Đế Hoàng Thư

Chương 12: Chuông Thanh Long.



Edit: Gấu Bông

Beta: Gấu Gầy

Chương 12

Cổ Tề Thiện là tiểu bá vương của kinh thành, hàng ngày hay 'tác oai tác quái' nên không được lòng bá tánh, nay ở trên đường bị vặn xoắn như bánh quai chèo áp giải đi Đại Lý Tự, đúng là cảnh lạ hiếm thấy. Vừa hay tin, dân chúng liền ùa ra đường chen lấn đến giọt nước cũng không lọt, không ngừng vỗ tay bảo 'làm tốt lắm', nha sai của Đại Lý Tự đã bao giờ nhận được sự tán thưởng của bá tánh như thế này đâu, cho nên từng người một đều đứng thẳng lưng, tay nắm chặt trường đao, hoàn toàn không còn dáng vẻ lười biếng hàng ngày, uy vũ khí thế ngập trời.

Ngô Trùng từ xa nhìn thấy nữ tử trên lưng ngựa đang ngẩng đầu hiên ngang mở đường phía trước, hơi hơi xúc động, triều đình quá mức hậu đãi các công thần khai quốc năm đó, để mặc đám con cháu quý tộc cậy thế hoành hành, bách tính chịu khổ mệt mỏi không thể tả, bất luận kết cục của việc này có như thế nào đi nữa, chắc chắn Nhậm An Lạc đã chiếm được lòng dân ở khắp kinh thành rồi.

Sắp đến Đại Lý Tự, càng thêm ồn ào huyên náo, Nhậm An Lạc từ xa nhìn thấy Bùi Triêm quan phục không chỉnh tề đang thổi râu trừng mắt đứng trước phủ nha, giằng co với Hoàng Phổ sắc mặt trầm mặc.

Nàng hơi nhíu mày, giữ dây cương, nhìn về phía sau: "Ngô thống lĩnh, ngươi là thống lĩnh của phủ nha, Bùi đại nhân và lệnh bài Đại Lý Tự, ngươi nghe theo cái nào?"

Ngô Trùng đã sớm thấy tình hình trước phủ nha, hơi hơi hiểu rõ, trước đây Nhậm An Lạc chỉ huy điều động hắn cũng hoàn toàn dựa vào lệnh bài của Đại Lý Tự Khanh, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Nhậm đại nhân, Ngô Trùng chịu thiên ân, nhận hoàng lệnh."

Mệnh lệnh của Hoàng đế là điều tra kỹ lưỡng vụ án này, ngụ ý trong lời nói rõ ràng nghiêng về trợ giúp cho nàng, xem ra cách làm việc và thanh danh hàng ngày của Bùi Triêm đã giúp nàng một việc lớn, Nhậm An Lạc hài lòng khấu đầu: "Yên tâm, Nhậm An Lạc ta sẽ không làm khó người khác, có chuyện gì một mình ta gánh chịu."

Nói xong, vung dây cương lên, chạy về phía phủ nha.

"Hoàng Phổ, ngươi đây là chê mệnh quá dài phải không, dám bắt công tử phủ Thượng Thư tới Đại Lý Tự!" 

Bùi Triêm hạ giọng rít gào, cổ họng khó thở, trực tiếp hô tên huý của Hoàng đại nhân.

Nếu không phải sáng sớm Tả tướng đã cho người bí mật đến phủ báo cho hắn, chỉ e là đến giờ hắn vẫn còn chưa hay biết chuyện gì, Hộ Bộ thượng thư là tâm phúc của Tả tướng ai ai cũng biết, 'con bò cứng đầu này', trước đây lẽ ra nên tìm một cái cớ đuổi hắn đi cho rồi.

"Đại nhân, Ngô Việt tối qua đã khai ra, người tiết lộ đề thi chính là Đỗ Đình Tùng, rất có khả năng hắn chính là kẻ chủ mưu của vụ án làm rối kỷ cương, làm sao có thể không lên công đường chịu thẩm vấn?"

Hoàng Phổ vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói mạnh mẽ, tuy đã thẩm vấn cả một đêm, nhưng tinh thần vẫn rất sáng suốt.

"Lý Sùng Ân sợ tội tự sát, ngươi lại vẽ ra nhiều việc như vậy.... "

Sắc mặt Bùi Triêm khó coi, đột nhiên nhìn Hoàng Phổ, đáy mắt âm trầm: "Hoàng đại nhân không phải đang muốn ngồi lên vị trí của bản quan, nên lúc này mới nghĩ cách tranh giành đó chứ?"

"Đại nhân, ti chức chỉ muốn làm rõ vụ án gian lận khoa cử làm rối kỷ cương, tuyệt đối không có ý nghĩ đó."

Hoàng Phổ chấp tay, thái độ trầm ổn.

"Bùi đại nhân, bản quan cũng nghĩ Hoàng đại nhân một lòng vì việc công, chắc chắn không có tâm tư riêng."

Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, hai người quay đầu lại nhìn, thấy Nhậm An Lạc cưỡi ngựa chạy đến, dừng trước phủ nha.

Bùi Triêm vừa định quát lớn, lướt qua Nhậm An Lạc nhìn thấy đám người ngựa mênh mông cuồn cuộn trên đường phố, lờ mờ có thể nghe thấy được âm thanh chửi rủa của Cổ Tề Thiện, cảm thấy không thích hợp, cả giận nói: "Nhậm đại nhân, đây lại là chuyện gì?"

"Ngô Việt không chỉ khai ra người tiết lộ đề thi chính là Đỗ Đình Tùng, hắn còn nói từng sao chép một bản đưa cho tiểu hầu gia của phủ Trung Nghĩa Hầu, bây giờ đã có bằng chứng, tất nhiên phải mời tiểu hầu gia lên công đường hỏi một chút."

Nhậm An Lạc từ trên ngựa nhảy xuống, nói.

Tiểu hầu gia Trung Nghĩa Hầu phủ - đích tử của Cổ Khoan? Bùi Triêm nghe như sét đánh bên tai, khí huyết chảy ngược, hắn run rẩy chỉ vào Nhậm An Lạc, đột nhiên hiểu ra, tràn đầy phẫn nộ: "Nhậm An Lạc, hôm qua ngươi mềm giọng với bản quan là vì lệnh bài của ta?"

Nếu không có lệnh bài, nha sai của Đại Lý Tự làm sao dám bắt tiểu hầu gia Trung Nghĩa Hầu phủ mang về.

Nhậm An Lạc không nói gì, chỉ đi về phía thềm đá của phủ nha.

Bùi Triêm rốt cuộc cũng không phải người bình thường, ánh mắt đảo qua rồi hạ giọng cảnh cáo: "Nhậm đại nhân, bản quan nhắc nhở ngươi, ngươi đừng theo chân người khác làm loạn, bây giờ ngươi lập tức đưa tiểu hầu gia về phủ Trung Nghĩa Hầu, bản quan bảo đảm Hầu gia sẽ không trách tội đâu."

Không gian trầm mặc im ắng, Hoàng Phổ bất giác hơi nhíu mày, đổ mồ hôi hột nhìn Nhậm An Lạc đang đi tới.

"Bùi đại nhân."

Nhậm An Lạc chậm rãi bước vài bước, đi tới trước cửa Đại Lý Tự, dáng vẻ bình tĩnh, nâng tầm mắt, thần thái tiêu sái không tả được: "Ngài lẽ nào đã quên Nhậm An Lạc ta xuất thân như thế nào sao?"

Bùi Triêm ngẩn ngơ. Nhậm An Lạc cúi đầu, nghiêng người về phía trước, nói rõ từng câu từng chữ: "Cái mệnh của Nhậm An Lạc này là từ trong đống người chết trên chiến trường đi ra, ngài nghĩ ta còn sợ chết hay sao?"

Lời nói văng vẳng bên tai phảng phất như có sát khí của muôn vàn quân mã rít gào ập tới, Bùi Triêm cả kinh lùi lại một bước, nhìn Nhậm An Lạc miệng ngậm ý cười ánh mắt lạnh tanh, hít một hơi khí lạnh, một câu cũng nói không nên lời.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Trùng đã mang sai nha cùng với Cổ Tề Thiện bị trói chặt đến trước thềm đá, bá tánh cuồn cuộn phía sau bọn họ hình như cũng cảm nhận được bầu không khí hít thở không thông trước cửa phủ nha, ai nấy đều im lặng.

"Bùi đại nhân, còn không nhanh kêu bọn chúng thả ta ra!"

Cổ Tề Thiện nắm lấy cơ hội, mở miệng gầm lớn.

Bùi Triêm vội vàng hạ lệnh nói: "Ngô Trùng, đây chỉ là hiểu lầm, vụ án này không có liên can gì với tiểu hầu gia, còn không nhanh đưa tiểu hầu gia về phủ."

"Bùi đại nhân, vừa rồi ở Tụ Hiền Lâu, Ngô thống lĩnh rõ ràng đã nói vụ án rối loạn kỷ cương này có liên can tới Cổ Tề Thiện, bây giờ sao lại lật lọng?"

Trong đám người, không biết từ khi nào, nhóm thí sinh vừa nãy ở Tụ Hiền Lâu đều đã tụ tập bên ngoài Đại Lý Tự, nghe được Bùi Triêm muốn phóng thích Cổ Tề Thiện, đứng ra lớn tiếng nghi vấn.

Bùi Triêm nhận ra thân phận của bọn họ đều là sĩ tử, liền biến sắc, trừng mắt nhìn Ngô Trùng một cái, vội vã trấn an nói: "Chư vị, đây là lời đồn, bổn phủ đã tra rõ, Nội Các đại học sĩ Lý Sùng Ân và Ngô Việt chính là chủ mưu vụ án làm rối loạn kỷ cương này, những người khác không có liên quan....."

"Đại nhân!"

Hoàng Phổ bước lên trước, đánh gãy lời nói của  Bùi Triêm, nhìn thí sinh dưới phủ nha, cất cao giọng nói: "Án này còn chưa được điều tra rõ, đêm qua Ngô Việt nhận tội, đề thi của hắn là lấy từ Đỗ Đình Tùng - nhi tử của Hộ Bộ thượng thư."

Hắn quay người, chắp tay với Bùi Triêm nói: "Kính xin đại nhân thăng đường, nghiêm thẩm vụ án này."

Bùi Triêm còn đang ở Đại Lý Tự, hắn tất nhiên không thể lại vượt mặt thay thế.

Dưới phủ nha tức khắc ồ lên, bá tánh nghị luận sôi nổi.

Sắc mặt Bùi Triêm cực kì khó coi, hắn quay đầu lại, thấp giọng cả giận nói: "Hoàng Phổ, ngươi lại dám ép bản quan! Lý Sùng Ân đã lưu lại di thư nhận tội, hiện giờ ngươi chỉ dựa vào lời khai một phía của Ngô Việt, nếu bản quan kiên trì không thăng đường, ngươi có thể làm gì được ta?"

Bùi Triêm cũng bị tức đến hồ đồ rồi, hắn làm quan mấy chục năm, dựa vào thủ đoạn 'mạnh vì gạo, bạo vì tiền' hô mưa gọi gió trên triều đình, đâu nghĩ tới có một ngày lại bị cái tên Hoàng Phổ thấp chức hơn hắn cùng với đám học trò tay trắng bức tới đường này.

"Nếu đại nhân không thăng đường...."

Hoàng Phổ lui về một bước, cởi mũ quan: "Vậy ti chức xin vượt quá thẩm quyền."

Nhậm An Lạc híp mắt, Bùi Triêm biến sắc, thất kinh tại chỗ.

Hoàng Phổ bỗng nhiên xoay người lấy ra một quyển tấu chương từ trong tay áo, trước mặt mọi người chậm rãi mở tấu chương ra, lớn giọng đọc: "Các vị, Đại Lý Tự quản lý hình ngục của kinh thành, tuyệt đối không để xuất hiện án oan sai, Hoàng Phổ sẽ vào Thanh Long Các tấu lên Thánh thượng, cho mọi người một phiên xét xử công bằng."

Ánh mặt trời chiếu xuống, tấu chương hơi mỏng được mở ra, mỗi một cái tên nằm ngay ngắn ở trên đó, tỉ mỉ nhìn kỹ, chính là quan ấn cùng tên huý của quan viên trên dưới Đại Lý Tự.

Lúc này, phủ nha tức thì im lặng, chỉ nghe tiếng hít thở không thông.

Lúc Đại Tĩnh vừa mới lập quốc, Thái Tổ tránh cho quan viên quyền thế dối trên lừa dưới, oan khuất của bá tánh không được phơi bày, cho nên ở trước Thanh Long Các trong hoàng cung mới cho dựng lên một cái chuông Thanh Long rất lớn, bá tánh cùng quan viên cấp thấp đều có thể vượt cấp, gõ chuông tấu việc bất bình đến tai Thiên tử.

Chỉ là, chuông Thanh Long không phải dễ dàng mà vang lên được, bá tánh tầm thường nếu như muốn gõ chuông trước phải chịu ba mươi gậy lớn để tỏ rõ khát vọng, còn quan viên hạ cấp... tất nhiên phải lấy lông công trên mũ để bảo đảm, nếu như bản tấu có sai lầm, sẽ bị cách chức làm thứ dân, vĩnh viễn không được làm quan.

Thật không ngờ, tên huý của các quan viên Đại Lý Tự đều có trên tấu chương này.

"Bùi đại nhân, tất cả chúng ta đều đồng ý nghe theo ý nguyện của Hoàng đại nhân."

Một đám quan viên trong Đại Lý Tự bước ra, bọn họ đều cầm mũ quan trên tay, thái độ trịnh trọng.

Sắc mặt Bùi Triêm trắng bệch, run run hạ tay xuống nói không ra lời, hơn ai hết chính hắn hiểu rõ, nếu như thật sự lấy danh nghĩa toàn bộ quan lại trên dưới Đại Lý Tự đi gõ chuông Thanh Long, con đường làm quan của hắn cũng coi như chấm hết.

Hoàng Phổ thu hồi tấu chương, đi tới bên cạnh Nhậm An Lạc, chắp tay nói: "Nhậm đại nhân, Du An đem Đại Lý Tự giao cho ngài."

Nhậm An Lạc ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc: "Hoàng đại nhân tại sao lại tin tưởng An Lạc?"

Thậm chí còn không tiếc đặt cược tiền đồ của tất cả quan viên Đại Lý Tự giao lên người nàng.

"Đều là người có lòng, Đại nhân xuất thân bình thường, chắc sẽ hiểu được sự gian khổ mười năm đèn sách của các thí sinh, hơn nữa, Nhậm đại nhân lòng mang chí lớn, Du An tin tưởng Đại nhân phá vụ án này, tuyệt đối không phải chỉ vì vị trí Thái Tử Phi Đông Cung."

Ánh mắt Nhậm An Lạc âm trầm, một lúc sau, trịnh trọng hành lễ với Hoàng Phổ: "Hoàng đại nhân, Nhậm An Lạc cam đoan với ngươi, quyết không phụ phó thác của Đại nhân."

Nàng biết rõ vì sao Hoàng Phổ nhất định muốn gõ vang chuông Thanh Long, Hộ Bộ thượng thư, Trung Nghĩa Hầu phủ, vụ án này liên luỵ quá rộng, nếu như không làm như thế, có lẽ chân tướng sự việc còn chưa kịp công khai với dân chúng thì đã bị bụi đất phủ đầy.

Sở dĩ chưa đem tên huý của nàng cùng ấn quan viết vào tấu chương, là bởi vì một khi chuông Thanh Long được gõ lên, mọi người lập tức sẽ thân mang trọng tội, không có quyền xét xử lại vụ án, mà Nhậm An Lạc... chính là thẻ bài duy nhất mà quan viên trên dưới Đại Lý Tự giữ lại.

Hoàng Phổ gật đầu, cùng quan viên trong phủ nha nhìn nhau, có tới mười quan viên bước xuống thềm đá, theo sau Hoàng Phổ, mũ quan cầm trên tay, đi về phía Thanh Long Các.

Từ đầu đến cuối, dân chúng sĩ tử bên ngoài Đại Lý Tự đều nghiêm túc, lặng im không nói nên lời.

Bùi Triêm dựa vào tượng sư tử, sắc mặt xám xịt.

"Ngô thống lĩnh, áp giải Cổ Tề Thiện vào đại lao, trước khi án này chưa định, không cho phép bất cứ ai được vào thăm."

Nhậm An Lạc đứng trên thềm đá Đại Lý Tự, quan bào đỏ tía đặc biệt hấp dẫn ánh mắt mọi người, thần thái của nàng trang nghiêm, ẩn chứa hàm uy.

"Còn nữa... vào ngày xét xử, Đại Lý Tự sẽ mở rộng cửa lớn, bá tánh sĩ tử toàn kinh thành, nếu như muốn nghe phiên thẩm vấn công khai này, đều có thể đến đây, Nhậm An Lạc chắc chắn sẽ cho mọi người một câu công đạo!"

Tiếng nói của Nhậm An Lạc truyền đến khắp nơi bên ngoài Đại Lý Tự, âm thanh lanh lảnh, tuyên truyền giác ngộ người nghe.

Giữa đám đông chen chúc, trên một chiếc xe ngựa, xuyên qua tấm rèm mỏng, ánh mắt Hàn Diệp thâm trầm xa xăm, đột nhiên cười lên ha hả.

"Thật là một nữ tử thông minh."

Tâm trạng của y cực kỳ vui mừng tán thưởng, Ôn Sóc chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt y lộ ra cảm xúc như vậy, nhất thời hơi sững sờ.

"Điện hạ?"

"Bắt Cổ Tề Thiện trong lúc sĩ tử tụ tập ở Tụ Hiền lâu, để khơi dậy sự phẫn nộ của các thí sinh; đem Cổ Tề Thiện diễu hành trên phố, đốt cháy lên lửa giận của dân chúng; mượn khí thế quan viên Đại Lý Tự, để chỉ ra sự bất mãn của trăm quan,... "

Hàn Diệp lắc đầu cười khổ: "Nếu không phải biết rõ Nhậm An Lạc đến từ Tấn Nam, ta còn tưởng rằng

nàng ta chắc có thù lớn với Trung Nghĩa Hầu."

"Điện hạ, Bệ hạ thực sự sẽ đem quyền tra án giao cho Nhậm An Lạc sao?"

"Ôn Sóc."

Âm thanh của Hàn Diệp nhàn nhạt mà xa xăm: "Thái Tổ lập quốc dựng lên chuông Thanh Long, từ đó cho đến giờ chưa từng bị gõ qua."

Ôn Sóc ngộ ra, nhìn về phía nữ tử đứng trên thềm đá cách đó không xa, khó nén vẻ kinh sợ.

Chuông Thanh Long bị gõ vang lên, đồng nghĩa với việc dưới sự trị vì của Thiên tử có oan uất khó nói, đây chính là thất bại của bậc đế vương, dựa theo tính nết của Gia Ninh Đế, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Cho nên nói... dù Nhậm An Lạc có thông minh đến đâu, nàng ta làm sao có thể lường trước sự việc sẽ phát triển như thế nào chứ?

Tại đình hóng mát trong Ngự hoa viên hoàng thành.

Mấy ngày nay, triều đình không yên vì toàn chuyện vặt vãnh, lại thêm vụ án gian lận khoa cử, Gia Ninh Đế sau khi tức giận bị nhiễm phong hàn, hiếm khi được hôm trời cao gió mát, liền cho mời An vương vào cung thưởng thức trà.

Gia Ninh Đế có năm huynh đệ, bốn người khác đều đã bị gϊếŧ trong lúc chư vương loạn lạc, chỉ còn lại duy nhất vị huynh trưởng tính tình ôn hoà mềm dẻo này thôi.

An Vương lòng không nghĩ chuyện quyền thế, cũng không nhúng tay vào tranh đấu trên triều, chính vì vậy, Gia Ninh Đế xưa nay luôn luôn thêm phần kính trọng đối với vị huynh trưởng này.

"Bệ hạ, nhìn sắc mặt hồng nhuận của ngài, hẳn là phong hàn đã đỡ nhiều rồi."

An Vương tính tình đôn hậu, nên trời sinh thân hình rắn chắc, gương mặt tròn đầy.

"Già rồi, thân thể không còn như xưa nữa."

Gia Ninh Đế cảm khái mà nói.

"Nào có, Bệ hạ đang lúc tráng niên, tinh thần như long như mã, thần nghe nói tháng trước Chiêu Nghi nương nương có hỉ, chúc mừng Bệ hạ."

An Vương chắp tay vui mừng nói, đáy mắt tràn đầy trêu ghẹo.

Gia Ninh Đế sửng sốt, ngay sau đó cười một tràng dài, mặt đầy đắc ý.

"Bệ hạ, Cổ Chiêu Nghi ở bên ngoài hoa viên cầu kiến."

Triệu Phúc ở dưới đình thấp giọng bẩm báo, đánh gãy tiếng cười của Gia Ninh Đế.

Tâm tình của Gia Ninh Đế đang tốt, xua tay nói: "Cho nàng vào."

An Vương cười khổ lắc đầu: "Bệ hạ, thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới."

Gia Ninh Đế đang muốn trả lời, tiếng bước vội vàng vang lên, một nữ tử áo hồng nhạt lao vào trong đình, nước mắt tuôn rơi giống như 'hoa lê dưới mưa', làm cho lòng người thương xót, nàng hành lễ với Gia Ninh Đế, nức nở nói: "Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp."

Gia Ninh Đế nhíu mày, có chút ngượng ngùng: "Xảy ra chuyện gì rồi, từ từ nói, trẫm làm chủ cho nàng."

An Vương quay đầu lại, giả bộ không nhìn thấy.

Cổ Chiêu Nghi rủ mắt xuống, âm thanh run rẩy: "Bệ hạ, thần thiếp nghe người nhà truyền tin nói, Đại Lý Tự Thiếu khanh Nhậm An Lạc không ngừng vu oan thương tổn tiểu đệ của thần thiếp, trói người bắt vào Đại Lý Tự!"

"Bắt Tề Thiện đi, chuyện này làm sao có thể? Ái phi đừng có tin vào lời đồn."

"Bệ hạ, Nhậm An Lạc nói Tề Thiện có liên can đến án gian lận khoa cử, đây rõ ràng là quá oan uổng mà, Tề Thiện thường ngày được phụ thân nuôi dưỡng nuông chìu, đúng là có chút ngoan bướng, nhưng nói sao đi nữa cũng không có gan gian lận làm rối kỷ cương khoa cử đâu ahh!"

Gia Ninh Đế nhíu mắt lại, sắc mặt phai nhạt vài phần, hắn cúi đầu, nhìn Cổ Chiêu Nghi khóc đến thương tâm, thở dài, duỗi tay đỡ lên...

Đột nhiên, tiếng chuông cổ xưa mà hùng tráng vang dội từ tứ phía của hoàng thành, khí thế rung trời chấn động toàn bộ đế đô.

Sắc mặt của Gia Ninh Đế và An vương đồng thời thay đổi, An vương thậm chí còn kinh ngạc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Chuông Thanh Long! Chuông Thanh Long hai mươi năm qua chưa từng rung lên, vậy mà nay đã bị gõ vang rồi!

"Bệ hạ!"

Một nội thị chạy từ bên ngoài vào, quỳ rạp xuống đất run rẩy: "Đại Lý Tự Thiếu khanh Hoàng Phổ đại nhân mang theo mười quan viên của Đại Lý Tự gõ chuông Thanh Long, khẩn cầu Bệ hạ ban thánh chỉ, điều tra rõ vụ án gian lận khoa cử!"

"Bệ hạ!"

Gia Ninh Đế còn chưa kịp có phản ứng gì, cùng lúc đó, thống lĩnh Cấm vệ quân Tằng Hải vội vàng đi vào, cũng quỳ rạp xuống, trầm giọng hồi bẩm: "Tất cả thí sinh của khoa cử đợt này, đều đang quỳ trước cổng Trùng Dương, thỉnh cầu Bệ hạ tra rõ án gian lận khoa cử làm rối kỷ cương, trả cho bọn họ một câu công đạo."

Ngự hoa viên bỗng im lặng như chết rồi vậy, Cổ Chiêu Nghi vẫn còn quỳ rạp xuống đất, nhưng đã hoàn toàn mất đi khí thế ban nãy.

Một lúc lâu sau, nàng mới nghe được giọng nói lạnh như băng của Gia Ninh Đế.

"Tằng Hải, đưa Hoàng Phổ vào đây cho trẫm, trẫm muốn hỏi thử xem, rốt cuộc đã tra ra được ai, mà khiến hắn dám gõ chuông Thanh Long!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.