Ta tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt nghĩ lại tất cả những chuyện đã phát sinh hai ngày qua, trong khi ba cùng dì Thiệu đi tiếp khách.
Đột nhiên cảm thấy một bóng đen che ở trước mặt, ta mở mắt ra, không ngờ lại là hắn — con trai độc nhất của dì Thiệu, Nhạc Diễm.
“Ngươi tên Du Mộ Phàm, không ngờ trùng hợp như vậy, tối hôm qua mới gặp mặt, vậy mà hôm nay đã tái ngộ.” Nhạc Diễm mặc một bộ lễ phục, khác hẳn với bộ quần áo giản dị ngày hôm qua.
“Ừ!” Ta không muốn nói nhiều với hắn, miễn cho càng nói càng sai.
“Tối hôm qua rất có tinh thần, sao bây giờ đã thành người câm rồi.” Hắn dĩ nhiên lại trêu chọc ta.
“Ngươi—-” Ta tức giận thật muốn đánh hắn, chuyện tối qua ta đã cảm thấy rất bực mình rồi, vậy mà bây giờ hắn lại nói chuyện với ta như vậy.
“Đừng bày ra cái vẻ mặt đáng ghét đó, cha ngươi và mẹ ta cũng ở đây đó.” Hắn quay ra mỉm cười với ba mẹ, làm ta đành phải hướng họ gật đầu.
“Ngươi muốn thế nào? Buổi tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Ta cẩn thận nhìn hắn.
“Hiểu lầm? Đích thật là một sự hiểu lầm tuyệt vời.” Hắn khẽ nheo đôi phượng nhãn lại rồi nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Bất quá bây giờ ta vẫn tưởng niệm bộ dạng rên rỉ của ngươi khi nằm dưới thân ta.”
“Ngươi đừng quá đáng.” Ta tung quyền về phía hắn, không ngờ lại bị hắn bắt được.
“Mộ Phàm, các con đang làm gì đó?” Lúc này ba đã đi tới, kỳ quái nhìn ta.
“Chú Du, con đang cùng Mộ Phàm luyện tập một chút.” Hắn lên tiếng trước, rồi giơ tay quàng vai ta, bộ dạng giả vờ yếu đuối dựa vào ta.
“Thì ra là thế, Mộ Phàm, con cố gắng chăm sóc em nhé.” Không ngờ ba lại tin tưởng lời hắn nói, còn muốn ta chăm sóc hắn.
“Ba—-” Ta định nói, nhưng lại bị Nhạc Diễm cắt đứt.
“Cám ơn chú Du, mẹ con đang chờ chú đằng kia kìa.” Nhạc Diễm chỉ vào dì Thiệu đang đứng ở đằng xa, sau đó nói nhỏ bên tai ta: “Ngươi nếu định nói nữa, ta sẽ cho cha ngươi biết chuyện tối qua.”
Ta vội vàng ngậm miệng lại, nhất tâm nghĩ muốn hất cánh tay đang đặt trên vai ta: “Buông ta ra.” Vì sao hắn lại khỏe hơn ta chứ?
“Ngươi không cần uổng phí khí lực, từ khi còn bé, ta đã ốm yếu, cho nên mẹ ta đã cho ta đi học nhu đạo, không thủ đạo.” Hắn như xem thấu ý nghĩ ta, bất quá hắn vẫn tạm thời buông ta ra, dù sao trông chúng ta như vậy thật sự rất xấu hổ.
Ta giật mình nhìn hắn, thân thể mảnh khảnh thế này mà có thể học hai môn võ kia, chẳng giống với ta, chỉ tập tành vớ vẩn rèn luyện thân thể. Aizz, thế này thì tiêu rồi, hắn còn khỏe hơn cả ta nữa.
Bởi vì chúng ta theo truyền thống Trung Quốc, cho nên hôn lễ vẫn tổ chức ở tửu ***. Hiện tân khách đã tới gần như đông đủ, ba cũng bắt đầu ngồi xuống tiếp khách, còn Nhạc Diễm thì kéo ta ngồi vào cái bàn gần đó.
Nhìn vẻ mặt sung sướng của ba và nụ cười hạnh phúc của dì Thiệu, ta thật cảm thấy cao hứng thay bọn họ. Đột nhiên, ta cảm thấy có bàn tay đang bò lên bắp đùi ta, may mà tửu *** dùng bàn tròn lớn có khăn trải bàn, nếu không khẳng định xấu hổ chết mất. Ta túm lấy cái tay đang di chuyển lung tung kia, nhưng kết quả lại nghênh đón ánh mắt bực mình của chủ nhân cái tay đó.
Một lát sau, thấy hắn không động đậy, ta còn tưởng hắn đã buông tha cho ta. Nhưng nào ngờ, cái tay kia lại bò lên bắp đùi ta, lần này với tốc độ cực nhanh kéo khóa quần ta xuống, rồi thò vào trong.
“Ngươi dám đụng vào ta lần nữa thử xem, ta sẽ cởi quần của ngươi trước mặt mọi người.” Hắn uy hiếp ta, oa oa oa oa, ta không dám động đậy nữa mà chỉ cố gắng ngồi yên.
Hắn không cấp bách, cứ từ từ mà bắt đầu xâm nhập, đầu tiên nhẹ niết hai viên song hoàn một chút, còn không ngừng gãi nhẹ vào nó, khiến cho phân thân của ta đứng lên. Hắn âm hiểm cười cười, mặt ta thoáng cái trở nên đỏ bừng, luống cuống thế nào mà làm đổ ly rượu trước mặt.
“Mộ Phàm, con sao vậy?” Thấy vậy, ba liền từ trong đám khách bước tới hỏi ta.
“Không sao đâu ạ, con lỡ tay làm đổ ly rượu thôi.” Ta khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Đối mặt với ba, vậy mà Nhạc Diễm vẫn không chịu buông tha, lại còn kéo phân thân của ta một cái, làm hại ta thiếu chút nữa kêu lên.
“Con vào toilet một chút.” Ta vội vàng lôi cái tay đáng ghét của hắn ra, sửa sang lại quần dài rồi chạy vào toilet.
“Con không sao chứ, Mộ Phàm.” Ba phát hiện thấy ta hôm nay có chút không ổn liền hỏi với theo.
“Chú Du, để con đi xem.” Ta thật không ngờ hắn cũng đi theo.
Ta bước vào toilet, cầm lấy khăn tay lau chỗ rượu trên quần áo, rồi chán ghét nhìn Nhạc Diễm đang bước vào.
“Ngươi theo ta đến đây làm gì? Mới rồi còn chưa đủ sao?” Giọng nói của ta vô cùng bực mình, tất cả là tại hắn, hại ta thất lễ trước mặt ba và mọi người.
“Ngươi hỏi ta tới làm gì ư?” Hắn hỏi ngược lại ta.
“Đừng, ta không muốn làm nữa.” Nhìn thấy ánh mắt của hắn giống hệt tối hôm qua, ta liều mạng lắc đầu, đừng giỡn chứ, cái loại như hắn, ta không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
“Không phải do ngươi, ai bảo ngươi chủ động trêu chọc ta.” Hắn không để ý việc ta kháng cự, liền kiên quyết kéo ta vào một gian nhỏ trong toilet.
“Đừng, có người.” Ta sợ hãi đá loạn hắn, nhưng thật tiếc chẳng trúng phát nào.
“Chúng ta nói lâu như vậy, nếu có người thì cũng đã sớm đến rồi.” Hắn đẩy ta vào trong, rồi khóa cửa lại.
“Cha ta cùng mẹ ngươi đang ở bên ngoài chờ chúng ta đó.” Ta hy vọng có thể vì nguyên nhân này mà hắn sẽ tha cho ta, nào ngờ…
“Yên tâm, lúc nữa ta sẽ có biện pháp giải thích với bọn họ.” Hắn kéo caravat của ta xuống rồi nhét vào miệng ta.
“Như vậy ngươi sẽ không nói nhiều nữa, cũng không kêu quá to.” Sau đó liền bắt đầu cởi quần áo ta ra, ta thật đáng thương, trước kia ta vẫn kiêu ngạo về thể lực của mình, vậy mà trước mặt một thằng nhóc nhỏ hơn ta vài tuổi, ta lại chẳng thể làm gì được.