhận vòng tay, sau khi cảm ơn lại nhìn sang Tư Mã Tĩnh, thấy thần sắc sung sướng của hắn thì không khỏi lè lưỡi một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.