Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 21



Ra khỏi nhà Triệu Anh Kiệt, đầu óc ta trống rỗng, chỉ nhớ rõ sắc mặt xanh mét của Nhạc Diễm, nghe thấy đằng sau có tiếng Nhạc Diễm gọi, ta liền co cẳng bỏ chạy. Lúc nãy ở trước mặt Triệu Anh Kiệt, ta nói hận hắn, cho nên giờ ta cũng không có dũng khí đối mặt, sợ hắn lại uy hiếp ta, làm ra những chuyện đáng sợ, sau đó ta lại không thể không khuất phục dưới *** uy của hắn.

“Mộ Phàm, ngươi đứng lại đó cho ta.” Mắt thấy Nhạc Diễm càng đuổi càng gần, ta mặc kệ mọi việc, vọt thẳng vào cửa hàng tổng hợp, hy vọng đám đông có thể che chở cho ta, nhưng hai tròng mắt của Nhạc Diễm tựa như ra-đa nhìn chằm chằm vào ta, một khắc không rời. Đúng lúc cảm thấy bất an, bỗng một đôi tay kéo ta vào phòng thử đồ.

“Ngươi là ai?” Đột nhiên bị người kéo vào phòng thử, lại là một nam sinh thấp bé đội mũ lưỡi trai, ta bất an hỏi.

“Mộ Phàm ca, là em, nhỏ giọng thôi.” Người nọ cởi mũ ra, thì ra là Tiểu Du, sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Tiểu Du bảo ta nhỏ giọng, chỉ chỉ ra ngoài cửa, khẳng định là nàng đang ám chỉ Nhạc Diễm.

“Sao em lại ở đây?” Ta nhỏ giọng hỏi Tiểu Du, sau đó tựa vào cánh cửa nghe động tĩnh.

“Suỵt. Đừng nói gì cả!” Không ngờ Tiểu Du cũng sợ Nhạc Diễm thành như vậy, lúc này hai chúng ta quả thực như đang tiến hành giao dịch ngầm, bất quá ta vẫn nghe theo lời nàng mà ngậm miệng lại.

“Cộp, cộp.” Tiếng bước chân truyền tới, khiến ta có chút khẩn trương lui lại, không biết nỗi sợ hãi này xuất phát từ đâu. Tiểu Du cũng sốt ruột nắm lấy tay ta, tựa đầu vào lưng ta. Cũng may tiếng bước chân càng lúc càng xa, ta cùng Tiểu Du mới thở dài một hơi. Khi bình tĩnh lại, nhớ tới bộ dạng khẩn trương vừa nãy, liền phì cười, không biết từ lúc nào bọn ta đã coi Nhạc Diễm như một con mãnh thú ăn thịt người.

Đợi bốn phía an tĩnh trở lại, ta cùng Tiểu Du định ra ngoài, dù sao cũng không thể trốn trong phòng thử đồ cả đời được. Tiểu Du chủ động mở hé cửa nhìn xung quanh, sau đó lanh tay lẹ chân bước ra. Một lát sau, Tiểu Du lại bước vào ra hiệu đã ổn, cứ như vậy, ta cùng Tiểu Du chạy nhanh ra khỏi cửa hàng tổng hợp, tìm một chỗ yên tĩnh, cũng chính là công viên nhỏ bên cạnh.

“Phù, thật đúng là kích thích.” Tiểu Du thở hổn hển, tựa vào cây đại thụ nghỉ ngơi.

“Đúng rồi, giờ em có thể trả lời anh, vì sao em lại xuất hiện ở đó, lại còn ăn mặc như vậy nữa?” Dù sao ta cũng là đàn ông, cho nên không mệt như Tiểu Du.

“Anh còn nói, không phải bởi vì anh thì vì ai.” Tiểu Du nói xong liền đặt mông ngồi bên cạnh ta, sau đó kể hết chuyện Nhạc Diễm hỏi nàng về anh họ, còn cả chuyện hắn đùng đùng bỏ chạy.

“Hôm nay cửa hàng thật đúng là ít người, nếu như bị Nhạc Diễm bắt được, ôi.” Ta thật sự không nên hạ thấp uy phong của bản thân, nhưng trên thực tế, khi ở cùng hắn, ta luôn ở thế hạ phong, nếu không thắng được hắn, chẳng lẽ ta cứ phải trốn chui trốn nhủi thế này cả đời?

“Đúng vậy, mới rồi nguy hiểm thật, nếu như bị Nhạc Diễm ca bắt được, chẳng phải cái mạng nhỏ của em coi như đứt sao.” Tiểu Du ngửa ra, nằm trên cỏ vỗ vỗ ngực.

“Tiểu Du, không phải từ trước tới nay em thích Nhạc Diễm lắm ư? Sao giờ lại sợ hắn như vậy?” Ta nhớ Tiểu Du mê mẩn Nhạc Diễm lắm mà.

“Chỉ tại anh họ…” Tiểu Du nhỏ giọng nói, ta nhất thời không để ý, cho nên không nghe được rõ ràng.

“Em nói cái gì?” Ta hỏi lại lần nữa, hình như ta nghe thấy Tiểu Du nhắc tới hai chữ anh họ.

“Không có gì, không có gì, à đúng rồi, Mộ Phàm ca, anh cảm thấy anh họ Triệu Anh Kiệt của em thế nào?” Tiểu Du chăm chú hỏi ta.

“Triệu Anh Kiệt, anh ấy tốt lắm. Từ hồi đại học, anh đã vô cùng ngưỡng mộ anh ấy.” Mặc dù biết học trưởng thích ta, nhưng ta cũng không có ý định nói cho Tiểu Du nghe.

“Trừ ngưỡng mộ ra, anh còn cảm tình nào khác không?” Tiểu Du không hài lòng câu trả lời của ta, bất quá nàng lại vòng vo đưa ra câu hỏi thứ hai.

“Cảm tình nào khác?” Ý Tiểu Du là gì? Triệu Anh Kiệt là anh họ của nàng, chẳng lẽ hắn đã nói cho nàng nghe?

Lòng ta tràn ngập nghi vấn.

“Đúng vậy, ví dụ như anh có thấy thích không?” Tiểu Du vẻ mặt chờ mong nhìn ta, xem ra nàng đã đứng về phía anh họ nàng rồi.

“Em— em nói cái gì?” Ta giật mình nhìn Tiểu Du, sao nàng lại nói thế.

“Mộ Phàm ca, em nói thẳng với anh, sáng nay khi em đến nhà anh họ, anh ấy đã nói từ hồi đại học anh ấy đã thích anh, còn muốn em khi có thời gian thì hỏi xem anh đối với anh ấy có như thế không.” Tiểu Du giấu việc anh họ muốn nàng làm gián điệp, còn lại thì kể hết cho ta.

“Không có, anh không thích Triệu Anh Kiệt, anh đối với anh ấy chỉ có sự ngưỡng mộ, không có tình cảm nào khác.” Ta kích động quát lên, sợ nói chậm sẽ làm Tiểu Du suy nghĩ lung tung.

“Thế sao, anh họ mà biết chắc sẽ đau lòng lắm, em có thể thấy được anh ấy rất thích anh.” Ánh mắt Tiểu Du ảm đạm. Kỳ thật Triệu Anh Kiệt đối xử với ta rất tốt, mà ta cũng sớm cảm thấy, chỉ là lúc đó không nghĩ sẽ như thế này, mà chỉ cho rằng hắn coi ta như anh em, cho nên mới chăm sóc ta, bây giờ nghĩ lại, thì ra tình bằng hữu quả thật không tồn tại.

“Tiểu Du, em biết thừa anh với anh họ em sẽ không có khả năng, anh không thích nam nhân.” Ta lần nữa cường điệu ta là nam nhân bình thường, sẽ không bao giờ yêu thích một người nam nhân khác.

“Vậy Nhạc Diễm thì sao, anh thích anh ấy không?” Tiểu Du hỏi ngược lại, vấn đề này đúng là khó khăn đối với ta. Ta thích Nhạc Diễm, đúng, ta thích khuôn mặt, ngoại hình của hắn, thậm chỉ còn rất mê luyến, nếu là bình thường ta tuyệt đối không thừa nhận, nhưng bây giờ ta lại đang tự hỏi chính mình. Nếu nói ta không thích hắn, cũng đúng, ta ghét bộ dạng xa cách của hắn, ghét tính tình lúc nóng lúc lạnh của hắn. Cho nên tổng thể mà nói, chính ta cũng không biết nên trả lời Tiểu Du thế nào, vì vậy đành phải im miệng cúi đầu.

“Mộ Phàm ca, nói đi.” Nhưng Tiểu Du không có ý định buông tha ta, nàng kéo tới kéo lui ép ta trả lời, xem ra nàng ghép ta với Triệu Anh Kiệt không được, nên chuyển sang ghép với Nhạc Diễm.

“Em muốn anh nói gì, không phải em nhìn ra sao?” Ta tùy tiện trả lời xem như ứng phó.

“Em phải nghe chính miệng anh nói ra cơ.” Tiểu Du lắc đầu, tử mệnh lôi kéo ta.

“Quần áo anh sắp bị em kéo rách rồi đó.” Ta thật sự tiếc thay cho bộ đồ đang mặc: “Coi như anh sợ em—-”

“Thì ra ngươi ở đây.” Đúng lúc đó, Nhạc Diễm đột nhiên từ một bên đi ra, hơn nữa hình như đã nghe được câu chuyện ta nói với Tiểu Du lúc nãy, cho nên hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Du chứ không phải ta.

“Nhạc Diễm ca, chào anh.” Tiểu Du nhìn thấy Nhạc Diễm nhìn ta, sợ hãi lui mấy bước, ngay cả mồ hôi lạnh cũng rất nhanh chảy xuống, nàng không ngừng lui lại phía sau, mà ta thì đứng lên chắn trước mặt nàng.

“Tốt nhất ngươi tự trông nom bản thân đi.” Nhạc Diễm đẩy ta ra, rồi vươn tay túm lấy Tiểu Du.

“Mộ Phàm ca, cứu em.” Nhìn Tiểu Du bị Nhạc Diễm lôi đi, ta đành bất lực, dù sao ta cũng đấu không lại hắn, hơn nữa bây giờ ta cũng đang vô cùng sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.