Đế Hoàng Thư

Chương 249: Sông núi cũng có thể san bằng (phiên ngoại)



Sau quốc hôn, Thiên tử vẫn luôn nhớ về lời hứa với Hoàng hậu năm đó, vừa vào đông, hành dinh của Thiên tử đã đến biệt cung trên Lộc sơn nghỉ dưỡng.

Vốn dĩ chỉ có cả nhà Tĩnh An Hầu đi cùng, vừa hay Uyển Thư và Quy Tây hồi kinh bẩm báo công vụ, nàng còn chẳng thèm quay về phủ tiểu tướng quân của mình, mặt dày bám lấy bên cạnh Uyển Cầm, vô cùng yêu thích tiểu An Lạc của nhà Tĩnh An Hầu, mới hai ngày, một lớn một nhỏ hai kẻ dở hơi đã hợp tính khí, ầm ĩ ồn ào khiến biệt cung không thể an bình, chỉ còn thiếu leo nóc dỡ ngói, xuống hồ đánh cá thôi.

Tĩnh An Hầu không đành lòng phạt khuê nữ bảo bối, chỉ đành đi tìm Quy Tây ra mặt, vị đệ nhất kiếm khách Đại Tĩnh này cũng rất dứt khoát, nửa đêm đi thẳng vào biệt cung, không nói một lời liền mang Uyển Thư đang say ngủ trở về phủ tướng quân ở đế đô.

Uyển Thư đi rồi, An Lạc không còn lăn tăn gì nữa, Hàn Diệp mới có thể đưa Đế Tử Nguyên đi dạo một vòng.

Tuyết trắng mênh mông, Ngự tiền thị vệ canh gác xung quanh, cưỡi ngựa độc hành trong tuyết.

Hàn Diệp nắm dây cương, Đế Tử Nguyên hiếm khi dậy sớm, ngáp dài mơ hồ dựa vào trong lòng hắn.

"Mấy ngày trước, Trẫm đến Sùng Văn các, tình cờ gặp hai thiếu niên đạt hạng nhất trong cuộc săn mùa xuân mấy tháng trước, hai người đó đến bây giờ vẫn nhớ mong Ngự tửu của Trẫm đã bị nàng uống, nhìn thấy Trẫm liền trở thành dáng vẻ uất ức."

"Bọn họ còn nhớ à, không phải ta đã phái người đưa mấy vò rượu tới phủ của bọn họ rồi sao? Sao hả, Thiên tử ban là Ngự tửu, Hoàng hậu ban thì không phải sao? Bọn họ còn chê rượu của bổn cung ban uống không ngon chắc?" Đế Tử Nguyên lập tức lấy lại tinh thần, không mê ngủ nữa, hoàn toàn bày ra dáng vẻ lão tử là Hoàng hậu, lẽ nào uống rượu mà lão tử ban thì mất mặt sao.

"Hai người họ mới bao lớn, còn nàng bao nhiêu tuổi rồi." Hàn Diệp lắc đầu cười nói "Nào có Hoàng hậu giành rượu với thần tử chứ?"

Đế Tử Nguyên hừ một tiếng, liếc xéo "Sao, chàng không thích?"

"Thích chứ, thích chứ, ai nói ta không thích." Hoàng hậu chỉ mới nhướng mày, Thiên tử đã phải dỗ dành, nhanh chóng tỏ vẻ trung thành "Chỉ cần nàng muốn uống, Ngự tửu của Trẫm sau này đều chỉ ban cho nàng uống, không ban cho ai hết."

Lời ngọt đến nỗi, với định lực của Đế Tử Nguyên, cũng phải run hết cả lên.

"Được rồi, được rồi, có mất mặt không, đừng để người khác nghe thấy, chàng muốn ban bao nhiêu thì ban bấy nhiêu, ta không quan tâm." Đế Tử Nguyên xua tay, đổi tư thế trong vòng tay của Hàn Diệp.

Khung cảnh tuyết trắng, đất trời an bình, mọi thứ đột nhiên có chút hư ảo.

Hàn Diệp ôm chặt Đế Tử Nguyên, xác nhận người trong lòng là thật, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nói "Cũng may nàng đã tìm được Linh Triệu."

Hành động trong tiềm thức của hắn không hề che giấu được Đế Tử Nguyên, trong lòng nàng có chút đau lòng, phủ lấy bàn tay ngang eo nàng "Đúng vậy, may là ta đã tìm được. Chàng có biết ta tìm thấy Linh Triệu ở đâu không?"

"Ở đâu?" trong giọng Hàn Diệp lộ ra một chút tò mò. Lúc đầu, ám vệ đại nội và các phủ địa phương dốc hết sức, nhưng cũng không tìm được tiểu đạo sĩ vân du thiên hạ, Tử Nguyên rốt cuộc đã tìm thấy hắn ở đâu?

Sau khi Đế Tử Nguyên trở về, hắn chỉ biết Lạc Minh Tây an ổn, cả hai đều không nhắc đến Đế Tử Nguyên đã sống thế nào một năm Đế Tử Nguyên biến mất.

"Ta tìm thấy hắn trong biển hoa Trường Tư do mẫu thân trồng ở Đế phủ Tấn Nam." giọng Đế Tử Nguyên nhàn nhạt vang lên, mang theo kỳ tích mà ngay cả nàng cũng không thể tin được.

"Trong biển hoa Trường Tư ở Đế phủ Tấn Nam?" Hàn Diệp kinh ngạc.

"Lúc đó, thân thể của Minh Tây không thể chống đỡ được nữa, ta cùng huynh ấy trở về Tấn Nam, để huynh ấy đoàn tụ cùng Lạc bá phụ, Lạc bá mẫu, Ngân Huy, huynh ấy chống đỡ đến giây phút cuối cùng, không muốn ở trước mặt song thân ......" giọng Đế Tử Nguyên ngập ngừng "Ta đưa huynh ấy đến biển hoa Trường Tư nơi chúng ta cùng lớn lên lúc nhỏ, tiễn huynh ấy đi ......" Đế Tử Nguyên thở dài "Không ngờ chúng ta lại bắt gặp Linh Triệu ở hậu hoa viên Đế phủ lặng lẽ hái Trường Tư."

"Tại sao hắn lại đến đó?"

Đế Tử Nguyên quay đầu, bắt gặp ánh mắt có phần nghi hoặc của Hàn Diệp.

"Linh Triệu nói với ta, chàng dưỡng thương ba năm ở Hoài thành, chưa từng yêu cầu Mạc Sương bất cứ điều gì, thứ duy nhất lên tiếng yêu cầu là hoa Trường Tư ở Tấn Nam. Mạc Sương đã tốn rất nhiều công sức để tìm cho chàng ba gốc Trường Tư, chàng tự tay mình trồng trong nhà trúc ngoài ngoại ô Hoài thành, phải mất ba năm mới nở hoa."

Hàn Diệp gật đầu, trong mắt hiện lên tiếc nuối "Đáng tiếc, lúc đó ta không nhìn thấy, không thể tận mắt nhìn thấy ba gốc Trường Tư đó nở rộ."

"Linh Triệu từ nhỏ theo Quốc sư Tịnh Thiện học y, hắn phát hiện hoa Trường Tư không chỉ đẹp, mà trong phấn hoa có thể có dược tính đặc biệt, tiếc là năm đó trong nhà trúc chỉ có ba gốc, chàng yêu hoa như mạng, hắn không dám lấy ra nghiên cứu. Sau đó, Bắc Tần quy thuận Đại Tĩnh, Quốc sư Tịnh Thiện qua đời, trong lòng hắn không còn vướng bận, liền đến Tấn Nam để tìm hoa Trường Tư nghiên cứu."

"Thì ra là vậy. Không hổ là đệ tử của Quốc sư Tịnh Thiện, cố chấp với y đạo như vậy." Hàn Diệp cảm khái nói "Ban đầu hắn hỏi ta ở đâu có nhiều hoa Trường Tư nhất, ta nói với hắn hậu hoa viên của Đế phủ ở Tấn nam có một biển hoa Trường Tư."

"Hắn nghiên cứu hoa Trường Tư, không chỉ vì cố chấp với y đạo. Chàng nên biết, tuổi thọ của người Bắc Tần không dài, đặc biệt là con cháu hoàng thất lại càng ngắn."

"Phải, ta từng nghe sư phụ nói qua. Người Bắc Tần đến từ rừng tuyết ở Mạc Bắc, trong huyết mạch đã mang theo hàn khí trời sinh, bẩm sinh yếu ớt, tuổi thọ không dài." Hàn Diệp nói đến đây, đột ngột dừng lại, nhìn về phía Đế Tử Nguyên "Ý nàng là hoa Trường Tư ......"

Đế Tử Nguyên gật đầu "Hoa Trường Tư mọc ở nơi cực nóng của Tấn Nam, khó tồn tại, nhưng trời sinh là khắc tinh của hàn chứng. Lúc Linh triệu chăm sóc chàng ở Hoài thành đã phát hiện đặc tính của hoa Trường Tư, hắn muốn tìm cách chữa khỏi bệnh bẩm sinh của người Bắc Tần, mới lặn lội đến tận Tấn Nam để nghiên cứu hoa Trường Tư. Nhưng chưa ai từng thử thuốc của hoa Trường Tư, nếu không phải tính mạng của Minh Tây đã nguy kịch, Linh Triệu cũng không dám mạo hiểm cho huynh ấy dùng thuốc. Bệnh của Minh Tây quá nặng, huynh ấy hôn mê nửa năm, dưới sự điều trị của Linh Triệu mới dần tỉnh lại, ta không dám rời đi, chỉ đành ở lại."

"Vậy trong nửa năm qua, hai người điều trị cho Minh Tây ở đâu?"

Nửa năm Đế Tử Nguyên biến mất vốn không ở thành Đế Bắc, điều này Hàn Diệp biết.

"Đoán xem?" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu cười nói.

"An Lạc trại." Hàn Diệp nói không chút do dự.

Đế Tử Nguyên nhướng mày, thầm nghĩ Hàn Diệp quả thật biết chuyện.

"Thành Đế Bắc đã bị ám vệ của chàng tra từng ngóc ngách, nếu chàng đã đoán được ta đến An Lạc trại, sao lại không phái người đến?"

"Trong quốc thổ của Trẫm, chỉ có nơi này, vĩnh viễn sẽ không bị quấy nhiễu." cằm Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt trên đầu Đế Tử Nguyên, nhẹ nhàng nói "Đó là nơi An Lạc của Trẫm trưởng thành."

Cả đời Đế Tử Nguyên vượt nhiều chông gai, trái tim sắt đá là thế nhưng lại mềm lòng khi nghe những lời của Hàn Diệp.

Nàng nhìn Hàn Diệp rồi bật cười "Có lúc ta nghĩ, có thể ý trời đã âm thầm sắp đặt, nếu năm đó không phải chàng ở Hoài thành để Linh Triệu nhìn thấy hoa Trường Tư, có lẽ hắn sẽ không bao giờ đến Tấn Nam, ta và Minh Tây cũng sẽ không tình cờ gặp hắn, ta sẽ không có cơ hội trở về bên cạnh chàng."

"Trẫm là Thiên tử, nghe theo ý trời, ông trời đương nhiên sẽ giúp ta." Hàn Diệp búng trán Đế Tử Nguyên, ôm nàng vào lòng "Cũng may những chuyện này đều qua hết rồi, hôm qua Tẫn Ngôn nói trong hành cung có tuyết hồ xuất hiện, An Lạc ngày nào cũng bám lấy hắn đòi đi xem, đi, chúng ta đi đón An Lạc, đưa con bé đi tìm tuyết hồ!"

Hàn Diệp vừa nói vừa kéo dây cương, vung roi ngựa hướng về nội cung đi đón cô bé An Lạc.

Mấy ngày nay, Đế Tử Nguyên bị tiểu tổ tông đó làm phiền không chịu được, nét mặt kinh ngạc "An Lạc muốn xem, chàng dẫn con bé đi xem là được, kéo theo ta làm gì!" giọng lười biếng của Đế Tử Nguyên truyền đến.

"Trẫm muốn nàng nhìn An Lạc nhiều hơn."

"Bổn cung cũng không phải phụ mẫu của con bé, sao suốt ngày phải vây lấy con bé." giọng lười biếng của Đế Tử Nguyên lại truyền đến.

"Nhìn nhiều rồi, nàng sẽ có giác ngộ."

"Giác ngộ cái gì?"

"Tử Nguyên."

"Hả?"

"Nàng không cảm thấy, trong cung của chúng ta cũng đến lúc có thêm một đứa trẻ như An Lạc rồi?"

"Giống Đế An Lạc?" Đế Tử Nguyên hừ một tiếng "Chàng cũng không sợ mệt chết sao?"

"Không sợ, không sợ, lúc nhỏ An Lạc do một tay ta nuôi dưỡng, Trẫm có kinh nghiệm."

Gió thổi hiu hiu, hai giọng nói từ trong màn tuyết, tiêu tán giữa đất trời.

Mọi chuyện trên đời, chẳng qua là sinh tử phú quý, yêu hận giận si, trong số đó, sống quan trọng nhất, yêu cố chấp nhất.

Đất trời mênh mông, đời người sóng gió, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng hiểu, dù tình yêu cách sông núi, sông núi cũng có thể san bằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.