Đế Diệt Thương Khung

Chương 101: Quả hóa tôn



Giọng nói kia phát ra, pho tượng trước mặt Thanh Lâm bỗng nhiên vỡ vụn, một bóng hình hư ảo liền lao ra, cầm trường kiếm trong tay, trôi nổi trên không trung.

Bóng hình ấy không thấy rõ khuôn mặt, phát ra khí chất tuyệt thế, quần áo để mặc cho gió bay, sau một lát, lập tức nhập vào trong cơ thể của Thanh Lâm.

“Cái này... chính là cao thủ đã từng đạt cảnh giới Khai Thiên sao?” 

Thanh Lâm kinh ngạc, cậu có biết một chút vì trước đó lúc linh hồn của con bò cạp khổng lồ, đứng ở gần pho tượng, dường như rất lo lắng.

Cửa sương mù này có thể vượt qua bằng sức mạnh của chính bản thân, nhưng không thể đạt được sức mạnh như vậy thì cũng có thể vượt qua cửa sương mù này, còn phải xem thiên phú của bản thân.

Rất rõ ràng, lúc này đây công kích của cảnh giới Khai Thiên, nếu có thể đạt được vào lúc trước khi tiêu diệt linh hồn của con bò cạp khổng lồ thì có thể sử dụng để chiến đấu với linh hồn của con bò cạp khổng lồ kia rồi. 

Về phần ngọn nến không chịu tắt kia... chắc chắn là linh hồn bất tử!

Đế Linh cũng đã từng nói, trên cảnh giới Đại Đế còn có Chí Tôn, mà trong cảnh giới Chí Tôn thì Đại Địa Chí Tôn là cấp thấp nhất...

Thế nhưng đối với Thanh Lâm mà nói, thậm chí đối với toàn bộ Đông Thắng tinh mà nói, Đại Địa Chí Tôn hoàn toàn giống như là cao thủ thần thánh, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa! 

Đã có được sự ban thưởng như thế, ít nhất ở trong Đông Thắng tinh này, Thanh Lâm có cơ hội bất tử một lần!

Cái gọi là cầu của tạo hóa, hoàn toàn chính xác như tên gọi, Đông Thắng tinh hoặc là nói một hệ thống phân chia đẳng cấp trong bản đồ, là cảnh giới Ngưng Cơ, cảnh giới Linh Đan, cảnh giới Bổn Thần, cảnh giới Tinh Hoàng, cảnh giới Thánh Vực, cảnh giới Khai Thiên, cảnh giới Đại Đế!

Lần này, Thanh Lâm không chỉ đã nhận được Mệnh Hỏa pháp tắc, còn có được một lần công kích toàn lực của cảnh giới Kinh Thiên, lại còn có thêm một cơ hội bất tử, đối với loại thiên đại tạo hóa này mà nói thì mười lăm năm thọ nguyên kia thật giống như mưa bụi. 

Lúc này ngọn nến kia đã hoàn toàn dập tắt, pho tượng cũng biến mất ở giữa trời đất, Thanh Lâm đưa mắt lên nhìn lại, trầm ngâm sau nửa ngày, bỗng nhiên giẫm chân tại chỗ, đi thẳng đến cửa sương mù thứ hai.

Thu hoạch được đồ trong cửa sương mù thứ nhất, làm cậu càng tự tin hơn, càng chờ mong cửa sương mù thứ hai.

...... 

Khi Thanh Lâm bước vào cửa sương mù thứ hai, giữa bầu trời có một bóng hình cực lớn đứng sừng sững, bóng hình ấy to lớn, đội trời đạp đất, toàn thân bị sương mù đen bao vây, không thấy rõ khuôn mặt người đó.

Nếu Thanh Lâm ở đây, nhấc định sẽ nhận ra bóng người trong cửa sương mù kia, giống như bóng của vị thần!

“Trường đao màu đen kia...” 

Bóng hình màu đen khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Bản tôn là cao thủ của bản đồ cấp ba, tại sao lại không phát hiện ra nó chứ... Nhưng khí tức pha trộn trong thanh đao này khiến cho bản thân ta có chút kinh hãi, nó ít nhất cũng là vật thuộc bản đồ cấp bốn!”

“Ha ha, ngược lại là có chút ý tứ, một tên nhóc con trên tinh cầu phế thải này, vậy mà có được vật thuộc bản đồ cấp bốn, chắc là... là hậu duệ nối dõi của một cao thủ hùng mạnh, cố ý đem vứt cậu ta ở chỗ này để rèn luyện kinh nghiệm à?”

“Chắc là vậy rồi, trên trường đao kia có phong ấn cực kì rõ ràng, nếu không phải như thế thì tên nhóc con này sử dụng loại sức mạnh này, sao lại có thể chỉ tiêu hao một chút thọ nguyên...”    

“Nói đến trường đao đó, ta còn không dám di chuyển.”

Thì thào một lát, thân hình ấy đột nhiên đạp mạnh trên không trung, lập tức xuất hiện một cái khe lớn có chiều dài mấy mươi vạn dặm, mà thân hình khổng lồ của hắn, sau một bước này thì không thấy bóng dáng.

...... 

Trong khung cảnh của cửa sương mù thứ hai so với cửa sương mù thứ nhất, có khác biệt cực kì rõ ràng.

Nơi đây giống như một thiên đường, nhìn thoáng quanúi rừng xanh lá mạ, hoa cỏ không vui, những con chim cực lớn đang bay thành đàn, bay về phía xa xa, khi thì phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

Trên mặt đất có một cái hồ nước, hồ nước lăn tăn sóng, bốn phía đều có linh dược khắp nơi trên đất, nhất là ở chính giữa hồ nước kia được đặt lên một cái đình nghỉ mát. 

Xung quanh đình nghỉ mát có bày ra hai món đồ vật, lúc Thanh Lâm thấy được hai món đồ này, con ngươi bỗng nhiên co lại.

Pho tượng, ngọn nến!

Ngọn nến vẫn là bất tử, nhưng có điều so với ngọn nến của cửa sương mù thứ nhất thì hơi sáng ngời một chút. Mà cái pho tượng kia cũng khác với lúc trước, là một cô gái, mà lại cầm trong tay trường thương, ánh mắt nhìn về phía xa xa, quan sát thiên hạ. 

Mặc dù không có bất kì khí tức gì phát ra, nhưng Thanh Lâm rõ ràng nhìn thấy được cô gái này, so với pho tượng ở cửa sương mù thứ nhất kia thì hiếu thắng hơn rất nhiều!

Hai món đồ này, cũng không làm cho Thanh Lâm có quá kinh ngạc, thế nhưng vào lúc khi nhìn đến một thân hình giống như tiên tử trong chòi nghỉ mát kia, cậu lại chấn kinh!

Bóng hình ấy cũng là con gái, đang mặc sa y, có quấn quanh hông một dải ruy băng màu tím, bao lấy hoàn toàn cái eo thon mảnh khảnh kia, tóc dài rối tung, búi ba búi tóc đen, chỉ vỏn vẹn bóng lưng thôi đã có thể  làm cho trời đất biến sắc. 

Thanh Lâm đã nhìn thấy vẻ đẹp của Tô Ảnh, nhìn thấy vẻ đẹp Thượng Quan Tình Vi, nhưng khi so sánh với cô gái ở trước mặt dường như lập tức ảm đạm xuống.

Cái đẹp này dường như giống như trong mộng, như trời đất điêu khắc, không thể có trong nhân gian.

Ở trước mặt cô gái có một bàn cờ, trên bàn cờ chỉ có ba quân cờ, mà bên trong bàn tay ngọc ngà của nàng, còn cầm một quân cờ. 

Giờ phút này đôi mày thanh tú của nàng cau lại, giống như đang do dự, không biết nên đem quân cờ này đặt ở nơi nào.

Trùng hợp là lúc Thanh Lâm đi vào, nàng đưa mắt lên, chợt lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Nụ cười này dường như làm cho tất cả vầng sáng của trời đất đều biến mất, nên trong tích tắc, trong đôi mắt Thanh Lâm chỉ còn lại có cô gái này. 

Nhưng chỉ một lát sau, Thanh Lâm liền kịp phản ứng, đây là ở trong cửa sương mù thứ hai, đã trải qua cửa sương mù thứ nhất đáng sợ kia, Thanh Lâm không cho rằng cô gái này là loại lương thiện gì.

Hơi nghiên đầu, Thanh Lâm sững sờ, cậu thấy ở bên cạnh cô gái đó có một cây linh dược đang sinh trưởng.

Linh dược này cực kì nhỏ, có được ba phiến lá, ở trung tâm của ba phiến lá, có một linh quả năm màu, nhưng cả khi như vậy, toàn bộ thể tích cộng lại cũng không lớn quá đầu ngón tay. Nếu không là Thanh Lâm nghiên đầu tránh đối mặt với nàng thì không thể phát hiện ra gốc linh dược này được. 

“Quả Hóa Tôn!” Thanh Lâm hít vào một hơi thật sâu.

Quả Hóa Tôn là linh dược đỉnh cấp, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, ngàn năm mọc một lần, kết quả năm ngàn năm, vạn năm sinh linh tức, phệ long thành tôn!

Thuốc này rất nổi tiếng, trong Ngọc Giản mà Đan tôn đưa cho cũng không phải là không có, nhưng ghi rất qua loa đơn giản, bởi vì trăm ngàn vạn năm đã trôi qua, người có thể biết được loại đan dược này ngày càng ít. 

Cho dù như thế nào thì Thanh Lâm cũng thật không ngờ lại đụng phải loại linh dược hiếm thấy tuyệt vời như vậy ở chỗ này.

Thậm chí không thể gọi là linh dược, mà phải gọi là thần dược!

Bởi vì từng có truyền thuyết, quả Hóa Tôn, không thể luyện đan chỉ có thể nuốt, một khi nuốt xong chẳng những có thể bảo vệ thân thể bất tử, mà tốc độ tu luyện cũng có thể gia tăng gấp mười lần, nhanh chóng thành tôn! 

Lời đồn tuy có hơi khoa trương, nhưng vẫn có thể thấy được sự quý giá của quả Hóa Tôn.

Thanh Lâm có được Huyễn Lưu Tâm Yểm, có được Liệp Thần cung, cũng có được Đại Đế lục, khi nhìn thấy một món bảo vật, có thể nói là lòng không gợn sóng, nhưng dù là như thế, khi đang nhìn đến quả Hóa Tôn này, hô hấp của cậu không chỉ dồn dập một chút.

“Ngươi tới đây...” Vào lúc này, cô gái kia bỗng nhiên mở miệng, giọng nói yếu ớt, nhưng Thanh Lâm lại có thể nghe thấy rõ ràng. 

Thanh Lâm phản ứng theo bản năng nhìn nàng, nhưng cái nhìn ấy lại làm cho tâm cậu nổ vang, toàn thân run rẩy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.