Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 11: Cảm xúc của nam phụ



Nhìn Dương Thảo không chớp mắt, tiếp theo Lương Bằng mỉm cười vì lần nữa lại nhận ra một điều mới mẻ từ cô gái này. Lạ lùng thay, dù chỉ gặp gỡ nhau vài lần và nói chuyện cũng ít ỏi nhưng dường như cô vẫn khiến trái tim anh đập những nhịp bồi hồi. Phải chăng vì tình cảm sâu sắc dành cho Cao Phong và cả tính khí luôn kiên cường ấy? Anh phát hiện bản thân dần mang cảm giác đặc biệt đối với cô.

Trông cảnh Dương Thảo liên tục hà hơi vào lòng bàn tay, Lương Bằng thoáng lưỡng lự nhưng sau đó liền đặt tay lên bờ vai đó và xoa nhè nhẹ để sưởi ấm. Dương Thảo cũng mỉm cười khẽ khàng, lòng thầm nghĩ vì sao chàng trai ân cần này lại không phải là Cao Phong chứ? Cũng tự thấy buồn cười...

Có tiếng bước chân vang lên, là Cao Phong. Nhác thấy cậu chủ đi lại, Lương Bằng kín đáo hạ tay xuống, còn Dương Thảo cũng thoát khỏi ý nghĩ mông lung.

- Cẩm Tú thế nào rồi cậu?

- Cô ấy vẫn ổn, tiệm giày cũng đóng cửa rồi. Chúng ta về thôi.

Ba người cùng vào trong chiếc Mercedes 190 Ponton sau đó thì xe chạy đi.

Sài Gòn lúc này còn khá nhộn nhịp vì chưa đến giờ giới nghiêm. Dẫu bên ngoài người người vẫn qua lại, âm thanh nói cười ồn ào nhưng nó hoàn toàn đối lập với bầu không khí yên lặng ở trong xe ô tô. Từ lúc xe chạy, chẳng ai trong số ba người nói lời nào, họ chìm trong những suy nghĩ miên man của bản thân.

Sự thật, Cao Phong là người mang nhiều tâm sự nhất. Anh gác tay lên cửa xe hạ kính, mắt nhìn vô định ra bên ngoài. Cuộc nói chuyện giữa anh và Cẩm Tú chẳng có gì đặc biệt ngoài câu nói xin lỗi từ cô. Bây giờ anh nhận ra, vẻ như lúc đó mình có hơi lơ đễnh. Anh vẫn chăm chú nhìn gương mặt khả ái ấy, vẫn lắng nghe và gật đầu thế nhưng trong một khoảnh khắc, anh cứ nghĩ đến Dương Thảo.

Thật khẽ khàng, Cao Phong quay qua nhìn Dương Thảo ngồi bên cạnh, cũng đang quan sát khung cảnh ngoài kia. Ánh mắt anh men theo dáng vẻ lặng lẽ suy tư đó, cho đến khi tình cờ bắt lấy hình ảnh vết sẹo nằm trong lòng bàn tay phải để mở kia. Vết sẹo ấy... từ khi nào vậy? Sau vài phút ngạc nhiên thì anh chợt nhớ lại cái ngày Dương Thảo đẩy ngã Cẩm Tú, anh đã để ý cô cứ để tay ra sau lưng. Thế ra, không chỉ Cẩm Tú mà cô cũng bị thương? Và cô đã bướng bỉnh che giấu nó?

Cao Phong toan cất tiếng hỏi về vết sẹo thì đột ngột khựng lại vì thấy chiếc áo chần bông đang khoác trên người Dương Thảo. Cái nhìn trở nên trống rỗng hơn... Ban nãy, Cao Phong đã chứng kiến cảnh nói chuyện giữa Dương Thảo với Lương Bằng, cả việc anh ta nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Nhưng điều anh nhớ nhất chính là nụ cười an nhiên của Dương Thảo. Trông cô thật mỏng manh, cần che chở. Tại sao cô không dành cho anh những điều đó? Thậm chí ngay bây giờ, anh vẫn chỉ thấy một Dương Thảo tĩnh lặng, mạnh mẽ đến cô độc và lạnh lùng.

Cứ nhìn chiếc áo chần bông là Cao Phong lại thấy khó chịu kỳ lạ. Sau cùng, anh đã không nói gì cả... Một tiếng "xin lỗi" mà sao khó mở lời đến thế?

Dẫu đang tập trung lái xe nhưng Lương Bằng vẫn nhìn qua kính chiếu hậu và bắt gặp đôi mắt Cao Phong cứ hướng vào Dương Thảo.

***

Dương Thảo lẫn Cao Phong đều không khỏi ngạc nhiên khi nghe ông Lim nói:

- Hai con hãy cùng qua Luân Đôn một chuyến.

Vài tháng trước, có một thương nhân bên Anh quốc đặt mua một lượng lớn vải ở xưởng Đỏ Thắm, ông Lim đã cho hàng vận chuyển bằng đường thuỷ và vài hôm nữa sẽ đến nơi nên bây giờ ông yêu cầu Cao Phong hãy sang Anh, bởi hiếm khi có dịp qua nước ngoài tìm hiểu và mở rộng thị trường. Chuyện để Dương Thảo đi cùng đơn giản chỉ vì thắt chặt mối quan hệ thông gia.

Trong khi ông Lim dặn dò về công việc thì Dương Thảo cảm thấy phấn khích. Ở thế kỷ 21, bản thân còn chưa có dịp được qua nước ngoài thế mà ở đây cô may mắn sang Anh quốc vào thập niên 70, đã thế còn đi bằng tàu thuỷ nữa. Cái chuyện hay ho như vậy thử hỏi làm sao không thích thú chứ? Chợt, cô nghe ông Lim hỏi:

- Cháu có muốn cùng thằng Phong đi chuyến này không?

- Dạ có ạ, cháu rất muốn đến Luân Đôn để mở mang tầm nhìn.

Gật đầu hài lòng, ông Lim tiếp tục đảo mắt sang con trai đang trầm tư:

- Con thấy có vấn đề gì à? Về việc có Dương Thảo đi cùng?

- Không có gì ạ, đây là công việc nên mọi thứ đều phải được ưu tiên.

Nghe Cao Phong đáp rõ ràng, ở bên cạnh tự dưng Dương Thảo kín đáo quan sát anh... Rời phòng, Cao Phong bắt gặp vẻ phấn khích hiếm có của cô gái, liền hỏi:

- Xem chừng, cô rất thích chuyến đi này?

- Chính xác! - Dương Thảo quay qua, đáp rõ.

Thoáng nghĩ ngợi gì đó, Cao Phong giả vờ buông một tiếng thở dài mà rằng:

- Thiết nghĩ, cô Thảo vui là vì được đi cùng tôi.

Cười nhẹ, Dương Thảo chẳng hề tránh né mà thẳng thừng thừa nhận:

- Anh đoán đúng rồi đấy.

Trông đôi mắt lấp lánh đó, bất giác Cao Phong mang chút bối rối nên chậm rãi quay mặt sang bên khác. Vốn dĩ anh chỉ muốn đùa vui chút thôi nào ngờ Dương Thảo quá ư thẳng thắn lại còn nhìn trực diện vào anh mà đáp rành rọt như thế. Anh quên mất Dương Thảo không giống những cô gái khác, thẹn thùng e ngại đều không có, cô chỉ luôn mạnh mẽ và kiên quyết như vậy! Nhưng kỳ lạ là, Cao Phong thấy vui khi nghe câu trả lời rõ ràng kia nên đã kín đáo mỉm cười.

- Có lẽ chuyến đi này với anh khá là khó khăn...

Đang cười một mình thì Cao Phong khó hiểu trước câu hỏi nhỏ dần từ Dương Thảo. Nhanh chóng xoay lại, anh thấy biểu hiện của cô trầm lắng hơn.

- Tại sao lại khó khăn với tôi?

- Thì anh vốn không thích em, nay cùng sang Anh quốc chắc là khó chịu lắm.

Ánh mắt chợt đứng yên, tiếp đến Cao Phong liền im lặng. Nụ cười buồn trên môi Dương Thảo khiến lòng anh tự dưng cũng buồn theo. Khi nghe cha báo về chuyến đi này, bản thân anh thấy phấn khởi bởi được sang Anh quốc mở rộng tầm mắt. Còn chuyện có Dương Thảo đi cùng khiến Cao Phong khá bất ngờ. Tuy nhiên, anh không hề khó chịu ngược lại còn bồi hồi lẫn một chút thấp thỏm.

Cao Phong hiểu, Dương Thảo luôn nghĩ rằng anh ghét cô! Sự thật thì thời gian gần đây cảm xúc anh dành cho cô đã thay đổi, dù bản thân vẫn chưa rõ những xúc cảm kỳ lạ này có ý nghĩa gì, thế nhưng anh muốn cô biết sự "không thích" kia đã mất rồi. Mà ngay từ đầu, anh đâu có ghét cô, chẳng qua là đang thích Mai Cẩm Tú.

- Thật ra tôi...

Câu nói còn chưa phát ra là bất ngờ bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Dương Thảo:

- Lương Bằng!

Nhác thấy hai cô cậu chủ, Lương Bằng liền chạy đến gần. Hẳn anh chàng này lúc nào cũng mang tâm trạng vui vẻ nên nụ cười luôn thường trực trên môi:

- Cô Thảo! Cậu Phong! Hai người vừa đi đâu về à?

- Chúng tôi đến gặp bác Lim.

- Thế có chuyện gì vui hay sao mà trông nét mặt cô rạng rỡ thế?

- Đúng vậy, chúng tôi sẽ cùng qua Luân Đôn đấy!

Trong khi Dương Thảo phấn khởi kể thì bên cạnh Cao Phong không nói gì cả, vẻ mặt lại có chút không vui. Anh thắc mắc, có phải Dương Thảo và Lương Bằng đã trở nên quá thân thiết rồi chăng? Kể từ lúc nào mà họ nói chuyện với nhau như bạn bè chứ không còn trên vai trò chủ - tớ? Anh lại nhớ đến cảnh Lương Bằng cầm tay Dương Thảo vào buổi trưa đó rồi cả chiếc áo chần bông đêm hôm qua...

Biểu hiện thích thú của Dương Thảo cũng làm Lương Bằng thấy tò mò theo:

- Xem chừng, Luân Đôn cũng rất tuyệt.

- À, hay là anh cùng đi với chúng tôi luôn nhé!

Lập tức Cao Phong nói ngay, dù không rõ vì sao bản thân lại phản ứng như vậy:

- Không được!

Dương Thảo lẫn Lương Bằng đều giương mắt nhìn đầy ngạc nhiên. Bấy giờ mới phát hiện mình có hơi thái quá, Cao Phong liền sửa giọng:

- Vì anh Bằng còn có việc ở xưởng vải, với lại cha tôi cũng cần anh ấy lái xe những lúc đi xa. Mấy tài xế non tay kia, ông ấy không tin tưởng...

Dương Thảo khẽ chậc lưỡi, ra điều tiếc nuối. Riêng Lương Bằng thì tinh ý phát hiện ra dáng vẻ khác lạ của cậu Hai, hình ảnh cậu âm thầm nhìn Dương Thảo tối qua ở trong xe ô tô bất giác xuất hiện trong đầu anh.

- Cậu Phong đúng đấy, tôi còn phải lái xe cho ông và làm nhiều việc khác. Hơn nữa, hai người sang Anh quốc vì công việc, tôi theo cũng không giúp được gì.

- Tôi sẽ mua quà về cho anh.

Dương Thảo vừa dứt lời thì thấy Xuân chạy đến bảo cô chủ về nhà dùng cơm. Sau khi Dương Thảo rời khỏi, Lương Bằng mới nhìn sang Cao Phong:

- Cậu có chuyện gì không vui à?

Đúng là Cao Phong đang có hơi bứt rứt nhưng nghĩ tốt nhất không nên cho người khác biết nên anh lắc đầu, tỏ vẻ bình thường:

- Tôi vẫn ổn, có lẽ thấy căng thẳng vì chuyến đi sắp tới.

Theo cậu chủ bao nhiêu năm rồi lý nào không nhận ra cậu chỉ đang nói dối, nhưng tính Lương Bằng phóng khoáng chẳng quá để tâm lại ghét việc ép buộc nên cũng không hỏi thêm. Trước khi đi, anh vỗ nhẹ vai Cao Phong kèm lời dặn dò:

- Đừng cố ép bản thân quá, nếu có gì thì cậu cứ nói với tôi.

Dõi theo bóng dáng đó xa dần, Cao Phong sờ lên bờ vai vừa nhận được cái vỗ kia, bất giác nén tiếng thở dài nặng nề.

***

Ông bà xưa có câu: Người tính không bằng trời tính! Lần này thì không phải tác giả mà là ông trời có ý muốn ngăn cản chuyến đi sang Anh quốc của Dương Thảo.

Sự tình là ông Lim đang trên đường về xưởng vải, Lương Bằng làm tài xế, đến góc đường nọ thì anh phát hiện phanh xe bị hư thế là chiếc La Dalat - ô tô đầu tiên được sản xuất bởi chính hãng Việt Nam bấy giờ, tông vào cột đèn đường rồi lật nhào. Lương Bằng dùng thân mình che chắn cho ông chủ khi cả hai ngã ra đường.

Vừa nhận được tin báo, Cao Phong và Dương Thảo cấp tốc chạy vào bệnh viện. Đến nơi, hai người bắt gặp Cao Đình với vài người ở trong nhà đứng nói chuyện với bác sĩ. Nhác thấy hai cô cậu chủ, bà Viên sốt sắng:

- Cậu Phong... Cô Thảo... ông chủ vừa gặp tai nạn xe!

- Tình hình cha tôi thế nào? - Cao Phong lo lắng.

Nhận ra cậu Hai nhà họ Cao, vị bác sĩ quay qua trấn an anh và tất cả mọi người:

- Thời may ông Cao chỉ bị thương nhẹ ở chân, nằm nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.

Trong khi ai nấy đều an tâm trước tình hình của ông Lim thì chỉ mỗi Dương Thảo là còn nhớ đến một người nữa, liền hỏi bác sĩ:

- Vậy còn anh chàng tài xế đi cùng ông Cao?

- Anh ta bị thương nặng hơn...

- Nặng hơn? Bây giờ anh ấy thế nào?

- Cô không cần quá lo lắng, tuy vết thương nặng hơn nhưng chỉ là ngoài da không đến nỗi nguy hiểm. Lần này ông Cao may mắn nhờ có anh ta che chắn giúp.

Vừa rồi qua điện thoại, Dương Thảo nghe báo ông Lim không sao còn Lương Bằng chạy máu khá nhiều nên đâm ra lo lắng. Nay nghe bác sĩ báo rõ tình hình, lòng cô cũng nhẹ đi. Và cái biểu hiện yên tâm ấy đã lọt vào mắt Cao Phong. Ban nãy anh cũng định hỏi về Lương Bằng nhưng Dương Thảo đã lên tiếng trước, để rồi khi trông dáng vẻ sốt sắng của cô thì anh chợt nhiên im lặng.

Biết rõ Lương Bằng gặp tai nạn và với tình huống này thì không nên để tâm gì nhưng Cao Phong chẳng thể ngăn được cảm xúc của mình. Lại là nỗi bứt rứt khó tả!

- Hai anh vào thăm bác Lim, còn em sẽ đi xem anh Bằng thế nào.

Cao Phong nghe rõ Dương Thảo nói thế và người đáp lời cô lại là Cao Đình:

- Vậy xin nhờ cô Thảo.

Nhìn theo Dương Thảo vội vàng rời đi, ý nghĩ mông lung lại lởn vởn trong đầu Cao Phong. Tiếp theo, anh nghe tiếng bà Viên giục mình và Cao Đình vào phòng thăm ông chủ. Hai anh em toan cất bước thì thình lình một nhân công ở xưởng vải chạy đến, bảo vừa nhận được cuộc gọi của ông Liam ở bên Anh quốc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.