Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 1




Núi Mân ở ngoài kinh đô có một nơi rất nổi tiếng, đó là Ngọa Long Tự, là ngôi chùa có hương khói hưng thịnh nhất của nước Trần, mỗi khi đến tiết trời này sương mù luôn lượn lờ bao phủ trên đỉnh núi, ngôi chùa nguy nga ẩn mình trong màn sương mù, cứ ngỡ như cảnh trên chốn thần tiên.
Nếu là ngày thường thì đường lên núi đã sớm bị lấp đầy bởi người đến thắp hương chật như nêm cối, nhưng hôm nay chỉ có tầng tầng lớp lớp trọng binh đứng gác ở các cửa, đường lên chùa lại không một bóng người.
So sánh với sự yên tĩnh ở bên ngoài, bên trong chùa lại khác hẳn, ngoài các sư thầy ra còn có rất nhiều cung nữ và thái giám, dưới tế đàn cũng có các đại thần mặc triều phục đang đứng chờ.
Đại điển tế trời của nước Trần vốn là do thiên tử chủ trì, được cử hành ba năm một lần, nhưng năm nay là một ngoại lệ.
Ngoại lệ này là do quốc sư Ôn Ly phán: Trời giáng dị tượng, có bất lợi cho vua nước Trần, chuyện này cần Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu đến tế trời ở Ngọa Long Tự mới có thể hóa giải, bảo hộ cho sự an bình mai sau của nước Trần.

Trời còn chưa sáng, Thái thượng hoàng hậu Triệu Chân đã bị ép đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo, đối với chuyện này Thái Thượng hoàng hậu Triệu Chân chỉ có hai chữ để đánh giá: Chó má!

Thái thượng hoàng hậu Triệu Chân này có thể nói là một truyền kỳ của nước Trần, tổ tiên của nhà mẹ đẻ của bà Triệu gia đã đoạt thiên hạ cho nước Trần, cả gia tộc đều là người trung liệt. Phụ thân bà Tề Quốc Công lập được vô số chiến công, mẫu thân Chung thị cũng là một nữ anh hùng hào kiệt.
Chung thị đang mang thai chín tháng nhưng vẫn ra chiến trường giết địch, nhưng bất hạnh thay bà lại địch vây khốn ở núi Cừ mấy tháng, Triệu Chân được sinh ra trong quãng thời gian này. Theo lời đồn truyền lại, lúc Quốc công tìm được thê tử, thì bà đã hấp hối, còn Triệu Chân mới hơn hai tháng thì được một con hổ gặm ra từ trong động, từ đó trở đi Triệu Chân làm bạn với con hổ ấy, ngỗ ngược khó dạy bảo, sau này khi mới bảy, tám tuổi đã cùng phụ thân lên chiến trường, tuổi còn nhỏ đã lập được chiến công hiển hách vang danh thiên hạ.
Vào lúc ấy, Khang Bình Hoàng đế vô cùng yêu thích bà, thích đến mức hứa với bà khi nào bà cập kê sẽ được tùy ý chọn một sáu hoàng tử làm chồng, chuyện nữ nhi của thần tử chọn hoàng tử làm chồng có thể nói rằng chưa từng có trong lịch sử.
Năm ấy, bà chọn Lục hoàng tử tư chất bình thường, cũng chính là Thái thượng hoàng ngày hôm nay, trên phố đến nay vẫn còn đồn đại rằng nếu năm ấy không nhờ Triệu Chân chọn Thái thượng hoàng, e rằng Thái thượng hoàng không thể ngồi lên vị trí đế vương.
Lời đồn này mặc dù đại nghịch bất đạo nhưng cũng có vài phần chính xác, sau khi Triệu Chân lập gia đình lại ra sức vì nước, Thái thượng hoàng cũng xuất chinh đi theo thê tử, vừa được lợi không ít quân công, vừa nhân cơ hội theo quân mà trốn khỏi cuộc chiến loạn phân tranh giành vị trí thái tử trong kinh, trong kinh hoàng tử nào chết thì chết, cách chức thì cách chức, chỉ có ngài giữ mình trong sạch được tiên đế lập làm thái tử, một năm sau đó tiên đế đi về cõi tiên, ngài lên kế vị, mặc dù là tiếp nhận một triều đình loạn trong giặc ngoài, nhưng năm ấy Man tộc bên phía tây thừa dịp loạn lạc xâm phạm bờ cõi, Triệu Chân đã trở thành hoàng hậu lại xin lệnh mang binh xuất chinh, chinh chiến mấy năm mới chiến thắng trở về, từ đó về sau thiên hạ thái bình.
Thử hỏi, một Triệu Chân như một thanh đao liếm máu người như vậy thì là sao có thể tin nhưng chuyện mê tín... này?
"Nương nương, một lúc sau người xuất cung nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng giở tính tình trên đại điển nha."
Trước khi ra cửa, Trương ma ma đã hầu hạ Thái thượng hoàng hậu hơn ba mươi năm vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm một lần nữa, người ngoài đều nói vị Thái thượng hoàng hậu này của bọn họ là nữ anh hùng kiệt xuất, trong lòng mang đại nghĩa, chỉ có bọn họ... những người hạ nhân phục vụ bên người Thái thượng hoàng hậu mới biết được tính tình của bà được diễn tả bằng hai chữ bốc đồng, tội trạng của bà có kể từ bây giờ đến năm sau cũng không hết.
Triệu Chân nghe vậy cũng không để tâm phất tay áo, đỡ của mũ phượng nặng nề, vô cùng bất mãn: "Đã biết, dong dài quá."

Trương ma ma vẫn không yên tâm mà dặn dò thêm một câu nữa: "Nhìn thấy Thái thượng hoàng cũng phải duy trì nụ cười nha nương nương."
Triệu Chân đã không còn kiên nhẫn để nghe thêm nữa, cho dù đang mặc phượng bào phức tạp bà vẫn sải bước đi trước, bỏ rơi đám người ở phía sau, hoàn toàn không giống một phụ nữ đã năm mươi.
Trương ma ma lập tức kêu người đuổi theo, trong lòng thầm than: Thái thượng hoàng hậu lại giở tính tình rồi.
Đến tế đàn Triệu Chân mới nhìn thấy nghi trượng của Thái thượng hoàng Trần Chiêu, Trần Chiêu ăn chay niệm phật quanh năm vẫn không mập ra, dù đã năm mươi tuổi nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, mặc long bào càng anh tuấn bất phầm, từ lúc hắn tu đạo tới nay vẫn thường mặc áo bào trắng tinh khôi, Triệu Chân hiếm khi thấy hắn mặc long trọng như vậy, hôm nay vừa nhìn khó tránh khỏi cảm thấy vài phần tán thưởng.
Triệu Chân sờ sờ lớp phấn dày đặc trên mặt mình, bà cảm giác  bà có thể vỗ một lớp phấn rớt ra ngoài, thầm than năm tháng bất công: tiểu bạch kiểm vẫn là tiểu bạch kiểm năm đó, nhưng bà đã phải tô son điểm phấn rồi.

Trần Chiêu quay đầu, nhìn thấy Triệu Chân mặc trang phục lộng lẫy, mỉm cười vươn tay với bà, nhưng dưới đáy măt lại là một mảnh trong trẻo lạnh lùng, cả người hiện lên một vẻ lạnh nhạt sắp thăng tiên và thoát tục.
Triệu Chân khinh thường hừ một tiếng ở trong lòng, nét mặt bên ngoài mang theo cười nhưng trong không cười, đặt tay vào lòng bàn tay của ông, lại âm thầm dùng sức, muốn nhìn ra vẻ mặt khác từ gương mặt chu toàn lễ nghĩa cấp bậc của ông, đáng tiếc Trần Chiêu có lẽ đã luyện qua chiêu thức chịu đựng, không thể nhìn ra bất cứ thay đổi nào từ đuôi lông mày đến khóe môi, so sánh qua lại làm Triệu Chân cảm thấy mình ấu trĩ, thu lại khí lực lại, bàn tay lại bị ông thuận thế giam giữ trong lòng bàn tay của mình.
Trần Chiêu dùng đáy mắt nhìn qua nàng, khóe môi hơi cong lên, tiến lên tế đàn.

Đế Hậu cùng dắt nhau lên tế đàn trước những cái bái lạy từ đủ mọi quan lại, bộ dáng cầm sắt hòa hợp như vậy thật là đủ dọa người mà.
Trình tự tế trời dài dòng mà phức tạp, ngay lúc mặt trời lên cao, mây mù tản đi, Triệu Chân nhìn đám người đông nghẹt dưới bậc thềm, nghe sư thầy đọc kinh, lại xuất hiện cảm giác mệt mỏi, từ lúc thiên hạ thái bình không còn chiến tranh, đã thật lâu rồi bà chưa dậy sớm như vậy.
Ôi, năm tháng đúng là không tha cho người nào, bà cũng đã già rồi, dễ mệt mỏi như vậy.
Bà không kiềm được định giơ tay đánh ngáp, Trần Chiêu bên cạnh lại như nhìn thấu bà, dưới tay áo kịp thời đè tay bà lại, dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Hình tượng."
Triệu Chân quay đầu nhìn ông, mắt ông nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không biết làm sao mà thấy được bà muốn ngáp.
Đã nhiều lần, bà ghét bỏ thân thể yếu đuối của ông, vậy mà hôm nay ông lại còn có tinh thần hơn bà, bà cũng không muốn đã già rồi mà vẫn còn bị thua bởi ông, nên thẳng sống lưng lên, trên mặt cũng không còn vẻ mệt mỏi nữa.
Cũng không biết có phải do ảo giác của bà hay không, bà nghe được ông ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn kỹ lại thì mặt của ông vẫn nghiêm túc chăm chú như vậy.
Kì lạ.

Sau khi tiếng tụng kinh ngừng lại, Thái thượng hoàng lên đọc chúc văn, thanh âm vô cùng vang dội mạnh mẽ, Triệu Chân mỉm cười đúng mực đứng bên cạnh hắn cảm thấy muốn điếc cả tai.
Từ sau khi ông ăn chay niệm phật, thân thể còn tốt hơn trước đây, không lẽ ăn chay niệm phật có thể kéo dài tuổi thọ?
Đang lúc lạc vào cõi tiên, bầu trời đột nhiên giáng một đạo sấm sét: Đùng đùng!
Giọng đọc của Trần Chiêu ngừng lại, mọi người đều ngửa đầu quan sát, bầu trời mới vừa rồi còn quang đãng bây giờ lại bị đám mây đen nhanh chóng bao phủ, trong nháy mắt bầu trời đen như đêm tối, sau đó thêm một đạo sấm sét giáng xuống, dường như đánh vào một chỗ cách Ngự Long Tự không xa, tia chớp chói mắt làm người không thể mở mắt, sau khi mở được mắt lại nhìn thấy dấu hiện của một cơn mưa to sắp đến.
Quốc sư dưới bậc thềm nhanh chóng bước lên tế đàn, trong tay lần tràng hạt, giữa hai đầu chân mày dường như hiện lên vẻ bất an, cất giọng nói: "Nhanh chóng hộ tống Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu rời khỏi đại điện!"
Trong bóng tối rối loạn, cho dù Triệu Chân chinh chiến trên sa trường nhiều năm cũng có chút luống cuống: Đây là sao? Không lẽ trời thật sự giáng dị tượng?
Đang lúc lo lắng, không biết người nào đó nắm lấy cổ tay của bà, muốn dẫn bà xuống khỏi tế đàn.
Đột nhiên lại có thêm một đạo sấm sét đánh xuống, nhờ vào ánh sáng của tia chớp Triệu Chân thấy rõ người nắm lấy tay mình chính là Trần Chiêu, vẻ khẩn trương hiện lên trên gương mặt của ông, nhưng mà chưa kịp mở miệng, bà đã cảm thấy đỉnh đầu tê rần rồi mất đi ý thức.
Sau khi đạo sét đánh này đánh xuống, mây đen trên bầu trời lại đột nhiên tản đi, chưa nghênh đón một cơn mưa to mà đã nghênh đón cầu vòng, ánh sáng rọi lên phía trên tế đàn, đẹp không sao tả xiết.

Sau khi dải ánh sáng biến mất, mọi người mới phát hiện trong trung tâm tế đàn bị sét đánh tạo thành một hố sâu mà Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu vốn đang ở trên tế đàn lại biến mất...
Trong chùa lập tức lâm vào đại loạn, khắp nơi tìm người, hôm sau thiên tử đích thân tới, dẫn theo cấm quân đến tìm mấy ngày vẫn không có kết quả, mọi người lúc này mới hoảng hốt, Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu trước mắt bao người cứ như vậy mà biến mất rồi...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.