Đế Diệt Thương Khung

Chương 133: Không thể nào



"Đùng!"

Cây kiếm khổng lồ đó phát ra tiếng lớn, giống như muốn xé rách cả toàn bộ bầu trời, uy lực của cảnh giới Bổn Thần được bao bọc ở bên trong, chỉ là một cái liếc nhìn thôi, cũng đủ khiến cho bên trong cơ thể của cảnh giới Linh Đan phun ra máu tươi.

Nhưng đối mặt với cây kiếm khổng lồ này, Thanh Lâm lại không có một chút né tránh gì hết, càng không có phòng bị gì hết mà là nhìn chằm chằm về phía cao nhất của Đan vực, lớn tiếng nói: “Đệ tử, bái kiến sư tôn!” 

“Bái kiến sư tôn…”

“Sư tôn…”

Âm thanh này lại là nữa trở thành tiếng vang, vang dội khắp bốn hướng của toàn bộ Đan vực. 

“Sư tôn?”

Nghe được lời này, chân mày của bóng hình cầm cây kiếm khổng lồ đó nhíu lại, bàn tay cũng đột nhiên lật ngược lại nên cây kiếm khổng lồ này, không có rơi trên người của Thanh Lâm.

“Trong Đan vực, có rất nhiều Đan sư cao cấp, sư tôn của ngươi là ai?” Bóng hình đó lạnh lùng hỏi. 

“Đan tôn.” Thanh Lâm mở miệng nói.

“Hỗn xược! Đan tôn chỉ thu nhận qua một đệ tử và đệ tử đó là con gái, chẳng lẽ ngươi dám ở đây nói xằng bậy, đùa giỡn với bọn ta ta sao?” Bóng hình đó tức giận, liền chém về phía Thanh Lâm lần nữa.

Chuyện Đan tôn thu nhận Thanh Lâm, chỉ có Đan tôn và Thanh Lâm, cùng với một số người ở tầng cao của Thiên Bình tông mới biết, người này không biết, cũng là chuyện đương nhiên. 

Nhưng trong lúc người này sắp chém trúng Thanh Lâm thì có một bàn tay lớn, đột nhiên xuất hiện trên không, chụp lấy cây kiếm khổng lồ đó, rồi dùng lực một cái, cây kiếm khổng lồ đó vang lên một tiếng “bùm” rồi biến mất đi.

“Được rồi…”

Tiếng than thở truyền ra, một bóng hình già nua từ tầng cao nhất của Đan các đó, từ từ bước ra. 

“Đan tôn!” Con ngươi của bóng hình cầm cây kiếm dài đó co lại, liền cúi người xuống, nói: “Bái kiến Đan tôn!”

“Bái kiến Đan tôn!”

Vô số dược đồng và đệ tử của Đan vực ở phía dưới cũng lập tức cúi người xuống, 

Cũng từ trong Đan các đó, có rất nhiều bóng hình xông ra, đáp xuống đất, khuôn mặt lộ ra vẻ cung kính, đồng thanh nói: “Bái kiến Đan tôn!”

“Ngươi đến đây…” Phất phất tay, Chu Vân Hải - Đan tôn nhìn về phía Thanh Lâm, nhưng lời nói của ông chưa hết thì đã bị Thanh Lâm cắt ngang.

“Đan tôn cũng biết con đến đây là việc gì rồi, xin Đan tôn hãy ra mặt giúp đỡ con!” Thanh Lâm lộ ra vẻ mặt gấp gáp. 

“Chuyện này… vi sư cũng không giúp được ngươi…” Chu Vân Hải lắc đầu.

“Sư tôn chính là Đan tôn, uy danh vang khắp toàn bộ cảnh vực Đông Thiên, thậm chí toàn bộ Đông Thắng tinh, Bổ Thiên các đó, cũng có chút quan hệ với Thiên Bình tông ta, sư tôn… xin giúp con một lần!” Thanh Lâm nhìn Chu Vân Hải, ánh mắt của cậu, khiến cho trong lòng của Chu Vân Hải cũng rung nhẹ lên, rồi không ngừng than thở.

Đối với Thanh Lâm, tuy Chu Vân Hải chỉ xuất hiện gặp mặt qua một lần, nhưng từ trong ánh mắt của cậu, ông biết rất rõ tính cách kiên định của Thanh Lâm, nếu không phải là chuyện thực sự bất lực thì cậu cũng sẽ không để lộ ra vẻ mặt này. 

“Ngươi trở về đi…” Chu Vân Hải từ từ nói.

“Sư tôn!”

Thanh Lâm đột nhiên ngước đầu lên, đôi mắt đỏ tươi, “bịch” một tiếng, cậu liền quỳ xuống, trong lời nói của cậu, tràn đầy cầu xin. 

“Thanh Lâm con đây không lạy trời, không lạy địa, chỉ lạy cha mẹ, chỉ kính sư tôn!”

“Tô Ảnh là người con gái mà con yêu nhất, nàng gả cho người khác, đệ tử, sao có thể chịu được!”

“Thế lực của Bổ Thiên các đó tuy lớn, nhưng Thiên Bình tông ta cũng là một trong năm đại tông môn của cảnh vực Đông Thiên, nếu sư tôn chịu ra mặt, nếu tông môn chịu ra mặt, chuyện này, nhất định sẽ có chỗ để thương lượng!” 

“Vẫn mong sư tôn, giúp đệ tử một lần!”

Âm thanh vang vọng, truyền đi khắp nơi của Đan vực, vô số bóng hình ở phía dưới, cũng đều ngước đầu lên nhìn Thanh Lâm, ngay cả bóng hình trước đó ra tay với Thanh Lâm, cũng lộ ra thần sắc phức tạp.

Bọn họ đều biết mối quan hệ của Thanh Lâm và Tô Ảnh, thậm chí cũng từng đoán, Thanh Lâm và Tô Ảnh e là đã trở thành bạn đời và lúc này đây cuối cùng cũng chứng thực và bọn họ càng không thể ngờ tới, Thanh Lâm vì Tô Ảnh mà lại gây ra một náo loạn như thế. 

“Ngươi có biết, tại sao Bổ Thiên các lại đến bàn hôn sự không?” Chu Vân Hải phất tay một cái, Thanh Lâm vốn đang quỳ gối, lập tức bị một lực lớn kéo cậu đứng dậy.

“Đệ tử không biết, nhưng đệ tử biết, trong lòng của Tô Ảnh, nhất định sẽ không đồng ý!” Thanh Lâm nói cực kỳ kiên định.

“Ngươi sai rồi…” 

Chu Vân Hải lắc đầu, lại nói: “Chuyện này, là do Tô Ảnh đề xuất ra nên Bổ Thiên các đó mới đến bàn hôn sự, nếu không, có lão phu ở đây, cho dù là Bổ Thiên các cũng sẽ không thể cưỡng bức được!”

“Cái gì?”

Thanh Lâm đột nhiên ngước đầu lên, nói: “Không thể nào!” 

“Trên người của tiểu nha đầu Tô Ảnh đó có chút bí mật, hoặc chuyện hôn sự này, cho dù nha đầu thật sự đó không đồng ý nhưng nha đầu đó vẫn bắt buộc phải làm như thế.”

“Ngươi là đệ tử của vi sư thì vi sư sao lại không chịu giúp ngươi chứ…”

Chu Vân Hải nhìn Thanh Lâm, từ từ nói: “Nếu ngươi không tin, vi sư đây có thể đưa ngươi đến Tam Ngàn Đại Sơn đó hỏi một cái, còn chuyện Tô Ảnh có muốn gặp ngươi không thì vi sư ta đây không nắm chắc chuyện này được.” 

“Con không tin!” Thanh Lâm lại la lên lần nữa, thần sắc của cậu có chút điên loạn.

“Ngươi không tin thì lão phu dẫn ngươi đi coi!”

Bàn tay lớn của Chu Vân Hải phất một cái, không gian trước mặt của Thanh Lâm đột nhiên rách ra, Chu Vân Hải bước lên một bước, chụp lấy Thanh Lâm, rồi trực tiếp bước vào trong không gian bị xé rách ra đó, trong phút chốc, liền xuất hiện bên ngoài của Tam Ngàn Đại Sơn. 

“Lão phu Chu Vân Hải đưa đệ tử đến đây, muốn tìm bạn cũ trò chuyện!” Trong khoảng khắc mà Chu Vân Hải xuất hiện thì giọng nói của ông đã vang lên khắp trời đất.

Không chỉ là Tam Ngàn Đại Sơn của đệ tử nòng cốt, ngay cả đệ tử đằng ngoài, đệ tử đằng trong, toàn bộ Võ đạo nhất mạch cũng đều nghe thấy!

Lời vừa dứt xuống thì có rất nhiều bóng hình trong Tam Ngàn Đại Sơn đó bay ra và tất cả bóng hình đó, chính là những vị trưởng lão đã ngăn cản Thanh Lâm hôm đó. 

Khi nhìn thấy Chu Vân Hải, sắc mặt của mấy người này liền thay đổi, lập tức cúi người xuống nói: “Bái kiến Đan tôn!”

“Kêu nha đầu Tô Ảnh ra đây, gặp Thanh Lâm.” Chu Vân Hải điềm đạm nói.

“Chuyện này…” 

Mấy người đó do dự một hồi, cao thủ cảnh giới Bổn Thần từng nói với Thanh Lâm, lên tiếng: “Đan tôn, không phải đám người chúng tôi không kêu nàng ra mà là Tô Ảnh đó nói, trước khi rời khỏi Thiên Bình tông, sẽ không gặp bất kỳ một người nào cả.”

Nghe xong lời này, toàn thân Thanh Lâm rung lên, một ngụm máu tươi phun ra.

“Ngươi nói tầm bậy!” 

Cao thủ cảnh giới Bổn Thần đó nhìn Thanh Lâm một cái, lắc đầu nhẹ, lại quay về phía Chu Văn Hải nói: “Chuyện này là thật, hi vọng Đan tôn lượng thứ.”

Chu Vân Hải không trả lời mà là quay đầu lại nhìn Thanh Lâm.

“Ta không tin, ta không tin…” 

Thanh Lâm không ngừng lắc đầu, trạng thái giống như điên loạn, tu vi cảnh giới Linh Đan trong cơ thể cậu đều bộc phát ra, gào thét lên: “Tô Ảnh! Nàng ra đây! Ra đây!”

“Giải đi phong tỏa của Tam Ngàn Đại Sơn, lão phu sẽ không cho cậu ta vào, nhưng tiếng của cậu ta, nha đầu Tô Ảnh đó bắt buộc phải nghe thấy.” Chu Vân Hải nhìn chằm chằm vào cao thủ cảnh giới Bổn Thần đó, trong lời nói của ông, không có một chút thương lượng gì hết.

“Chuyện này…” 

Khuôn mặt của cao thủ cảnh giới Bổn Thần đó lộ ra vẻ khó xử, nói: “Đan tôn, trong Đại sơn lúc này, có người của Bổ Thiên các, nếu không có được sự đồng ý của tông chủ…”

“Tất cả hậu quả, ta sẽ gánh lấy, mau đi!” Ngữ khí của Chu Vân Hải lạnh lùng.

“Vâng!” 

Cao thủ cảnh giới Bổn Thần đó không một chút do dự mà bay về phía xa kia, đối với toàn bộ Thiên Bình tông mà nói, địa vị của Đan tôn và tông chủ là bình đẵng nhau, thậm chí, còn vượt qua tông chủ nên mệnh lệnh của Chu Văn Hải, bọn họ không dám không tuân theo.

"Rầm!"

Một lúc sau, có tiếng vang lớn truyền ra, Tam Ngàn Đại Sơn bị phong toả đó, liền xuất hiện một rèm ánh sáng ảo ảnh, uy lực mà trên rèm ánh sáng này truyền ra, khiến người ta nghẹt thở, cho dù là tu vi của Chu Vân Hải cũng phải hít một hơi thật sâu. 

Một lát sau, rèm ánh sáng này đột nhiên tan biến đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.