Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 12




Mặc dù cửa đã bị khóa lại nhưng Triệu Chân nào có ngại Trần Chiêu, nàng chỉ cảm thấy không hài lòng khi chàng đùa giỡn nàng như vậy, Triệu Chân liếc mắt xem thường, nói. "Công tử đây là muốn làm gì vậy?"
Trần Chiêu bỏ chìa khóa vào trong tay áo, bước từng bước về phía nàng, trên người chàng vẫn còn mặc chiếc áo choàng trắng vừa rách vừa bẩn nhưng tư thế lại thánh khiết như tuyết, khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy chói mắt.
Chàng cười, nói. "Gọi công tử thì xa lạ quá, sau này cứ gọi tên tự của ta là Trường Hi đi."
Thấy chàng bước tới gần, Triệu Chân không tự chủ lui về phía sau, lui xong lại cảm thấy ảo não, sợ chàng làm quái gì? Nàng ngẩng đầu khinh thường nói. "Ta và công tử cũng chẳng quen biết nhau, gọi như vậy không lịch sự cho lắm." Trường Hi là tên tự của chàng, chàng lại cũng không né tránh.
Đi được khoảng ba bước, Trần Chiêu dừng chân, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt nhìn về phía nàng, tựa như nàng đang nằm trong lòng bàn tay của chàng mất rồi. "Bây giờ không quen, sau này sẽ quen." Nói rồi lại bước thêm mấy bước nữa, giơ tay nắm chặt lấy tay nàng, hỏi nàng. "Sợ sao?"
Khoảnh khắc bị chàng nắm tay nàng chỉ muốn rút tay lại, nhưng khi nghe chàng nói, Triệu Chân liền dừng lại, nhướng mày hỏi. "Sợ cái gì? Công tử có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, đừng đụng tay đụng chân." Nói xong mới rút tay mình lại.
Trần Chiêu nắm rất chặt, không để cho nàng dễ dàng rút tay về. Chàng lấy chiếc khăn tay lau đôi tay mềm mại của nàng, ngước mắt nói. "Nếu trước kia người nào đó cũng hiểu được đạo lý này thì đã không trêu chọc ta rồi."
Người nào đó đương nhiên là Triệu Chân, lần đầu tiên trong đêm tân hôm năm ấy, Triệu Chân chưa nói mấy câu đã đè chàng xuống, chàng sao có thể không ghi hận cho được?
Triệu Chân bị chàng trêu chọc trong lòng ngứa ngáy, cứng họng nói. "Ta không hiểu công tử đang nói gì, công tử lửa ta tới đây chỉ vì lau tay cho ta hay sao?"

Trần Chiêu nghe vậy buông tay nàng ra, nói. "Đương nhiên không phải. Ta không gạt nàng tới đây, ở đây quả thật có đồ mà sư phụ cất giữ, nhưng trước khi cho nàng xem, ta phải nói với nàng mấy câu." Dứt lời lại nở nụ cười dịu dàng hòa nhã với nàng.
Trước kia Trần Chiêu luôn muốn vạch trần nàng, bây giờ lại thay đổi thái độ, trêu chọc nàng như vậy, Triệu Chân không biết chàng muốn làm gì, hăm hở nói. "Nói chuyện gì?"
Trần Chiêu gấp khăn bỏ vào trong ngực, khi nhìn nàng lại có mấy phần tựa như nhìn mối tình thầm kín. "Lần đầu tiên gặp được nàng ta cảm giác có chút quen thuộc, sau khi về, hình bóng nàng cứ mãi khắc sâu khiến ta không thể nào quên, vậy nên mới mạo muội tới gặp nàng, gặp nàng lần nữa, cảm giác của ta lại càng mãnh liệt hơn. Ta và nàng hẳn là có duyên với nhau, mặc dù nàng đã có người trong lòng nhưng giờ vẫn chưa thành gia thất, sao lại không cho ta một cơ hội?" Chàng nắm lấy tay nàng, ôm trọn vào lòng bàn tay rồi khẽ xoa.
Một cảm giác tê dại từ lòng bàn tay thấm vào trong lòng Triệu Chân, ánh nến trong phòng chập chờn, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt tựa như ngọc của chàng, rõ ràng vẫn là gương mặt trong trí nhớ, nhưng sao bây giờ chàng có thể mặt dày nói ra những lời này? Chàng đang bày tỏ lòng mình với nàng sao?
Triệu Chân trở tay nắm chặt lấy cổ tay chàng, nhướng mày hỏi. "Công tử thường xuyên nói chuyện với cô nương nhà người ta thế này hay sao?"
Trần Chiêu mỉm cười để mặc nàng nắm cổ tay mình, trong mắt ánh lên sự yêu thương. "Đương nhiên là không phải, chỉ có một mình nàng mà thôi."
Ánh mắt yêu thương kia khiến tim Triệu Chân khẽ run, suýt chút nữa đã đầu hàng. Ôi, đồ ác độc, vậy mà lại tương kế tựu kế! Suýt chút nữa nàng đã cho chàng một cái tát để chàng tỉnh lại rồi!
Được lắm, nàng diễn chàng cũng diễn, bây giờ phải xem ai cao tay hơn ai!
Triệu Chân cũng không muốn bị chàng gạ gẫm thêm, cười một tiếng rồi ghé sát vào người chàng, ngón tay đặt lên cằm Trần Chiêu, nhẹ nhàng trêu chọc. "Bây giờ công tử đang bày tỏ chân tình với ta sao?"
Trần Chiêu không còn để nàng tùy tiện trêu đùa như trước, nâng một bên tay không bị thương đặt lên eo nàng, ôm nàng vào lòng, trêu chọc. "Bây giờ Chân Nhi mới nhận ra sao?" Khi nói chuyện, ngón tay chàng khẽ vỗ về chơi đùa ở bên eo nàng.
Eo của Triệu Chân là nơi mẫn cảm nhất, cơ thể nàng đã dần mềm nhũn đi, bàn tay đang xoa cằm suýt nữa đã bóp lên mặt chàng, muốn nhìn xem có người nào nhập vào chàng hay không.

Có lẽ là vì tuổi tác đã cao, nàng không quen với sự gần gũi của chàng, đẩy chàng ra rồi nói. "Ta nói rồi, ta không phải Chân Nhi!"
Trước kia Trần Chiêu chưa bao giờ thử cách biến thủ thành công, không ngờ Triệu Chân luôn trêu chọc người ta cũng phải sinh ra phản ứng này, khiến chàng có chút đắc ý. Trách không được trước kia Triệu Chân luôn thích trêu chọc chàng, quả nhiên là thú vị.
Chàng nắm tay nàng vuốt ve tựa như trấn an, mang theo sự cưng chiều chết người. "Ta biết, đây là tên gọi yêu mà ta đặt cho nàng, Chân Nhi, Chân trong "bách phúc tịnh chân", nàng có thích không?"
(*) Bách phúc tịnh chân: Nhiều sự may mắn, phước lành đều tới cùng một lúc.
Chân trong tên của Triệu Chân là 真 (zhēn). Chân trong thành ngữ Bách phúc tịnh chân là 臻 (zhēn). Hai từ này có cùng cách phát âm, anh Chiêu bảo là lấy trong thành ngữ này để chị Chân khỏi phản bác.
Chàng đây là đang nói láo không chớp mắt! Triệu Chân hừ nhẹ, hất tay chàng ra. "Có người tùy tiện đặt tên cho người khác như ngươi sao?"
Trần Chiêu dịu dàng cười, nói. "Tất cả đều là tên gọi yêu mà thôi, nếu nàng muốn cũng có thể đặt cho ta một cái tên, ta sẽ vui vẻ chịu đựng."
Chàng còn cần mặt mũi hay không? Sao vừa trẻ lại đã trở nên như vậy, có phải là bị ai yểm bùa rồi hay không? Cảm giác không thể khống chế nổi khiến Triệu Chân buồn bực khôn nguôi, nói. "Rốt cuộc chàng muốn làm gì?"
Trần Chiêu thấy nàng bắt đầu rối rắm, cười nhẹ. "Hạ chiến thư với nàng."
Triệu Chân nhíu mày. "Chiến thư?"
Trần Chiêu bình tĩnh gật đầu. "Đúng vậy, ta muốn chinh phục...trái tim của nàng, có dám nghênh chiến với ta không?" Với sự hiểu biết của chàng về Triệu Chân, nếu chàng đã ép nàng tới mức này, vì mặt mũi của mình, nàng nhất định sẽ nghênh chiến.
Trái tim của nàng? Lông tóc của Triệu Chân cũng muốn dựng đứng lên, chàng muốn trái tim nào của nàng? Là trái tim tượng trưng cho mạng sống của nàng, hay là tấm chân tình của nàng đây? Muốn mạng của nàng, vậy phải xem bản lĩnh của chàng. Còn nếu muốn tình yêu của nàng...ừm, nàng lại càng phải xem chàng có bản lĩnh đó không.

"Được, có bản lĩnh thì tới đây."
Trần Chiêu cười tươi. "Tốt, nếu sau này ta gặp được nàng, nàng không được cố ý tránh mặt ta, nếu đã nghênh chiến thì phải đường đường chính chính."
Triệu Chân xoa cằm, nói. "Chàng yên tâm, chỉ cần chàng có bản lĩnh thì ta sẽ không cố ý ngáng chân chàng."
Điều Trần Chiêu muốn chính là chuyện này, nay đã đạt được mục địch, chàng cũng không trêu chọc nàng nữa, tránh cho nàng lại tức giận.
"Tới đây, ta dẫn nàng đi xem đồ." Nói xong, chàng không động chân động tay nữa, xoay người sang nơi khác, bước đi trước nàng, lại là một bộ dáng chính trực.
Triệu Chân cất bước theo sau chàng, thấy chàng đột nhiên lạnh nhạt với mình, nàng có hơi thất vọng. Đây là bản lĩnh theo đuổi nữ nhân của chàng? Chàng có biết người hát hí còn phải có đầu có đuôi, nhóm lửa rồi lại chẳng chịu dập lửa, đây không xứng là một tên lưu manh.
Trần Chiêu bước tới một cái tủ rồi dừng lại, lấy chìa khóa mở tủ ra. Cửa tủ mở ra, bên trong là một chiếc hộp cao bằng nửa người được làm từ gỗ tử đàn thượng hàng, vừa nhìn đã biết bên trong hộp là đồ không tầm thường.
Trần Chiêu đứng sang một bên, nói với nàng. "Nàng tự khiêng nó ra ngoài đi! Cái hộp này rất nặng."
Triệu Chân vẫn chưa cảm thấy có chuyện gì không ổn, từ khi sinh ra nàng đã mạnh mẽ, lại luôn làm việc nặng, liền bước tới chuyển cái hộp gỗ ra ngoài rồi đặt lên chiếc bàn dài ở gần đó. Cái hộp này quả thật hơi nặng, không biết bên trong là món đồ tốt gì.
"Đây là gì?"
Trần Chiêu bước tới bên nàng. "Tự nàng xem đi."

Triệu Chân nghe vậy giơ tay nhấn vào nút ngầm trên hộp, dường như bên trong hộp có lắp đặt cơ quan, một tiếng "cạch" vang lên, chiếc hộp tự mở, lộ ra món đồ nằm bên trong. Bên trong hộp là một trường đao bọc trong lớp lụa vàng, không giống đồ cất giữ mà giống món quà tặng người khác hơn.
Nàng nhìn Trần Chiêu, Trần Chiêu gật đầu với nàng, Triệu Chân liền lấy đao ra, vỏ đao của thanh đao này không được làm từ gỗ như vỏ của những thanh đao khác mà lại có kết cấu giống như sắt, nhưng tinh xảo hơn sắt rất nhiều, đường nét chạm khắc vô cùng lộng lẫy, còn được khảm một viên ngọc bích bên trên, hơi lộ ra ánh sáng chói mắt. Khí phách!
Triệu Chân vội vàng rút đao ra, thanh đao này dài nhưng cũng không khó cầm, vừa tay hơn những thanh đao trước kia nàng có, hoa văn tinh tế phù hợp với nữ tử, cầm trên tay vừa đủ nặng. Nàng lui về sau thử dao vài lần, thanh dao này nặng vừa phải, rất thuận tay, thật sự như làm ra để dành cho nàng.
Nàng ngạc nhiên hỏi. "Dao này tên là gì?"
Trần Chiêu dựa vào bàn nhìn nàng, khẽ nói. "Nàng đặt tên cho nó đi!"
Triệu Chân chợt ngẩng đầu, nàng đặt tên? Chàng muốn tặng cho nàng thanh đao này sao?
Trần Chiêu nhìn dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng của nàng, giọng nói mang theo ý cười. "Đao này vốn làm vì cố nhân, mài đi mài lại mất tận mười năm mới xong, chỉ là cuối cùng không thể tặng nên đao vẫn vô chủ, nếu nàng thích vậy ta tặng nàng, xem như sính lễ, có được không?"
Triệu Chân nghe vậy mặt mày suy sụp, lần này trêu chọc đủ sâu, quanh đi quẩn lại chàng vẫn là đang đùa giỡn với nàng, nàng cất dao lại vào trong vỏ, tiện tay bỏ lại vào hộp. "Chỉ một cây đao mà đòi kết thông gia với nhà ta, mơ đi." Nói rồi quay người rời đi.
Trần Chiêu nghiêng người chặn lại, hai tay chống lên bàn dài sau lưng nàng, nhốt nàng vào giữa hai cánh tay. "Gạt nàng đấy, thanh đao này xem như là quà gặp mặt ta tặng cho nàng, có được không?"
Triệu Chân ngước mắt nhìn chàng, mặt của chàng gần nàng trong gang tấc, chứa đầy ý cười, tựa như đang đợi nàng phản ứng.
Món quà gặp mặt này có chút quý giá, nhưng bảo nàng lịch sự từ chối món quà này thì nàng lại không muốn, Triệu Chân cũng không muốn lợi dụng lúc này để chiếm lợi từ chàng, đành hỏi. "Vậy chàng muốn quà đáp lại như thế nào?" Nàng không biết chàng đang suy tính chuyện gì, nhân cơ hội này, để nàng xem chàng có thể đưa ra yêu cầu gì nữa.
Trần Chiêu vẫn chưa trả lời, trong phòng chỉ còn sự yên tĩnh. Ánh mắt chàng dần dần chuyển xuống chóp mũi của nàng, rồi lại rơi trên gò má trắng nõn, cuối cùng nhắm gọn vào cánh môi hơi nhếch lên của nàng, đôi môi vốn luôn nứt nẻ giờ lại căng mọng, sáng bóng. Ánh mắt chàng lóe lên, không giống như đang suy nghĩ tới quà đáp lại, càng giống như đang suy nghĩ nên hôn nàng ở đâu.

Không biết có phải vì khoảng cách hai người quá gần, nàng bị chàng cướp hết không khí, Triệu Chân cảm giác không khí xung quanh dần nóng lên, hô hấp không thông, tim đập thình thịch, nàng giơ tay đẩy chàng, nói. "Rốt cuộc chàng muốn cái...a!"
Lời của nàng bị chặn lại giữa môi và răng, hai đôi môi đã lâu không chạm nay lại dính chặt vào nhau, trao nhau không khí khiến Triệu Chân sững sờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.