Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 2 - Chương 47: Phản bội



Muốn dùng thực lực của Linh Lung Sơn Trang báo thù cho muội muội của ngươi sao? Ta khuyên ngươi cẩn thận thì hơn. Thế gia uy tín lâu năm đứng vững vàng mấy trăm năm, nếu hủy ở trong tay của ngươi, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Cố gia. Mặc dù mỗi gia tộc đều có vài cặn bã vô cùng hoàn mỹ, chỉ là bản tiểu thư vẫn rất kính trọng Cố gia. Không nên ép ta đối địch với các ngươi, bởi vì một kẻ cặn bã phá hủy toàn cả gia tộc, cuộc mua bán này thật sự không có lời."

Cây trâm không ngừng phá vỡ da thịt theo giọng nói, nửa mặt bên trái của Cố Hinh Tuyết bị chảy máu màu đỏ sậm thấm ướt, mà nàng vẫn không ngừng run rẩy, như thế nào cũng tránh thoát được Đại Nhi kiềm chế. Mặc dù Đại Nhi viết chữ không tốt, nhưng khắc chữ vẫn thật tốt. Tay trái dính đầy huyết dịch nâng cao má trái Cố Hinh Tuyết, để cho Cố Liên Di nhìn càng rõ ràng hơn một chút.

"Cố công tử, ngươi xem, tay nghề của ta cũng không tệ lắm." Nụ cười tà mị trên mặt như hoa làm cho người ta cảm thấy bị ảo giác. Làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn không rét mà run.

Cố Liên Di nhìn thấy má trái muội muội của mình đầm đìa máu tươi, trong đôi mắt oán độc giống như đầy máu, không còn bộ dáng công tử văn nhã những ngày qua, nhìn Đại Nhi liền muốn rút gân lột da nàng.

Đúng vậy, bất luận Cố Hinh Tuyết như thế nào, rốt cuộc vẫn là muội muội ruột của hắn, muội muội của mình bị người hủy dung mạo, cắt đứt gân tay ở trước mặt mình, đây là tuyệt đối khiêu khích đối với Linh Lung Sơn Trang, huống chi hắn chưa từng chịu khuất nhục bực này. Người có lúc vì mặt mũi, vì cái gọi là khuất nhục, có lúc chuyện gì cũng làm được.

"Thế nào? Không hài lòng sao? Cũng đúng, bên trái mặc dù như vậy, nhưng bên phải vẫn đẹp như thiên tiên, thật sự là không đối xứng." Đại Nhi cười đùa nhìn vẻ mặt hận ý của Cố Liên Di, không chút nào để hắn vào trong mắt.

"Ngươi đủ rồi! Tiểu muội cũng như thế, ngươi còn chưa đủ hả giận sao? ! Nhất định giết nàng mới cam tâm sao!" Cố Liên Di gần như gầm thét ra ngoài, hắn thật là vô dụng, ngay cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được.

"Ha ha, Cố công tử yên tâm đi, ta làm sao giết nàng chứ, nói thế nào nàng cũng là đại tiểu thư của Linh Lung Sơn Trang, ta vẫn còn muốn cho Cố trang chủ mặt mũi. Ta sẽ để cho nàng sống rất tốt, ước gì nàng sống lâu trăm tuổi đấy.

Ngươi nói đủ rồi sao, Cố công tử quá ngây thơ rồi, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi." Đại Nhi mãn bất tại ý đứng dậy, cây trâm trong tay tự nhiên ghim giữa tóc, tay trái tràn đầy máu tươi chẳng biết lúc nào nắm lấy một thanh chủy thủ đen nhánh, sắc bén, lạnh lẽo. Cố Liên Di nhìn rất chói mắt.

"Cố công tử, bản tiểu thư biết ngươi ở trong giang hồ danh tiếng không tồi, ngươi không may mắn lớn nhất, không phải có một muội muội tốt, mà là trơ mắt nhìn muội muội của ngươi phạm sai lầm, dung túng nàng. Ta đã cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không cần. Bản tiểu thư đã nói rồi, từ trước đến nay, nói chuyện giữ lời, nên mời Cố công tử lưu lại một cánh tay đi, lưu cho ngươi một cái mạng, suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc bản thân mình có lỗi ở nơi nào."

Còn có lời Đại Nhi không có nói ra, đó chính là giữ lại xem thái độ của Linh Lung Sơn Trang hắn, dĩ nhiên, nếu như bọn họ dàn xếp ổn thỏa, mình cũng không từng bước từng bước ép sát, nhưng nếu không biết điều, chính là hợp tâm ý Đại Nhi.

Hiện tại nàng cần phát tiết một chút, trải qua thời gian dài ẩn nhẫn đối với Cố Hinh Tuyết, đối với các loại âm mưu lui bước, chỉ muốn không đả thảo kinh xà, tra rõ mục đối thủ, dùng cái này bảo vệ truyền thừa Bách vương triều.

Nàng mệt mỏi, không muốn lui nữa, nếu như quốc gia muốn dựa vào một nữ tử như nàng chống đỡ, còn không bằng không cần.

Hôm nay nàng nhìn thấy Thảo Diệp như vậy, giống như thấy được tương lai của Cung Bắc Thiếu, Ôn Ngọc, nàng chính là một người ích kỷ, không tiếng động liên luỵ các sư huynh, chỉ vì giang sơn của người kia. Nàng có phải nên tỉnh rồi không, mặc dù có quá nhiều ràng buộc, thế nhưng bỏ ra không oán không hối, tại sao nàng có thể ích kỷ tiếp nhận như không có chuyện gì xảy ra.

Nàng đã từng là Đế hậu không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng bây giờ nàng đã không phải, nên quan tâm không là Bách Phi Dương và sư phụ sao? Mình là một người ngoài cuộc, đã bị cuốn đi vào cả đại cục cái rắm, đại cục cái gì cũng không quan trọng bằng tánh mạng mấy người kia, nàng muốn bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước. Không vì cái gì khác, chỉ vì bảo vệ mấy người của nàng.

Đại Nhi cười khẽ không thèm để ý chút nào ánh mắt oán độc của Cố Liên Di, chủy thủ trong tay phải đưa tới, cúi người xuống, một đao sắp đâm vào cánh tay phải Cố Liên Di.

Sắc mặt Cố Liên Di trắng bệch, trên trán rịn giọt mồ hôi thật lớn, khi chủy thủ sắp tiếp xúc được cánh tay hắn, hắn đột nhiên khôi phục năng lực hành động, tay phải cong lên, nhấc cánh tay trái trên người phát ra một chưởng, trực tiếp phách về phía ngực Đại Nhi.

Đại Nhi không ngờ nội lực của Cố Liên Di có thể hóa giải độc dược của nàng, ngay cả tránh cũng không kịp, đã bị hắn đánh một chưởng, Đại Nhi nhanh mắt, tay phải chuyển một cái, hướng chủy thủ trong tay về cổ tay trái của Cố Liên Di. Đại Nhi trúng chiêu ngã về phía sau, đồng thời tay trái của Cố Liên Di bị vết thương không lớn không nhỏ tràn máu.

Đại Nhi cấp tốc lui về phía sau, muốn bình ổn đạo lực tan mất trên người, hoàn hảo, dưới tình thế cấp bách, một chiêu của Cố Liên Di còn không đến mức ngã xuống đất không dậy nổi. Đang lúc lui về phía sau, đồng thời chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm, ngược lại đã bị người nắm eo mang đi lên trước, chỉ cảm thấy trước mắt lưu quang chợt lóe, trong nháy mắt đã đến trước mắt, Cố Liên Di cũng đã che cánh tay phải, cấp tốc lui về phía sau.

"Cung Bắc Thiếu, ngươi điên rồi sao? ! Vì một người lại muốn phá hủy tình nghĩa trăm năm với Linh Lung Sơn Trang!" Cố Liên Di tiếng quát lên, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Cung Bắc Thiếu sẽ ra tay với hắn, vì nữ nhân kia nói một câu, phế hắn một cánh tay!

"Lúc Cố Hinh Tuyết phái người vây công Thảo Diệp, ngươi ở đây nhưng không có ngăn cản phải không?" Cung Bắc Thiếu chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, khí thế bén nhọn không giống mới vừa giết người, mặc dù tuyết y đã biến thành y phục dính máu, không chút nào không ảnh hưởng khí chất trên thân hắn. Trên khuôn mặt tinh xảo mặc dù mang theo chút không chút để ý, những lời này lại hỏi lạnh như băng.

"Cái đó là. . . . . ."

"Ngươi chỉ cần trả lời là phải hay không?"

Cố Liên Di nhìn chằm chằm Cung Bắc Thiếu, phát giác đối phương một chút cũng không có ý tứ nghe lý do, rất dứt khoát nói: "Đúng vậy." Hắn làm tự nhiên sẽ thừa nhận. Điểm gánh vác này hắn vẫn có.

"Rất tốt, từ nay về sau, Thần Binh Thành ta và Linh Lung Sơn Trang của ngươi vạch rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau. Sau này gặp mặt chính là cừu địch, cút." Sắc mặt Cung Bắc Thiếu không thay đổi, nói ra lời kinh người như vậy.

"Cung Bắc Thiếu, ngươi sẽ phải hối hận." Cố Liên Di không chút nghĩ ngợi liền nói ra một câu nói như vậy. Có lẽ hai người kia đối với Cung Bắc Thiếu rất quan trọng, nhưng tội gì bồi thêm liên minh Thần Binh Thành và Linh Lung Sơn Trang.

"Chuyện này không nhọc Cố công tử quan tâm, lúc trở về trước mời người của Linh Lung Sơn Trang ngươi biến mất ở trong ranh giới Thần Binh Thành của ta, nếu không đừng trách ta độc ác." Cung Bắc Thiếu nói không chút nào cho Cố Liên Di đường lui, đây là quyết tâm muốn đối địch cùng Linh Lung Sơn Trang, hoặc có thể nói là ép Linh Lung Sơn Trang và Thần Binh Thành trở thành địch.

Cố Liên Di không ngờ thái độ Cung Bắc Thiếu cứng rắn như thế, hắn đang do dự, không chỉ bởi vì tình nghĩa liên minh trăm năm qua, cha mình và Cung Thành chủ cũng là bằng hữu tốt, bởi vì một chuyện như vậy muốn bọn họ kết thúc?

"Tại sao."

"Nàng đã động đến người không nên động nhất." Hôm nay nếu như ngươi không ở đây, chuyện này tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Linh Lung Sơn Trang, Cố Hinh Tuyết làm tự nhiên một mình nàng gánh chịu. Cho dù trong lòng có oán khí lớn hơn nữa cũng sẽ không giận lây sang Linh Lung Sơn Trang. Sai là ngươi ở tại hiện trường, hơn nữa khoanh tay đứng nhìn, nói trắng ra đúng là dung túng. Mặc dù là bị động, cái này phải trả giá bằng tánh mạng của Thảo Diệp mà nói không đáng giá một đồng. Không có tiêu diệt hết Linh Lung Sơn Trang các ngươi nên cười trộm đi.

Cố Liên Di cau mày, hắn nói là Thảo Diệp? Quan hệ của bọn họ tốt đến mức này từ lúc nào?

"Ha ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . . . . . Cung Bắc Thiếu, ngươi thật bẩn thỉu! Yêu một nam nhân cũng ở chỗ này hùng hồn khẳng khái muốn báo thù! Người như ngươi chỉ xứng để cho người khác nhạo báng! Người không nên động nhất? Ta động thì như thế nào? ! Ngươi giết ta à! Giết ta đi !" Sauk hi mặt của Cố Hinh Tuyết đã bị hủy liền rơi vào trạng thái nửa điên điên, nói ra lời ác độc làm cho người ta thật muốn bóp chết nàng!

Cố Liên Di giật mình hồi tưởng lại Cung Bắc Thiếu mới vừa nói muốn cùng Linh Lung Sơn Trang đoạn tuyệt quan hệ, yêu một nam nhân? Thảo Diệp? Tin tức này vô luận như thế nào Cố Liên Di không tiêu hóa được. Thật sự là quá hoang đường, loại tình yêu thế tục không tha, dù là hắn cũng tuyệt đối không tưởng tượng nổi.

Cung Bắc Thiếu cũng không để ý tới Cố Hinh Tuyết gào thét, cúi đầu nhìn Đại Nhi trong ngực nói: "Tiểu sư muội, ta mang Thảo Diệp trở về."

Đại Nhi gật đầu ý bảo mình không sao, để cho hắn yên tâm tâm đi.

Cung Bắc Thiếu xoay người, đau lòng nhìn Thảo Diệp hô hấp yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, thận trọng ôm hắn vào trong ngực, cũng không quay lại, đi khỏi luôn, chỉ để lại một mảnh huyết sắc chói mắt phối hợp với y phục của Đại Nhi.

"Người tự cho là đúng biết cái gì là tình yêu." Đại Nhi ho hai tiếng, đè nén ngực đau đớn, khinh bỉ nhìn Cố Hinh Tuyết.

"Ta đột nhiên nghĩ đến một trò chơi dễ hơn Hinh Tuyết cô nương nhất định sẽ đặc biệt yêu thích." Khóe miệng Đại Nhi nở nụ cười có chút khát máu, quả thật chính là Tu La trên đời. Vẫn luôn âm thầm đi theo, ám vệ Lâm gia nhìn Đại Nhi nở nụ cười này mới biết nàng là thật sự nổi giận.

"Rút hàm răng, để một rắn độc bò ở trên người, cảm giác không tệ chứ, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi vài chục con; yên tâm, bản tiểu thư có thuốc, tuyệt đối không chết được. Mỗi ngày động dục xong sẽ tới một lần, bảo đảm để cho ngươi trọn đời không quên. Thử qua động vật chưa? Nhân thú đại chiến, rất lâu không có nhìn thấy rồi, thật đúng là nhớ nhung, vinh hạnh đặc biệt như vậy cũng không phải là người người đều có thể hưởng thụ, xem bản tiểu thư đối với ngươi thật tốt. Đã tìm chỗ cho ngươi xong rồi, đó là vùng đất Tiềm Du, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng tranh giành giày xéo người như thế này, quả nhiên vẫn là nơi ngươi thích hợp nhất. Ngươi nhất định sẽ yêu nơi đó."

Nghe Đại Nhi nói, cả người Cố Liên Di cũng rùng mình một cái. Tiềm Du là giải đất không ai quản lí, gian dâm cướp bóc cơ hồ giờ nào, khắc nào cũng diễn ra, người đi ngang qua cơ hồ cũng tình nguyện đi đường vòng, cũng không nguyện ý đi từ nơi đó, ngay cả ban ngày, trên đường cái tất cả đều là những cảnh tượng khó coi. Là chỗ giao nhau giữa Nam Việt và Phù Diêu, con người phức tạp mới đưa đến hai nước cũng không nguyện hao phí tinh lực đi quản lý, cũng để mặc kệ.

"Cố công tử tự giải quyết cho tốt." Những lời này rõ ràng đang nhắc nhở hắn không nên quên lời của Cung Bắc Thiếu, hiện tại hắn đang nổi nóng, cho dù bớt giận, vẫn giữ lời này hôm nay, nên sớm cho người của mình đi khỏi thì tốt hơn.

Nàng biết Cung Bắc Thiếu tức giận cái gì, hắn là người hiện đại, không có hiểu bang phái gì, sai lầm chính là sai lầm, ngươi bởi vì liên hệ máu mủ, dung túng như vậy là lỗi của ngươi, mặc kệ có lý do gì, huống chi hôm nay không phải là người khác, là Thảo Diệp đấy.

Cung Bắc Thiếu cũng có khuynh hướng ra tay với Linh Lung Sơn Trang, bởi vì nàng xử lý Cố Hinh Tuyết, Linh lung Sơn Trang tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn định làm lớn chuyện này, đẩy Thần Binh Thành chắn trước người mình, nói cho cùng Nhị Sư Huynh đang bảo vệ mình.

Trận này phức tạp, sợ là không thể dàn xếp ổn thỏa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.