Đệ Đệ Song Sinh Là Thái Tử

Chương 1-1: Đôi mắt màu băng lam trong suốt



Khi mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy một căn phòng phú quý xa hoa.

Nháy mắt tiếp theo, phát hiện mình thế nhưng biến thành một đứa trẻ sơ sinh.

Nàng đã chết, sau đó đầu thai?

Nhưng mà làm sao có thể giữ lại những ký ức cũ rõ nét như vậy? Hơn nữa, vừa mở mắt liền phát hiện mình đã ở trong căn phòng cổ xưa này, nếu là đầu thai, như thế nào lại đến cổ đại?

Hoặc là, kỳ thực nàng chính là xuyên qua?

Như vậy... Kiếp trước của nàng, đã xong rồi sao?

Bỗng nhiên, đáy lòng một mảnh mờ mịt.

Kiếp trước, cô sinh ra trong một gia tộc lớn, trước mười tuổi, có lẽ cô là người hạnh phúc nhất kiếp này, áo cơm không lo, cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận.

Nhưng sau đó, trong một đêm, cô mất đi hai người quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Lúc ấy, cha gắng một hơi cuối cùng nói với cô, từ nay về sau, đừng tin tưởng bất kì ai tiếp cận cô. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy người cha cao lớn mạnh mẽ trong cảm nhận rơi nước mắt, nhẹ lẩm bẩm nói ông hối hận, hối hận mười năm qua đã quá mức bảo vệ cô.

Lúc đầu, cô còn không hiểu rõ lời dặn dò cuối cùng kia là có ý tứ gì, nhưng đáng mừng vì cô là một đứa nhỏ nghe lời. Vì thế, cô im lặng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn từng màn hài kịch diễn ra bên cạnh, nhìn cái gọi là người thân minh tranh ám đoạt (*), dần dần, học được cách lớn lên.

(*) Ty Vy: tranh giành ngoài sáng, cướp giật trong tối.

Năm mười tám tuổi, cô kế thừa tài sản của cha mẹ. Sau đó, lại gặp được người đàn ông mà tất cả mọi người đều nói hắn gần như là hoàn mỹ kia.

Lúc đó, cô quả thật đã nghĩ hạnh phúc lại trở về bên cạnh mình.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lột cái mặt nạ dối trá đó ra.

Hết thảy, chỉ là một hồi âm mưu.

Ngay lúc đó, cô đã sớm không còn là trẻ con mười tuổi ngây thơ năm nào. Nhưng dù vậy, trái tim vẫn không thể không đau. Bất quá, cô là người làm việc dứt khoát, đối người đối mình đều là như vậy, trong nháy mắt thấy rõ ràng tất cả đó, cô đã sớm đóng chặt cõi lòng, ngăn cản tất cả tổn thương.

Dù có yêu sâu đậm đến thế nào thì cô vẫn giữ được ba phần tỉnh táo. Cô vốn là một phụ nữ lạnh nhạt như thế.

Nhưng sau đó, cô vẫn là không thể né được một mũi tên ngầm cách đó gần nhất.

Người kia, cô nên gọi hắn một tiếng chú, nhưng tuổi hai người kém nhau không nhiều, lại là thanh mai trúc mã từ bé lớn lên với nhau, cho nên, lẫn trong đó có một ít tình cảm càng giống bạn bè hơn. Hắn cũng là người duy nhất cô chịu tin tưởng vài phần.

Giây phút cuối cùng đó, cô là thật mệt mỏi thật mệt mỏi, cho nên cứ để mình chết trong tay hắn, không có trốn tránh.

Đôi mắt lạnh nhạt đó, thật sự đã làm lòng cô hoàn toàn lạnh lẽo.

Sau đó, cô bỗng nhiên nhớ tới từng ngẫu nhiên gặp một người xem bói, người đó nói trong số mệnh của cô không có duyên phận, nhất định cả đời bơ vơ.

Nhịn không được... Bi thương mà cười.

.

Tính cách vốn không để ý gì nhiều, cho nên lúc trước vẫn không có để những lời của người xem bói kia nói ở trong lòng, nhưng lúc này nghĩ lại, quả nhiên là thiết khẩu thẳng đoạn mà.

Suy nghĩ vừa chuyển, lại bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ, chuyện cũ kia nên thuộc về kiếp trước, mà kiếp này, không biết có giống như kiếp trước đã từng hay không, hay là... Vẫn giống như vậy đây?

Bỗng nhiên, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến, tập trung lắng nghe, nhưng lại thoắt cái thất thần.

"Không nghĩ tới, một đôi song sinh khoẻ mạnh như vậy, vừa sinh ra chưa được bao lâu lại chết non một đứa."

Nghe nói như thế, nàng thật sự rất muốn cười.

Chẳng lẽ, vẫn là không thoát được câu bình luận của người xem bói kia sao?

.

Mấy ngày sau, nàng trải qua cuộc sống thật sự có chút ngơ ngơ ngác ngác.

Bất quá, một ít lời đồn đãi xung quanh, vẫn là truyền vào trong tai.

Ví dụ như, có người nói từ khi nàng ra đời liền chưa từng khóc, đương nhiên cũng chưa từng cười, sợ là số mạng có dẫn theo yêu tà. Kỳ thực, muốn hóa giải mấy lời đồn đãi này, đối với nàng mà nói vốn là dễ như ăn cháo. Nhưng chỉ có điều, bảo nàng giả khóc, thật sự là khóc không được, không có hứng thú đó. Còn cười, tâm trạng thật sự rất không tốt, thì làm sao mà cười được.

Hơn nữa, rốt cục nàng cũng biết được đây là đâu.

Có bối cảnh tương tự với Trung Quốc thời cổ đại, nhưng lịch sử triều đại lại là hoàn toàn khác nhau. Nói đơn giản một chút, chính là một thế giới không tưởng.

Cuốn một: Hương lưu ly không màu.

Tự chương (tiếp): Đôi mắt màu băng lam trong suốt.

Hơn nữa, nàng cũng biết được thân phận của mình.

Triều đại nhà họ Mộ, nữ nhi của hoàng hậu, công chúa dòng chính duy nhất.

Kỳ thực, lúc đầu khi mở mắt ra, nhìn thấy cả căn phòng vàng son lộng lẫy kia thì nàng đã sớm có chút suy đoán mơ hồ, cho nên, đáp án như vậy, ngược lại cũng không quá mức giật mình.

Chẳng qua, cung đình à... Nhịn không được có chút cảm thán, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

.

Còn... Cái song sinh muội muội vừa sinh ra liền chết non của nàng kia, lúc đầu khi nghe được tin tức đó, quả thật có chút hoang mang. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một cái danh từ trống rỗng mà thôi, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp, càng không nói tới có tình cảm gì đó. Cho nên, lúc đầu cảm xúc có trầm thấp một chút, nhưng sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường.

Trải qua kiếp trước, sớm đã làm cho nàng học được cách mạnh mẽ đối mặt với bất kì tôi luyện gì.

Mà trải qua mấy ngày nay, nguyên nhân làm cho tâm trạng của nàng rất kém, kỳ thực là bởi vì tiếng trẻ con khóc thỉnh thoảng vang lên bên cạnh kia.

Mà cái trẻ con kia, chính là "đệ đệ song sinh" của nàng, con trưởng đích tôn của vương triều họ Mộ.

Đêm đó, có hai ma ma tự cho là thần không biết quỷ không hay, dùng đứa trẻ không biết từ đâu mà đến này đổi muội muội chết non kia của nàng. Nhưng tất cả những chuyện đó, lại bị nàng nghe được rất rõ ràng.

Mẫu thân của nàng, nữ nhân tôn quý nhất của quốc gia này, bà muốn ngồi ổn vị trí hoàng hậu đó thì nhất định phải có được một hoàng tử.

Cho nên, đối với hành động này của hai ma ma, nàng ngược lại cũng không thấy có gì đáng trách. Chẳng qua, vô cùng bất ngờ chính là, từ trong miệng hai người kia, lại nghe được thì ra tất cả những chuyện này cũng không phải Hoàng Hậu bày ra mà hoàn toàn là do một mình bọn họ làm chủ.

Nghe nói, nữ tử có dung nhan vô song thiên hạ kia, tâm tính quá mức ôn hòa nhân hậu. Nếu không phải có được đế vương cưng chiều vô tận thì sợ là đã sớm mất đi mọi thứ hiện nay.

.

Nhưng hiện tại!

Tuy rằng nàng vốn là tính tình im lặng, nhưng tiếng khóc kia vẫn làm cho nàng không thể yên giấc, thật sự làm cho nàng bắt đầu có chút buồn bực.

Mà hoàng tử nhỏ kia vừa khóc sẽ liền có cung nữ lập tức đẩy cửa đi vào.

Nàng bỗng nhiên suy nghĩ, có phải đứa nhỏ này, từ sâu xa bên trong cảm ứng được mình bị bắt rời khỏi cha mẹ của mình, cho nên mới luôn khóc không ngừng hay không? Nghĩ vậy, nhịn không được muốn cười tự giễu.Cảm thấy có lẽ mình thật sự bị những ngày tháng này làm cho quá nhàm chán, nên mới bắt đầu có loại suy nghĩ kì quái này trong đầu.

Mím môi, vừa định cong khóe miệng lên, lại đột nhiên nhìn thấy cung nữ đó ôm lấy hoàng tử nhỏ liền đặt tới bên cạnh nàng.

Tuy rằng là ở chung một căn phòng, nhưng từ lúc sinh ra đến nay, hai đứa trẻ mới sinh chính là vẫn tách ra ngủ ở hai nơi, nàng thậm chí cũng chưa từng thấy đứa nhỏ kia.

"Công chúa nhỏ à, người ta nói giữa một cặp song sinh là có cảm ứng nha. Có phải bởi vì vẫn không được nhìn thấy đệ đệ cho nên mới luôn không khóc không cười đúng không? Còn hoàng tử nhỏ, có phải vì không được nhìn thấy tỷ tỷ nên mới vẫn khóc đúng không nè?" Sau đó là một tiếng cười khẽ thanh thúy dễ nghe.

Cung nữ này, đúng là hiếm thấy có một phần tính tình trẻ con như vậy.

Nàng nhịn không được nhìn xem cung nữ đó, nếu có thể nói, nàng thật muốn làm cho cung nữ ngu ngốc này ôm trẻ sơ sinh kia đi thật nhanh. Tiếng khóc gần sát như thế, làm cho khóe mắt nàng trợn trắng.

.

"Ai nha, sao hoàng tử nhỏ vẫn cứ khóc vậy chứ. Là đói bụng rồi có phải không?" Cung nữ đó nói xong liền đi ra ngoài.

Muốn đi thì trước tiên cũng phải ôm đứa nhỏ này đi theo á...

Nàng tự cảm thấy tính tình của mình cũng không tệ, nhưng tiếng khóc bên tai vẫn không chịu ngừng, làm cho cơn tức của nàng dâng lên một chút.

Dùng sức vung tay, "Bốp" một tiếng vừa vặn đánh vào trên cánh tay của đứa trẻ sơ sinh kia, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n tuy rằng bây giờ sức của nàng thật sự rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho làn da béo mập kia đỏ lên một chút.

Hơi nhướng mày, nhịn không được thầm nghĩ, có phải xuống tay hơi quá nặng rồi không?

Có điều, thu hoạch bất ngờ lại là tiểu tử kia thế nhưng ngừng khóc.

Khi nghiêng đầu, nàng liền nhìn thấy hắn cũng vừa vặn quay đầu lại, tò mò mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm xem nàng.

Mà nàng, lại là một hồi ngơ ngác.

Kia là một đôi mắt màu xanh như băng, sạch sẽ mà trong suốt, không dính chút bụi trần.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới một người... Vì thế, khuôn mặt giãn ra, nhợt nhạt nở nụ cười.

—— Tương lai, đệ chắc chắn có được nụ cười mỉm ấm áp mà im lặng lạnh nhạt. Tâm tính đệ thông suốt trong vắt, nhìn xem việc đời hiểu rõ ràng, có được một linh hồn đặc biệt. Đệ là thiếu niên luôn ôn hoà, mãi mãi nhẹ nhàng như mây khói, mỉm cười như vậy. Đương nhiên, đệ cũng sẽ có được đầy đủ sức mạnh, hơn nữa, còn có một chút tính bao che khuyết điểm. Bởi vì đệ không phải là Phật Thích Ca phổ độ chúng sinh, đệ chỉ muốn bảo vệ tất cả những thứ đệ muốn bảo vệ, sẽ xông ra giận dữ, nghiêm nghị khắc địch.

Mà quan trọng nhất là, đệ sẽ tuyệt đối không phản bội tỷ, mãi mãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.