Đế Hoàng Thư

Chương 33: Đế Thừa Ân.



Edit: Gấu Gầy

Chương 33

Ngọn núi phía sau chùa Vĩnh Ninh, bên ngoài thư phòng yên lặng thanh tĩnh, tiếng bước chân vụn vặt dồn dập đến gần, nha hoàn mặc y phục xanh biếc đẩy cửa phòng ra, chạy vào bên trong.

Nữ tử ngồi ngay ngắn trước bàn cầm bút viết chữ ngẩng đầu lên, thấy thị nữ bên cạnh mừng rỡ như điên, không khỏi ngẩn ra, đáy lòng khẽ động: "Tâm Vũ, xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu thư, Bệ hạ hạ chỉ..."

Nữ tử dừng lại, đột nhiên đứng dậy, ngữ điệu khẽ run: "Bệ hạ hạ chỉ, Tâm Vũ, mau nói, Bệ hạ hạ chỉ gì?"

"Tiểu thư, Bệ hạ tuyển phi cho Thái tử điện hạ, tự mình hạ chỉ nghênh đón người hồi kinh!"

Tâm Vũ vừa dứt lời, thấy tiểu thư nhà mình xưa nay sắc mặt trầm tĩnh bỗng chốc tràn ngập kinh hỉ, liền cảm thấy thập phần vui mừng, mười năm trước nàng được đưa vào Thái Sơn để săn sóc tiểu thư Đế gia, năm tháng ở trong núi thanh bình nhưng lạnh lẽo, thoáng cái đã qua mười năm.

"Tâm Vũ, mau thu dọn đồ đạc, mấy bức hoạ thường ngày ta vẽ, sách cổ và y phục mới may xong, cả trân bảo Bệ hạ ban thưởng, còn có... những thứ Điện hạ đưa tới, tất cả đều mang theo, một cái cũng không bỏ sót."

"Tiểu thư, tất cả đều mang theo sao?"

Tâm Vũ có chút ngạc nhiên, ngây người hỏi.

Tuy rằng bọn họ không thể ra khỏi Thái Sơn, nhưng trong mười năm, hoàng thất ban thưởng không ít đồ đạc.

"Chúng ta sẽ không trở về nữa, đương nhiên tất cả đều phải mang theo, Tâm Vũ, thay y phục cho ta."

Ánh mắt Đế Tử Nguyên lạnh lẽo, đem bút đặt xuống nghiên mực.

"Vâng."

Thấy Đế Tử Nguyên xoay người đi vào nội thất, Tâm Vũ cắn cắn môi, cuối cùng thật cẩn thận gọi nàng lại: "Tiểu thư, trong thánh chỉ của Bệ hạ không chỉ mời người hồi kinh, còn có thêm một ý chỉ..."

Đế Tử Nguyên quay đầu, thần sắc vui mừng thoáng thu lại, nhìn chằm chằm Tâm Vũ, nhíu mày: "Nói."

Tâm Vũ nuốt nước miếng: "Tiểu thư, trong thánh chỉ của Bệ hạ nói... người xuống núi vào kinh chính là nhận được thiên ân, từ hôm nay trở đi, người phải đổi tên thành Thừa Ân, nhận ân điển của hoàng thất."

Trong thư phòng an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, nửa ngày không nghe thấy Đế Tử Nguyên lên tiếng, Tâm Vũ thấp thỏm ngẩng đầu, thấy thần sắc kỳ dị trên mặt tiểu thư nhà mình, không khỏi ngẩn ra.

Đế Tử Nguyên rũ mắt xuống, chậm rãi buộc lại đai gấm bên hông, âm thanh cười như không cười, mang theo giọng điệu như trút được gánh nặng mà ai cũng có thể nghe ra.

"Thừa Ân, Đế Thừa Ân, tên hay, là một cái tên rất hay."

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu lên, đáy mắt xưa nay trong trẻo lạnh lùng thanh nhã biến mất, tản ra tràn đầy nhuệ khí: "Đã là ân điển của Thiên tử, ta thừa ân là được. Tâm Vũ, từ hôm nay trở đi, tên của ta là Đế Thừa Ân."

Nói xong, phất tay áo xoay người đi vào nội thất, Tâm Vũ nhìn mà trợn mắt nghẹn họng.

Đế Tử Nguyên, Thái tổ ban cho cái tên khuynh thế, sao tiểu thư lại vứt bỏ nhanh như vậy, giống như chưa bao giờ muốn có cái tên này.

  ......

Đế Tử Nguyên, cái tên này mang đến vinh quang, từng được toàn bộ nữ tử Đại Tĩnh hâm mộ chạy theo, cho dù hiện tại Đế thị nhất tộc đã chìm vào quá khứ phủ bụi sau mười năm, nhưng người này trở về kinh thành vẫn khiến cho triều đình cùng thế tộc chấn động.

Trong di chỉ truyền vị, Thái tổ dốc sức ban cho người vinh quang, người phản quốc mưu nghịch, vẫn được Hoàng gia che chở, đó chính là cách vương triều Đại Tĩnh chiếu cố Đế Tử Nguyên.

Chỉ là không có ai đoán được, trong

thánh chỉ của Gia Ninh Đế nghênh đón Đế Tử Nguyên, lại đổi tên nàng thành 'Thừa Ân".

Thừa Ân, thừa ân điển thiên gia, Gia Ninh Đế không chỉ đang nhắc nhở nữ nhi Đế gia trở về kinh thành, cũng là đang nhắc nhở thế tộc triều thần Đại Tĩnh, bất luận Đế gia năm đó vinh sủng như thế nào, hiện giờ thiên hạ đã là của Hàn gia hắn, hắn nguyện ý ban cho, mới là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Từ đây, trong thế nhân không còn Đế Tử Nguyên nữa, chỉ có Đế Thừa Ân được thiên gia ân sủng, may mắn hồi kinh.

Ngoài trừ chuyện Đế Thừa Ân trở về gây chấn động kinh thành, việc Thái tử tuyển chọn Thái tử phi là thật cũng khiến cho thị tộc mài đao soàn soạt, trong mắt các thị tộc, Thái tử kì thực như dê béo đang chờ làm thịt, Thái tử ngồi vững vị trí trữ quân lại không có chính thê đích tử. Nhà ai có thể đứng đầu trong trận chiến không thấy khói thuốc súng này, cũng có nghĩa là địa vị sau này sẽ vô cùng vững chắc.

Tuy Thái tử một lòng muốn lập Đế Tử Nguyên làm Thái tử phi, nhưng quốc quân Đại Tĩnh dù sao cũng là Gia Ninh Đế, nữ nhi nghịch tặc làm quốc mẫu tương lai, mặc dù có di chỉ Thái tổ để lại, việc này cũng chưa chắc có thể thực hiện được.

Gia Ninh Đế hạ chỉ sau thọ yến của Thái tử, trong vòng ba tháng sẽ tuyển chọn Thái tử phi, vậy là nửa tháng sau Đông cung tổ chức yến hội, khiến quý nữ cả kinh thành đứng ngồi không yên.

Trong trận lốc xoáy này, Đông Cung vẫn vững như núi Thái Sơn, không hề bởi vì tuyển chọn Thái tử phi mà long trọng náo nhiệt, cũng không nôn nóng phẫn nộ khi Đế Tử Nguyên phải đổi tên. Gia Ninh Đế cực kỳ hài lòng với sự trầm ổn của Thái tử, liền giao trách nhiệm tuyển chọn quan lại đến Giang Nam cho Thái tử, vì thế việc chính sự ở Đông cung càng thêm bận rộn.

Trong thư phòng Đông cung, An Ninh tìm được Hàn Diệp đang cùng phụ tá thương thảo công vụ giải quyết lũ lụt Giang Nam, nàng ở một bên canh chừng nửa ngày, cuối cùng cũng tranh thủ được chút ít thời gian nói chuyện với y.

"Hoàng huynh, phụ hoàng hạ chỉ để Lạc Ngân Huy cùng Triệu Cầm Liên cùng lúc vào kinh, huynh đoán người có chủ ý gì?"

An Ninh lắc lắc chân, lấy một miếng bánh lưu vân cung nữ bưng lên ném vào trong miệng, mơ hồ không rõ hỏi.

Hàn Diệp lật xem sổ gấp của quan viên Mộc Thiên phủ có liên quan đến đức hạnh do thuộc thần đưa tới, đầu cũng không ngẩng lên: "Muội ở Tây Bắc bốn năm, chuyện trải qua cũng không ít, phụ hoàng đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ muội nhìn không ra?"

"Chiến trường ân oán rõ ràng, nhìn thấy thuận mắt thì uống ngụm rượu kết giao bằng hữu, nhìn không vừa mắt thì rút đao phân tranh cao thấp, đâu có nhiều khúc khuỷu như vậy! Muội thà ở đại doanh Tây Bắc, cũng không muốn trở về kinh thành phức tạp này. Huynh nhìn Thiều Hoa thử xem, mới mười mấy tuổi đã học theo bộ dáng của những cung phi kia, 'trước mặt là Bồ Tát sau lưng hoá ra hổ', nhìn không vừa mắt chút nào."

Hàn Diệp nhíu mày, giương mắt nhìn về phía An Ninh đang ngồi cà

lơ phất phơ: "An Ninh, muội là Công chúa một nước, không thể vọng nghị cung phi!"

"Cung phi cái gì, Cổ Chiêu Nghi mang long chủng kia có khác gì muội, thật không hiểu nổi, môn đình* Trung Nghĩa Hầu phủ cũng đắt tiền mà, vì sao cứ phải đem con gái gả vào trong cung..."

"An Ninh!"

Hàn Diệp không thể nhịn được nữa, tính nết tốt bị mài sạch, rốt cục đứng lên quát lớn hoàng muội vô pháp vô thiên.

"Yên tâm, Hoàng huynh, cũng chỉ ở trước mặt huynh muội mới nói như vậy."

An Ninh thấy sắc mặt Hàn Diệp khó coi, cười cười giả lả, cúi người về trước: "Hiếm khi thấy huynh tức giận, xem ra huynh rất quan tâm đến muội, nói thật, cái tên đầu gỗ Thi Tranh Ngôn ở Tây Bắc luôn che chở muội, có phải hoàng huynh đã dặn dò hắn đúng không?"

Hàn Diệp tức giận nhìn nàng một cái: "Nếu không phải hắn che chở cho muội, chỉ bằng sức của muội không biết sống chết ở trên chiến trường, e là ngay cả quan tài ta cũng không chuẩn bị kịp."

An Ninh ngẩn ra, nàng không ngờ Hàn Diệp quả thật từng giao phó nàng cho Thi Tranh Ngôn, vừa cảm động vì sự quan tâm của huynh trưởng, đáy lòng không biết vì sao lại có chút thất vọng. Nàng bĩu môi nói: "Tâm tư phụ hoàng cũng không khó đoán, Lạc lão tướng quân chưởng quản đại doanh Từ Nam, năm đó quân đội Đế gia bại lạc đều ở trong tay lão, quân quyền Trung Nghĩa Hầu bị tước đoạt, hiện giờ nắm giữ binh quyền mạnh nhất Đại Tĩnh chúng ta cũng chỉ có Lạc gia cùng Thi gia, Đông An hầu chính là thế tộc Nho gia truyền mấy trăm năm, được sĩ tử thiên hạ kính trọng, muội thấy Thái tử phi của huynh không ai khác hơn chính là một trong hai người này."

Hàn Diệp liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "An Ninh, muội biết rõ, còn có một người nữa."

An Ninh cố gắng nuốt điểm tâm xuống, rót một ngụm trà, khuyên nhủ: "Hoàng huynh, hiện giờ không thể so sánh với năm đó, nếu Thái tử phi của huynh không phải là một trong hai người này, địa vị Thái tử của huynh sẽ không ổn định. Đừng quên, Cửu đệ cũng đã đến tuổi thành thân, phụ hoàng trước khi chưa kết luận đồng thời nghênh đón quý nữ hai nhà vào kinh, chắc hẳn đã tính toán."

Người còn lại tất nhiên sẽ là Chiêu vương phi.

Thấy Hàn Diệp không nói, An Ninh thở dài: "Hoàng huynh, vị trí Thái tử của huynh không ổn định, sẽ không thể bảo vệ được nàng. Phụ hoàng ban tên Thừa Ân, nếu tương lai huynh không thể leo lên ngôi vị Hoàng đế, trên đời này sẽ không còn Đế Tử Nguyên nữa."

Hàn Diệp tay cầm tấu chương dừng lại, một lúc sau buông xuống, đi ra ngoài cửa sổ, nhìn toàn bộ Đông cung.

Dưới ánh hoàng hôn, cung điện nguy nga cổ xưa nặng nề, trong sân lá phong rơi đầy đất, cuối thu tiêu điều bao phủ Đông cung.

"An Ninh, Thái tổ cùng gia chủ Đế gia ngựa chiến núi sông mười năm mới có Đại Tĩnh, phụ hoàng trải qua chư vương hỗn chiến mới ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, nếu giang sơn của ta cần ngoại thích* đến chống đỡ, đế vương như vậy còn làm được cái gì."

"Về phần Tử Nguyên, cái tên này chưa bao giờ chỉ là vinh quang Thái tổ ban cho, cái tên Đế Tử Nguyên này thuộc về nàng, ăn sâu vào máu thịt của nàng, cho dù là phụ hoàng cũng không thể nào tước đoạt. An Ninh, muội biết không, ta đang chờ nàng ấy trở về, mười năm rồi, vẫn luôn chờ đợi ngày này."

Từ đầu đến cuối, Hàn Diệp đều không quay đầu lại, An Ninh ngồi trong thư phòng, nhìn bóng lưng đơn bạc nhưng cứng cỏi của thanh niên đứng trước cửa sổ, hốc mắt chua xót. Nàng đột nhiên hiểu được, huynh trưởng nàng vì sao đối với một người mười năm không gặp chấp nhất như thế, cũng không phải Đế Tử Nguyên đáng giá như thế, mà là bắt đầu từ ngày Đế gia tiêu vong, Đế Tử Nguyên cũng đã hoà vào xương máu của Hàn Diệp.

Y đối với Đế Tử Nguyên, giống như Thái tổ đối với Đế Thịnh Thiên năm đó.

Chỉ là quá đáng tiếc, vận mệnh của hai người lại giống nhau đến kinh ngạc.

Năm đó Thái tổ cùng gia chủ Đế gia cách nhau mười năm hận gặp gỡ quá muộn, mà hôm nay Hàn Diệp cùng Đế Tử Nguyên lại cách nhau nợ máu của hơn một trăm mạng người Đế gia.

Lúc Nhậm An Lạc nghe được tin tức, đang ngồi xổm ở trong sân chăm sóc mấy gốc hoa kim diễm hiếm lạ của nàng, Uyển Cầm thấy Nhậm An Lạc không hề nhướng mi, cố ý liếc mắt lặp lại một lần nữa: "Tiểu thư, Bệ hạ hạ chỉ ban cho Đế Tử Nguyên đổi tên thành Thừa Ân, hiện tại dân chúng bên ngoài đều đang nghị luận về việc này."

"Gấp cái gì, có một số việc cho dù hắn nói cũng không tính, ngươi cho rằng thánh chỉ vừa ra sẽ có tác dụng liền sao, để cho bọn họ nghị luận đi, kinh thành này ấy hả, vẫn là náo nhiệt một chút tốt hơn."

Uyển Cầm thấy Nhậm An Lạc vui vẻ nhàn rỗi, bĩu môi nói: "Tiểu thư, người dự định khi nào nói cho Uyển Thư biết sự thật, Uyển Thư biết mặt thật của người, chờ vị Thái Sơn kia vào kinh, ta sợ nàng hơn phân nửa sẽ đoán ra."

Nhậm An Lạc ngừng đùa nghịch hoa non trong tay, đứng dậy, Uyển Cầm đi lên trước thay nàng lau sạch đất trên tay.

"Lão nhân trong An Nhạc trại đều biết thân phận của ta, ngươi vào trại sau Uyển Thư, có biết vì sao ta thẳng thắn với ngươi, lại không nói với nàng không?"

"Tâm tư Uyển Thư đơn thuần, tiểu thư sợ nàng không giấu được bí mật?"

Uyển Cầm đoán.

Nhậm An Lạc lắc đầu: "Uyển Thư tuy đơn thuần, nhưng trong hành quân đánh giặc lại có kỳ tài, thường xuyên có thể ngoài dự liệu xoay chuyển càn khôn, vả lại võ công cao cường có thiên phú không thua gì ta, nếu để cho nàng sớm biết được những chuyện này, với tính tình của nàng sẽ không có thành tựu như bây giờ."

"Vậy... nếu Uyển Thư gặp Thái Sơn..."

Nhậm An Lạc cười cười, xua tay: "Từ sau ngươi có thể gọi nàng là Đế Thừa Ân."

Uyển Cầm gật đầu: "Uyển Thư thấy Đế Thừa Ân phải làm sao bây giờ?"

"Nha đầu này xưa nay gan lớn, dọa nàng một chút cũng tốt."

Nhậm An Lạc duỗi lưng, muốn đi vào trong thư phòng.

Uyển Cầm muốn nói lại thôi, gọi nàng lại: "Tiểu thư, vừa rồi có thiệp mời đưa vào phủ, mời người nửa tháng sau tham dự thọ yến của Thái tử ở Đông cung."

Nhậm An Lạc dừng bước, quay đầu lại, nhíu mày: "Lần này Đông cung tổ chức yến hội mời quý nữ kinh thành cùng con cháu thế gia, thân phận của ta hiện giờ không thích hợp tham dự, Hàn Diệp sao có thể đưa thiệp mời đến tự làm khó mình?"

Uyển Cầm trầm mặc, chớp mắt mấy cái mới nói: "Tiểu thư, tổng quản Từ An điện tự mình đưa tới thiệp mời, thọ yến lần này là Thái hậu dốc sức tổ chức, Thái hậu mặc dù không tham dự, nhưng người tham gia đều do Thái hậu lựa chọn, ngoại trừ tiểu thư, được Thái hậu tự mình đưa thiệp mời còn có tiểu thư Lạc gia và Đông An Hầu phủ đang trên đường tới, cùng với... Đế Thừa Ân."

"Thật sao?"

Người Thái hậu thật sự muốn mời e là chỉ có tiểu thư Lạc gia cùng Đông An Hầu phủ, ta thuần túy chỉ được thêm vào cho hợp cảnh hợp tình. Một núi khó dung hai hổ, huống chi tới ba con, lửa Đông cung không chừng khiến người khác 'tai bay vạ gió'. Uyển Cầm, ngươi thay ta chọn một bộ đồ nghiêm chỉnh, ta ở một bên cùng hát kịch, cũng coi như tròn ân chỉ của Thái hậu."

Nhậm An Lạc lười phất tay, giẫm guốc gỗ hai ba cái rồi trốn vào thư phòng.

Uyển Cầm vừa nghĩ đến thọ yến nửa tháng sau ở Đông Cung liền vô cùng chờ mong, chớp chớp mắt, sờ sờ hầu bao suy nghĩ xem cửa tiệm y phục nào ở kinh thành danh tiếng tốt một chút, nhanh như chớp không còn thấy bóng người.

Mấy ngày sau, trên đường lớn, một đoàn người đi đến trước mặt, hai bên Cấm vệ quân hộ vệ, xe ngựa ở giữa cực kỳ hoa lệ phô trương.

"Trịnh thống lĩnh."

Người trong xe gọi một tiếng, Thống lĩnh cấm vệ quân Trịnh Sơn ở một bên tới gần cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Tâm Vũ cô nương có gì phân phó?"

Vải cửa sổ bị vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp dịu dàng, Tâm Vũ ôn nhu nói: "Tiểu thư nhà ta lâu không xuống Thái Sơn, thân thể hơi bệnh nhẹ, hy vọng Thống lĩnh có thể tìm đại phu cho tiểu thư ở thành kế tiếp, đánh xe ngựa chậm lại một chút."

Trịnh Sơn hơi giật mình, khuôn mặt thô kệch có chút khổ não: "Tâm Vũ cô nương, cách kinh thành còn có chút lộ trình, Thái hậu có lệnh đưa Đế tiểu thư tham dự thọ yến nửa tháng sau của Thái tử điện hạ, nếu đến trễ..."

"Thống lĩnh yên tâm, chỉ chậm một chút, tuyệt đối sẽ không đến trễ thọ yến của Điện hạ làm thống lĩnh khó xử."

Thấy tiểu cô nương đáng thương cầu tình, nhớ tới thân phận của vị kia trong xe ngựa, nếu như bị bệnh hắn cũng không gánh nổi, Trịnh Sơn gật đầu, đồng ý: "Tâm Vũ cô nương đừng lo lắng, chờ vào thành, ta sẽ mời một đại phu đáng tin cậy coi bệnh cho Đế tiểu thư."

Tâm Vũ mỉm cười cảm tạ, buông rèm, lui về trong xe ngựa, quay đầu thấy Đế Thừa Ân thần sắc trầm tĩnh đang nhấp trà, chần chờ một lát hỏi: "Tiểu thư, người vất vả lắm mới có thể xuống núi gặp Điện hạ, sao còn trì hoãn không sớm vào kinh thành?"

Đế Thừa Ân buông chén trà xuống, một lúc sau thản nhiên nói: "Mấy ngày nay ngươi không nghe nói sao, Bệ hạ nghênh đón không chỉ duy nhất nữ nhi Đế gia ta, mà còn có tiểu thư Tấn Nam Lạc gia cùng Đông An Hầu phủ, ta sao có thể vào kinh cùng lúc với các nàng."

"Tại sao không thể?"

Tâm Vũ ngây thơ hỏi.

"Bọn họ có gia tộc sau lưng làm chỗ dựa vững chắc, vừa vào kinh thành liền được tiền hô hậu ủng, ta hiện giờ không hề có chỗ dựa như họ, kinh thành biến đổi liên tục, tất nhiên ta phải đánh cược tấm lòng của Thái tử điện hạ một lần, nếu y có thể ở thọ yến coi trọng ta thêm vài phần, áp chế danh tiếng của những người kia xuống, cho dù chậm mấy ngày thì đã làm sao."

Tâm Vũ bừng tỉnh ngộ, chỉ là nhìn Đế Thừa Ân bình tĩnh, không biết vì sao đột nhiên có chút cảm khái, Thái tử điện hạ tặng lễ vật mười năm đến Thái Sơn, chỉ sợ không biết trong lòng nữ tử y nhớ thương mười năm, cũng có thể tính kế với y.

Mấy ngày sau, trên đường phố kinh thành, một chiếc xe ngựa dũng mãnh mộc mạc hoà vào dòng người, hộ vệ chung quanh xe ngựa rất ít, nhưng ai nấy đều cứng cỏi, mặt mang sát khí, vừa nhìn đã biết là người đã trải qua sa trường.

"Đại ca, kinh thành quả thật náo nhiệt, huynh nói Thái tử điện hạ dáng vẻ như thế nào?"

Bên trong xe ngựa, tiểu cô nương mặc áo vải đơn giản, khuôn mặt tròn trịa giòn thanh hỏi một thanh niên khác rũ mắt lật xem sách, thần thái ngây thơ đáng yêu.

"Ngân Huy, muội đã gặp qua bức hoạ của người lập quốc trong sử sách Đại Tĩnh chưa?"

Thanh niên không nâng mí mắt, thờ ơ hỏi lại.

"Đương nhiên đã gặp qua a! Chuyện đó liên quan gì đến Thái tử điện hạ."

"Nghe nói Thái tử giống như Thái Tổ, Thái tử mà muội đang nói tới, bộ dạng giống hệt như người chôn dưới đất, không có gì phải chờ mong."

Thanh niên nhàn nhạt trả lời, giương mắt nhìn Lạc Ngân Huy, vô cùng nghiêm túc.

Gió nhẹ thổi tới, hất tung rèm cửa sổ, người qua đường bên ngoài lơ đãng nhìn thấy quang cảnh bên trong xe ngựa, quả thực ngẩn ra.

Cũng không phải vì tiểu cô nương bên trong xe ngựa ngây thơ đáng yêu khó gặp, mà là thanh niên ngồi ngay ngắn bên cạnh, tuy rằng khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, nhưng đôi mắt lại cơ trí trong suốt như sao, phong nhã như hoa lan, không hề thua kém Ôn Sóc công tử nổi danh kinh thành mấy năm nay.

Giai nhân như vậy, bình sinh hiếm thấy.

———

Chú thích:

*Môn đình: cổng và sân.

*Ngoại thích: họ nhà ngoại.

———

Lời Gấu Gầy: từ chương này mình sẽ chỉnh lại một số từ xưng hô cho hợp lý hơn. Các chương trước mình cũng sẽ sửa lại cho đồng bộ. Cám ơn các bạn đã ủng hộ. ❤️

******


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.