Đế Diệt Thương Khung

Chương 88: Già lam tông



“Rầm!”

Một tiếng nổ rung trời, con thuyền Hắc Long kia lao ra từ trong không gian, như Thái Cổ Thần Long, thấp thoáng còn có tiếng rồng gầm vang vọng, uy phong kinh người, làm cho đệ tử Thiên Bình tông ở đây, cho dù là đã nhìn thấy rồi hoặc chưa từng nhìn thấy đều phải trợn mắt há hốc mồm!

“Đây chính là thần khí chấn tông của Thiên Bình tông ta, thật là làm cho người ta chấn động!” 

“Trời ạ, thần khí kinh khủng như thế, thiên hạ ai có thể chống lại nổi?”

“Ta có thể cảm nhận được, nếu như không phải cao thủ trong tông khống chế thì chỉ với uy lực này thôi cũng đã đủ để khiến ta sụp đổ ngay lập tức!”

Tiếng xôn xao lớn loạn cả lên, tiếng hít sâu vẫn không ngừng phát ra, rất nhiều đệ tử cảm thấy tự hào, tông môn mạnh thì thân phận và địa vị của bọn họ cũng sẽ được đề cao theo, trong lòng có một sự kiêu ngạo. 

Vào lúc này, xuất hiện ánh sáng màu đỏ ở đằng xa, ánh lên làm cho phía chân trời trở thành màu đỏ, như ngàn vạn đám mây thần bộc phát, một mảng lửa đỏ rực.

Trong ngọn lửa đỏ rực, một bóng người chậm rãi đi, phía sau có một con điểu thần màu đỏ rất lớn kêu rét, hiện ra một cách mờ ảo, chở theo bóng người kia từ phía chân trời chậm rãi đi tới.

“Là Phương Đan sư!” 

“Quá mạnh, nghe nói trình độ Đan đạo của Phương Đan sư sắp đạt tới hồng phẩm cấp một rồi, nếu như tu vi của mình cao như vậy, nếu có một ngày có thể đạt tới trình độ như thế, chết cũng không tiếc!”

Dưới ngàn vạn con mắt chăm chú, Phương Tú Lâm đáp xuống chiếc thuyền rồng kia, không biết cố tình hay là vô ý, ánh mắt dừng lại trên người Thanh Lâm một lát, rồi sau đó nói: “Tất cả Đan sư Bạch phẩm cấp hai, mời lên thuyền!”

“Rầm rầm rầm!” 

Mặt đất chấn động vỡ ra, mười mấy bóng hình lao ra, đều là trưởng lão Thiên Bình tông.

Trong giây phút đứng ở trên chiếc thuyền, túi trữ vật của Thanh Lâm bắt đầu rung lên dữ dội, những người khác không phát hiện, nhưng Phương Tú Lâm cùng với hơn mười tên trưởng lão kia lúc này đều quay đầu lại nhìn.   

Trong lòng Thanh Lâm trầm xuống, thần sắc bình tĩnh, nguyên lực thuộc tính lôi phát ra, dồn hết thảy vào bên trong túi trữ vật mới có thể trấn áp lấy nó. 

“Cuộn tranh và bút lông kia chắc chắn có linh tính, chắc chắn không phải vật bình thường!” Thanh Lâm thầm nghĩ trong lòng.

Không nhiều lời, sau đó tất cả Đan sư Bạch phẩm cấp hai đều lên thuyền, Phương Tú Lâm khẽ gật đầu, chiếc thuyền lập tức phóng ra phía xa, tốc độ cực nhanh, làm cho chân của bọn người Thanh Lâm có chút đứng không vững, thậm chí có mấy người liền bị té ngã.

Con ngươi Thanh Lâm co rút lại, cậu nhìn thấy rõ ràng lúc vừa rồi Phương Tú Lâm nhìn về phía đầu con rồng kia gật đầu! 

“Cái đầu rồng này không phải là điêu khắc sao? Làm sao lại biết rõ ý của ông ta như thế chứ?”

Trong lòng Thanh Lâm khiếp sợ, trong đầu hiện ra một ý nghĩ, cậu nhìn cái đầu rồng to lớn kia, da đầu dựng đứng.

“Chẳng lẽ... Con rồng này không phải là điêu khắc mà là con rồng thật!” 

Cậu không thể tin được, con rồng to lớn này, ít nhất cũng gần vạn trượng như một con rồng thật, sức mạnh thực sự của nó sẽ kinh khủng đến mức nào!

“Cuộn tranh... Bút lông... Rồng thật...”

Bỗng nhiên Thanh Lâm nghĩ tới lúc ở Đông sơn, cuộn tranh cùng bút lông cũng rung lên, toàn thân cậu rung mạnh, trong lòng hiện lên một suy đoán. 

“Chắc là... theo như lời của con chó đen thì dưới Đông sơn có phong ấn một tuyệt thế đại yêu, cũng là rồng thật?”

"Ong..."

Có màn sáng phát ra, hình thành một vòng phòng hộ cực lớn, bởi vì tốc độ quá nhanh, tựa tiếng gió sắc như dao làm rát mặt lập tức ngừng lại, như chỗ phòng ốc. 

Cánh cổng cực lớn của Thiên Bình tông kia, không ngừng nhỏ lại trong mắt mọi người, rất nhanh liền trở thành một cái chấm đen, cuối cùng thì biến mất.

“Phương đan sư, lần tranh giành Thánh Dược sơn này, năm tông môn lớn của cảnh vực Đông Thiên đều muốn tham gia sao?” Có hậu bối mở miệng hỏi thăm.

Phương Tú Lâm nhẹ gật đầu, nói: “Chẳng những năm tông môn lớn cùng tham gia, mà nghe nói Ma Tâm điện của cảnh vực Tây Lương cùng với bộ lạc Man Tiên cảnh vực Bắc Hoàng cũng sẽ đến đây.” 

“Không phải nói Thánh Dược sơn bị khống chế bởi năm tông môn lớn của cảnh vực Đông Thiên sao? Vì sao Tây Lương cùng Bắc Hoang cũng tới?” Hậu bối kia lộ vẻ khó hiểu.

Phương Tú Lâm liếc mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng.

Thấy vậy, sắc mặt người nọ đỏ lên, biết mình quá nhiều lời, vội vàng câm miệng. 

Thực ra có tám bộ phận, ba bộ phận còn lại kia được gọi là ba địa điểm nguy hiểm của Đông Thắng tinh: Thái Cổ Thi Lăng, Luân Hồi các, Thánh Giả Phế Khư.

Tại Đông Thiên cảnh vực, ba địa điểm nguy hiểm này đều tồn tại, giống như Bắc Hoang, Nam Hải, Tây Lương cùng với Trung Châu, đều có ba địa điểm nguy hiểm.

Chỉ một chuyện này là đủ để khiến ba chỗ nguy hiểm ấy, gắn lấy hai chữ "hiểm địa". 

……

Thuyền rồng bay lên, như một luồng sáng, từ phía chân trời bay qua.

Tốc độ của chiếc thuyền này ngày càng nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy được, trừ phi có tu vi mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được. 

Nhưng mà, mặc dù là với tốc độ này nhưng cũng phải bay đến nửa tháng mới tới được Thánh Dược sơn, có thể thấy được cảnh vực Đông Thiên to lớn, càng thấy được Đông Thắng tinh to lớn cỡ nào.

“Tiền bối, tốc độ của thuyền rồng này đã đạt tới cảnh giới gì rồi?” Đến nay đã nửa tháng, đây là lần đầu tiên Thanh Lâm mở miệng nói chuyện.

Phương Tú Lâm nở nụ cười, khẽ lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, ít nhất dùng tu vi cảnh giới Bổn Thần của ta, còn chưa được một nửa.” 

Nghe vậy, nhiều người lộ ra vẻ khiếp sợ, Thanh Lâm cũng hít một hơi sâu, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên.

Ở rất xa, một cái gò núi hiện ra ở giữa tầm mắt mọi người.

Cái này chỉ là một cái gò núi nhỏ, cao vài chục mét, phạm vi không vượt qua ngàn trượng, bình thường mà đi qua thì sẽ không để ý, nhưng đối với Đan sư mà nói, cái này không phải là gò núi nhỏ mà là được thánh địa hạng nhất! 

Thánh Dược sơn!

Thời điểm nhìn thấy ngọn núi này, tất cả mọi người lộ ra sự ngạc nhiên, bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, Thánh Dược sơn chính là một ngọn núi sâu, độ cao ít nhất cũng vạn trượng, chiếm diện tích mấy mươi vạn dặm, rộng lớn khôn cùng, chim bay cá nhảy như nước lũ, hương thơm của linh thảo, mây thần phủ đầy.

Nhưng gò núi trước mắt này, thực sự làm bọn họ thất vọng. 

“Đáp!” Phương Tú Lâm bỗng nhiên mở miệng.

Thuyền rồng ngừng ở trên không trung, lắc lư một hồi rồi bắt đầu đáp xuống.

Cũng vào giờ phút này, chân trời ở phía xa đột nhiên bị xé rách, phát ra đầy hào quang, biến thành một thế giới đầy màu sắc rực rỡ tươi đẹp, so với lửa đỏ Phương Tú Lâm thì không biết hơn bao nhiêu lần. 

Dưới bảy sắc đó, một con rết dài chừng vạn trượng leo ra, uy lực của nó khuếch tán, sinh linh bốn phía chạy mất vì quá sợ, làm cho không gian lắc lư chấn động.

Đám người đứng đầu có một ông lão đứng vững, hai tay của ông ta chắp phía sau, thần sắc kiêu căng, một đầu tóc trắng, mới vừa xuất hiện, ánh mắt hướng về Thiên Bình tông, cười to nói: “Ha ha, Phương huynh vội vàng quá vậy, còn nhanh hơn con rết bảy sắc của lão phu, xem ra lần này Đan sư tiểu bối trong Thiên Bình tông lại không ít thiên tài.”

Phương Tú Lâm mỉm cười, nói: “Ai không biết Già Lam tông nhiều thiên tài, Thiên Bình Tông ta sao dám so sánh ganh đua, Lưu huynh nói đùa rồi.” 

Vừa dứt lời, bọn người Thanh Lâm lập tức biết rằng những người đứng trên con rết bảy sắc kia là đệ tử của một trong năm tông môn lớn của cảnh vực Đông Thiên, đệ tử Già Lam tông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.