Đế Hậu Thần Bí Thu Phục Ma Vương Hoàng Thượng

Chương 9: Hoàng hậu mất tích - Dạo phố



“Đem đám cẩu nô tài ra ngoài chém cho trẫm.” Hoàng Liên Hạo giận dữ nói. “Xin Hoàng thượng tha mạng a, Hoàng thượng tha mạng...” Cung nữ, thái giám Phượng Minh cung cầu xin tha thứ, chỉ mong giữ được cái mạng nhỏ của mình. “Khoan!! Đem chúng giam vào thiên lao, chờ trẫm xử lý.”

Qua một khoảng thời gian sống chung với Lăng Kỳ Hàn, Hoàng Liên Hạo cũng hiểu phần nào tính tình của nàng. Nàng công tư phân minh, có thù tất báo. Ai đối xử tốt với nàng, nàng sẽ đối tốt với họ gấp hai lần. Nhưng ngược lại...người nào động chạm đến nàng, hại những người bên cạnh nàng, như vậy thì...họ hãy đợi nàng trả lại họ gấp trăm. thậm chí gấp ngàn lần đi!!! “Là...” Ngự lâm quân giải những người này đi.

Tuy hắn hiện giờ có thể giết chết bọn họ để giảm lửa giận trong lòng, nhưng dù sao đây cũng là người của nàng, hắn không thể động nha!!! Vì cái thứ gọi là... “gia quy”. Vấn đề là bây giờ y rất rất là nóng lòng nha, vừa thượng triều xong y liền dùng khinh công đến Phượng Minh Cung để xem thân ái nương tử của hắn đang làm gì. Nào ngờ...không thấy bóng dáng hắn nhớ thương đâu cả.

Nàng đi đâu!?

Hắn làm cho nàng giận sao!?

Hay là...nàng đã nhớ lại!!?

Không!!! Không thể nào!!! Nàng nhớ lại, nàng muốn dời đi hắn, tất cả làm cho y đau khổ, làm cho y thương tâm...Y sẽ không buông tay, mãi mãi sẽ không buông tay, cho dù bắt y làm tất cả việc gì. Nghĩ kỹ lại tất cả, y lên tiếng: “tất cả các ngươi lui ra ngoài cho trẫm”

Mọi người hành lễ đáp “Nô tài (nô tì) xin cáo lui” xong tất cả đều dung tốc độ nhanh nhất thoát khỏi ngọn núi lửa này. Hoàng hậu a, người mau về nhanh lên a, người mà không về cả cung điện sẽ bị hoàng thượng dùng lửa giận đốt hết a, rất nhanh sẽ lan toả ra khắp hoàng cung đó nha!!! Ô ô ô người ta nói gần vua như gần cọp quả không sai nha... bọn họ rất sợ nha... mạng nhỏ của họ...ô...ô...ô... không đủ để đế vương xả giận đâu ...

Không thèm để ý đến bóng lưng chạy chối chết của họ, Hoàng Liên Hạo giờ chỉ muốn biết một điều ... nàng có hay không đã nhớ lại.

“Long Dực”

Long Dực không biết từ đâu, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh y, cung kính nói “ Chủ nhân, người có gì cần phân phó.” Hoàng Liên Hạo mang tâm trạng vừa lo âu, vừa hồi hộp, hỏi: “Long Dực, Nàng... có hay không đã nhớ lại.”

Long Dực biết Hoàng Liên Hạo đang nói về Liên Hoa Thánh Đế. Nhớ lại sao!!? Không thể nào, Long Dực lắc đầu, nói: “Chủ nhân, không thể nào, hoàng hậu nương nương chưa nhớ lại , cũng chưa khôi phục một chút kí ức nào.” Gánh nặng ngàn cân, gông xiềng đã được gỡ bỏ, Hoàng Liên Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố hỏi: “Vậy nếu như nàng nhớ lại thì có dấu hiệu hay hiện tượng gì không.”

Long Dực nghĩ ngợi một lát liền nói: “Hiện tượng như nhật thực hoặc nguyệt thực dị thường, thất tinh quy tụ, hồng liên toả sáng... hình như là như vậy a.” Là như vậy sao, nàng nhớ lại sẽ ảnh hưởng đến hiện tượng của trời đất sao!? Hoàng Liên Hạo nghĩ ngợi một lát liền phất tay bảo Long Dực đi tìm tung tích của nàng.

“Phong Vân, Lôi Quang, Thiên Minh.” Vừa dứt lời ba bóng đen từ trên mái nhà hạ xuống. “Chủ tử có thuộc hạ.” Hoàng Liên Hạo nhìn thấy ba người liền đi thẳng vào chủ đề “lúc ta thượng triều, có ai tiến vào Phượng Minh Cung không?” Phong Vân đại diện hai người còn lại nói: “Dạ có Bắc vương đi vào nhưng không thấy đi ra .”

Con thỏ nhỏ thằng nhãi con tham dự vào vụ này sao, thằng nhãi này ngay cả hắn hoàng huynh cũng dám chơi, được lắm... ta nhất định sẽ thu thập ngươi một cách hoàn toàn. “các ngươi đi tóm Phương hồ ly, Củ khoai môn và Tiểu bạch kiểm vào ngự thư phòng cho ta. Hoàng, Liên, Phong” Ba người kia rùng mình, thầm cho Hoàng Liên Phong một sự đồng cảm.

Ngự thư phòng.

Long tiên hương bay ngào ngạt, trên long kỷ mỗ hoàng đế mặt hầm hầm nhìn ba người ở dưới.

Ta trừng, ta trừng, ta trừng chết ngươi đồ con chồn lông vàng. Đây là suy nghĩ của ba người ở dưới. Lý do sao...!!??

Ba người bọn họ vừa thượng triều chưa được bao lâu liền bị ba con mèo của hắn đến tóm đi.

Về Tây Môn đại tướng quân cùng với Bạch phò mã có võ công , rất biết điều sử dụng khinh công nên chỉ bị hai tên nào đó theo sát đến đây, nhưng lòng muôn vàn khó chịu nha!!!

Thảm nhất là phải nói đến tên mọt sách Phương tể tướng-Phương hồ ly học thức uyên bác, kiến thức uyên thâm, bày mưu tính kế được vinh dự quân sư quạt mo a, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết chỉ ngoại trừ võ công nha!!! Nên bị tên hộ vệ nào đó, của cái tên xấu xa nào đó xách như xách gà a. Thật đáng thương!!!

Bây giờ trong ngự thư phòng diễn ra một cảnh rất ư là…kinh khủng.

Một con chồn lông vàng cao lớn tựa lưng vào long kỷ, tay trái cầm tấu chương phe phẩy, cả người khí chất bất phàm, mặt như quan ngọc, thật là một trời một vực nhưng lại làm cho hắn thêm vài phần yêu mị.

Lại thêm ba người còn lại, một tên như mất hết xương sống cả người tựa vào cây cột được trạm sắc tinh sảo, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, thêm vài phần cơ khí giảo hoạt. Bên cạnh hắn là một mỹ nam tử với khuôn mặt bạch ngọc, cả người toát ra hơi thở quan quân, ánh mắt thâm trầm, điển hình cho người mày khiếm, không giận mà uy. Lại thêm một mỹ nam khác, cả người toát ra yêu mị, hồng y đỏ rực, trên tay còn cầm quạt xếp phe phe phẩy phẩy. Nếu loại bỏ ánh mắt một híp, một trừng, một phát khí lạnh bắn về phía con chồn mỹ nam nào đó thì đây là…một cảnh đẹp mỹ nam nha!

Phải nói trải qua gần một canh giờ theo cách tính của Phương hồ ly, hay cảm thấy mỏi tay như Mạc phò mã, lại như thật sự mỏi mắt theo cảm giác của Tây Môn đại tướng quân và khoa trương hơn là tấu chương trên tay mỗ hoàng đế đã sớm nhàu nát.

“Ta gọi các ngươi bây giờ là có việc. Nghiêm túc cho ta.” Hoàng Liên Hạo thâm trầm nói.

Ba người còn lại cũng thu vẻ cợt nhả lại, trở nên rất nghiêm túc. Phương Tuấn Hiền lên tiếng hỏi: “Sao? Là việc gì.”

“Là Hàn Nhi.” Hoàng Liên Hạo lên tiếng nói, bây giờ cũng đến lúc nói mọi chuyện cho mọi người rồi. Hoàng Liên Hạo dần dần kể mọi việc, từ lần gặp Lăng Kỳ Hàn đến việc nàng cứu Nhị hoàng tử Mộ Dung Hoàng Triều, lại đến việc Long Dực phong ấn kí ức của nàng, tất cả những việc y biết về nàng quả thật là rất ít, ít đến đáng sợ.

Ba người nghe vậy cũng nhíu mày, hoàng hậu nương nương…hảo thần bí. Nhưng nữ nhân này năng lượng không phải bình thường…mơ mơ hồ hồ cho người ta không biết nắm bắt.

“Ta nghĩ ngươi dỗ lão bà của ngươi về đã! Ta nghĩ là Hoàng Liên Phong dẫn hoàng hậu đi chơi ngoài dân gian rồi, nếu là nàng thì sẽ rất dễ gây ra chuyện, nhưng tên kia sẽ lo. Bây giờ người cứ đợi, đợi Tiểu, Phong, Phong dẫn xác đến đi. Ngươi cứ lừa hắn như thế nào biết chỗ hoàng hậu, sau đó…@&%*$...là như thế. Còn thân phận của hoàng hậu thì phải hỏi Long Dực chắc hắn biết điều gì đó. Thôi bọn ta còn có việc đi trước đây.” Nói rồi ba người “vèo” cái phóng ra khỏi ngự thư phòng.

Hoàng Liên Hạo vẫn ngây người, phải chăng y đã sai, sai khi bắt nàng giam trong hoàng cung này, y thật không rõ thân phận của nàng!

Hàn Nhi có chăng ta thật vô dụng?

Nàng là ai ta cũng không biết…

Ngay cả thực lực, thân phận của nàng cũng không hay…

Ta rất sợ…sợ chỉ là mộng…

Như hoa, như mộng…

Sợ giấc mộng hoa…

Khi tỉnh dậy mộng hóa làn mưa…

Vì vậy…

Một giấc mộng đẹp, nếu là mộng ta nguyện sẽ không tỉnh dậy…

Mãi mãi…chìm trong mộng ảo này…

Mãi bên nàng cùng trời cuối đất…

Chẳng muốn quên đi, chẳng muốn tường tỏ

Chỉ muốn được nhìn thấy bóng dáng đó…

Ai cũng chẳng thể lấy đi được, hình ảnh lần đầu giác ngộ

Một nữ nhân khuynh thành, thoát tục, lãnh ngạo…

Sợ rằng tháng năm sẽ cướp đi má phấn hồng nhan

Mà ta sẽ vẫn như xưa, một thiếu niên đa tình.

Một vị đế vương vì nàng mà si…

Trái tim này cũng sẽ chỉ vì nàng mà đập…

Kinh thành Hoàng Liên quốc, nhà cửa san sát, tấp nập. Người người buôn bán khắp nơi, đây có thể thấy là một nước giàu có và phát triển như thế nào.

“Kẹo hồ lô đây…”

“Bánh màn thầu nào…”

“Ai ăn mì sợ thơm ngon đây…”

Không khí trên đường tấp nập, nhộn nhịp, mọi người vui cười buôn bán. Trên đường hôm nay nổi bật hai vị nam tử bất phàm, một người tầm 15-16 tuổi, làn da trắng nõn, khuôn mặt trẻ con, có thể thấy sau này sẽ là một mỹ nam, cả người bận bạch y, bên hông đeo ngọc đái quý giá, cài một miếng ngọc bội càng tăng thêm sức hấp dẫn cho hắn.

Nhưng nam tử kia không là gì so với người đứng ở bên cạnh, nam tử kia tầm khoảng 18 tuổi, khuôn mặt đẹp tựa Phan An, chu sa giữa mi tâm không những mị hoặc còn khiến người ta liên tưởng đến trích tiên, cả người hắn tỏa ra hơi thở thần thánh phi thường thanh thoát, trên người cũng mặc một bộ y phục màu trắng, thỉnh thoảng làn gió cuốn qua, tà áo y lại tung bay, trên tay quạt xếp phe phẩy, lại càng tăng thêm nét phiêu dật. Người này đúng là một cực phẩm mỹ nam tử trong mắt các cô nương.

Hai người sóng vai nhau đi trên đường lớn thu hút ánh mắt nhiều người, rất nhiều người nhận ra nam tử bạch y trẻ con là Bắc Vương đương triều, nhưng còn mỹ nam đi bên cạnh hắn thì chưa ai thấy bao giờ. Mọi người vẫn thắc mắc thì thấy một cảnh thật khiến họ sốc toàn tập, chỉ thấy Hoàng Liên Phong mang một vẻ mặt chân chó nói chuyện với người kia. Không biết Hoàng Liên Phong nói gì mà vị tiên nhân kia nhăn mày, cụ thể là như sau.

Bắc Vương cao quý thấy hoàng tẩu khinh công rất ư là giỏi cho nên…khụ…khụ muốn bái nàng là sư phụ.

“Hoàng tẩu…” Hoàng Liên Phong vừa định nói đã bị Kỳ Hàn liếc mắt, nhất thời rụt cổ lại.

“ Gọi ta đại ca…” Lăng Kỳ Hàn nheo mắt uy hiếp. Hoàng Liên Phong khóc không ra nước mắt, hắn có thể không đồng ý sao? Hắn đã sớm lĩnh ngộ đắc tội hoàng huynh chứ không nên đắc tội hoàng tẩu a, đây chính là chân lý, chân lý đó.

Vì vậy hắn bày ra bộ dạng đủ vô sỉ, đủ chân chó, nói: “Vậy hoàng…đại ca thế tên kia gọi là gì bây giờ.” Suy nghĩ a, suy nghĩ, gọi hoàng tẩu là đại ca thì tên kia gọi là gì nhỉ?

“Đại tẩu, ngu ngốc…” Trong khi Hoàng Liên Phong vẫn đang suy nghĩ thì Lăng Kỳ Hàn đã nói ra đáp án, mà đáp án này làm cho Hoàng Liên Phong lảo đảo suýt ngã.

Hoàng Huynh a, huynh tự cầu phúc cho mình đi, ặc đại tẩu, đủ thâm, đủ hiểm, đủ mất mặt.

“ Vậy đại ca, huynh dạy ta khinh công lợi hại như huynh đi, ta thật khâm phục a, huynh nhận ta làm đồ đệ cũng được mà, đại caaaaa…” Hoàng Liên Phong hắn là thật muốn học khinh công lợi hại như vậy nha!

Phất tay, một hộp linh đan đã nằm trong tay, Lăng Kỳ Hàn ăn rất vui vẻ hoàn toàn coi Hoàng Liên Phong là không khí

Hoàng Liên Phong nhiều lúc cũng không hiểu lắm vị hoàng tẩu này. Hai người đi trên đường thu hút phần đông ánh mắt những người trên đường, bỗng nhiên Lăng Kỳ Hàn chú ý tới một đám đông đang vây quanh hai người thiếu niên.

Hoàng Liên Phong cũng tò mò về chuyện này, với tính cách bà tám cùng với sự lắm mồm của tên này nên không khó phán đoán ra chuyện gì về sau. Hoàng Liên Phong nhanh chóng chen chúc qua đám đông, chỉ thấy hai vị tuấn mĩ nam tử đang thi đấu kì nghệ.

Ở Hoàng Liên quốc, khoa cử ba năm một lần, và năm nay cũng là năm thi khoa chọn ra trạng nguyên, cho nên vào thời gian này, có thể bắt gặp những tú tài thách đấu , so tài với nhau. Như vậy việc Lăng Kỳ Hàn gặp ở đây cũng là điều bình thường.

Chỉ thấy hai nam tử, một trắng một lam đang đấu với nhau. Nam tử mặc lam y đang nằm thế hạ phong, mâu quang trầm mặc, một tay đỡ ống tay áo, tay kia hạ cờ, trong ánh mắt lóe lên sự bí hiểm.

nam tử mặc bạch y sững người. Hắn đương nắm toàn quyền chủ động, nước đi trước đó không tệ nhưng lộ ra nhược điểm, nam tủ áo lam phản kích dùng chiều “ đồng quy vu tận”, nếu hắn tiếp tục đấu chắc chắn sẽ khiến cả hai đều không có đường lui. Ngoài mặt xem như hòa nhưng chính xác là hắn đã thua… Mi đen mịn khẽ hạ xuống, phượng mi không tự nhiên khép hờ.

nam tử lam y

theo thói quen vuốt tóc mai, kỳ nghệ hắn tốt nhưng y không tin hắn phá được trận này.

Lúc Lăng Kỳ Hàn đi vào đúng lúc bắt gặp được hình ảnh này, nam tử bạch y như tuyệt vọng, nhìn bàn cờ nàng khẽ động mi. Thân mình uyển chuyển đến gần hai người, đào môi khẽ mở: “Cũng đâu đã đến thua hẳn, cần gì phải buồn lòng.”

Nói rồi, hai ngón tay đưa vào khay cờ lưu ly chạm rồng trổ phượng nhấc lên quân cờ tròn nhỏ, trong suốt, dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đặt quân cờ xuống.

Phong vân tái khởi, niếp bàn trọng sinh.

“ Hay, cờ hay !” Tất cả mọi người định thần, âm thanh rung động.

Hai nam tử đồng loạt giật mình thẩn thờ, nheo mắt nhìn Lăng Kỳ Hàn, nhất thời giật mình. Chỉ thấy nam tử trước mặt tầm khoảng 18 tuổi, khuôn mặt đẹp tựa Phan An, chu sa giữa mi tâm không những mị hoặc còn khiến người ta liên tưởng đến trích tiên, cả người hắn tỏa ra hơi thở thần thánh phi thường thanh thoát, trên người vận một bộ y phục màu trắng, thỉnh thoảng làn gió cuốn qua, tà áo y lại tung bay, trên tay quạt xếp phe phẩy, lại càng tăng thêm nét phiêu dật. Lúc đầu cũng chỉ nghe tiếng, cứ ngỡ chỉ là một tú tài nào, ai ngờ…

Tưởng như cờ trắng đã không còn đường lui, nào ngờ y lấy kết thúc làm bắt đầu khiến cả hai tiếp tục trở lại thời điểm vừa đến nước cờ đầu tiên. Không bại nhưng chính là bại, dùng “ gậy ông đập lưng ông”.

“ tại hạ khâm phục, xin hỏi quý tánh đị danh?” nam tử áo lam nhanh chóng hoàng hồn, hướng về phía Lăng Kỳ Hàn hỏi.

“Danh chỉ là thứ để gọi, hà cớ chi chấp nhất, hữ duyên ắt tương phùng.” Nói rồi phất áo rời đi.

Hoàng Liên Phong hâm mộ nhìn về hướng Lăng Kỳ Hàn, chân chó đuổi theo hướng Lăng Kỳ Hàn rời đi.

“Tiểu Phong Phong, ngươi có nhà riêng ngoại trừ vương phủ ra không?” Trải qua chuyện vừa rồi nàng cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, bây giờ cũng không tính về hoàng cung, tốt nhất tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi đã.

Vì thế Hoàng Liên Phong liền đưa Lăng Kỳ Hàn đến biệt viện ngoại ô Bắc Vương Phủ.

Hoàng Liên Phong vừa về đến phủ đã có người truyền tin hoàng thượng trệu kiến hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.