Đế Hoàng Tôn

Chương 110: Phút cuối



Bình!!!

Một quyền trực diện đập tới, một con dơi hút máu lập tức hóa thành đống thịt nát, thi thể rõ ràng lại lớn bằng một con chó hoang, răng nanh sắc nhọn.

- Mẹ nó, chẳng lẽ ta lại lạc đường?

Đi hai ngày trời vẫn chưa ra khỏi Trấn Yêu Lâm, Việt không khỏi bực dọc lầm bầm mấy câu. Lúc tiến vào thì dễ dàng đến vậy, mà lúc ra tại sao lại quá khó khăn, lẽ nào khả năng tìm đường của mình kém đến vậy?

Bàn tay phải đột nhiên vỗ về phía sau, linh lực màu vàng ly thể ngưng tụ thành một con tiểu ngư vượt muôn trùng sóng dữ ập thẳng tới một đầu cự mãng đang chuẩn bị tiến hành tập kích. Con cự mãng không kịp né tránh, lập tức bị sóng linh lực vặn thành đống thịt nát.

- Yêu thú càng lúc càng yếu ớt, xem cũng gần tới biên giới Trấn Yêu Lâm rồi! Lần này ra ngoài phải đánh một bữa no say rồi ngủ một giấc ba ngày ba đêm cho thỏa nỗi lòng!

Hơn ba tháng tôi luyện không khác nào bị tra tấn dưới địa phủ, quả thực dù là ai cũng cảm thấy nhớ cuộc sống phồn hoa ở thế giới nhân loại. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh sau khi ra khỏi Trấn Yêu Lâm, cũng khiến Việt khoái chí đến mức không ngừng gia tăng cước lực.

Bóng dáng hắn rất nhanh biến mất sau những tán lá rừng.

.....

Một sơn cốc nhỏ, bên trong có một hang động lớn âm u như quỷ môn, từ miệng hang không ngừng tản ra những làn sương mù nhớt nhát.

Lúc này, ở bên cửa hang tụ tập một đám người, ánh mắt ai cũng trừng lên tràn ngập sợ hãi, bởi vì trước mặt họ là một con bọ cạp cực lớn, khí thế hung hãn có thể hủy diệt cả đám người.

Chỉ riêng đôi càng của nó đã to bằng một người trưởng thành, chiếc đuôi dài đến hơn chục mét, mà từ đó không ngừng tán phát ra yêu khí kịch độc, tràn ngập khắp nơi. Toàn thân được bao bọc bởi một lớp giáp cứng như thép, từ các khe giữa các lớp da không ngừng chảy ra dịch màu xanh lục, tanh tưởi khiếp nhân.

- Tiểu thư, người mau đi, bọn ta ở lại chặn nó!

Thủ lĩnh của đám người là một trung niên hán tử gầy gò, lúc này gương mặt tràn ngập căng thẳng nhìn con yêu hạt, mở miệng nói với một nữ tử xinh đẹp đứng sau lưng.

Nữ tử xinh đẹp mặt tái nhợt, hiển nhiên trong lòng đang rất sợ hãi, nhưng vẫn lắc đầu kiên định:

- Ta làm sao có thể làm như vậy, là ta muốn đến Trấn Yêu Lâm này cơ mà!

Nghe vậy, đứng bên cạnh nàng, một người thanh niên lo lắng nói:

- Tiểu thư, Bích Dịch Hạt là Tứ cấp linh thú, chỉ cần dính phải độc khí trên người nó là sẽ chết ngay lập tức, người ở lại đây chẳng giúp được gì, huồng hồ gia chủ còn đang đợi người mang Bích Hạt Thảo về nữa!

- Tiểu Lục, đừng ở đó mà nói nhảm, mau đưa tiểu thư về nhà!



Thủ lĩnh trung niên mặt ánh lên vẻ quyết liệt, ra lệnh cho người thanh niên.

- Sư phụ, còn ngài thì sao...

Người thanh niên đương nhiên rất muốn đưa người ngọc khỏi nơi nguy hiểm, nhưng hắn không thể nào bỏ lại sư phụ mà đi, nhất thời túng quẫn không biết làm thế nào, vô cùng đau khổ.

Xoẹt!

Đúng lúc này, con Bích Dịch Hạt đột ngột phát động công kích, chiếc đuôi dài hơn chục mét quét tới, lập tức có hai gã hộ vệ dính đòn, chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi chết.

- Súc sinh!

Trung niên gầy gò nổi giận, bảo đao trong tay lập tức bổ tới, đao kình cuồn cuộn như đại hải, những cũng chỉ miễn cường tạo ra một vết trầy trên lớp thiết giáp bao bọc Bích Dịch Hạt.

Một tia máu tươi phun ra vung vãi trên mặt đất, phát ra những tiếng xuy xuy, ngay lập tức, một thứ mùi vô cùng khó ngửi khuếch tán, hai hộ vệ đứng gần độ miệng thổ bọt trắng, ngã lăn xuống đất, khí tức không còn.

- Máu cũng có kịch độc?

Một thân ảnh xuất hiện trên miệng cốc, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh ngạc.

Bản thân Việt cũng chỉ biết những chủng loài có trên Địa Bảng Vạn Thú Đồ, còn cấp bậc thấp hơn thì khó mà nắm rõ được, dù sao thì hắn cũng không phải nhà sưu tầm, không cần loài nào cũng phải nắm rõ như lòng bàn tay.

- Dù sao cũng đang tìm đường ra, chi bằng nhờ đến bọn họ!

Chiu!

Cự vĩ chính là vũ khí lợi hại nhất của Bích Dịch Hạt, vừa dài lại linh hoạt, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được, lần này liền một lúc quét qua khiến ba gã hộ vệ chỉ kịp giật giật mấy cái rồi chết, sau đó nhắm vào nữ tử xinh đẹp ở giữa trung tâm đoàn người.

- Súc sinh! Cút!

Người thanh niên tên là Tiểu Lục lập tức lao ra chắn đứng trước mặt tiểu thư của mình, thanh trường đao vung lên.

Chỉ có điều chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, thanh trường đao bị đánh bay lên trời, người thanh niên Tiểu Lục cũng bật sang một bên.

Thật may cho hắn là con Bích Dịch Hạt không thừa thắng truy kích, nhưng may mắn của người này đôi khi lại là chuyện gở với người khác, trong trường hợp này ứng nghiệm với chính vị tiểu thư xinh đẹp kia, Bích Dịch Vĩ rất nhanh đâm tới trước mặt của nàng.

- Tiểu thư!

Vị trung niên gầy gò thấy vậy lập tức chạy lại giúp đỡ, trường đao vừa giơ lên, một khối yêu khí kịch độc đột nhiên phun lên người hắn.

Phanh!

Linh lực hộ thể vặn vẹo kịch liệt, thân thể trung niên bay ngược ra sau, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng thảm thương xảy đến với vị nữ tử xinh đẹp.

- Không! Tiểu thư!

Đúng vào lúc tình thế nguy cấp, một thanh cự kiếm màu đen không biết từ đâu bay tới cắt ngang độc vĩ, sau đó chưa dừng lại mà tiếp đà bay tới vách núi đá, cắm ngập sâu cả mét, ngay bên cạnh cửa động.

Nữ tử xinh đẹp hoảng hốt lùi lại phía sau, cảm giác như vừa dạo một vòng quanh quỷ môn quan trở về, ánh mắt thẫn thờ nhìn đoạn cự vĩ nằm trên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía cửa động, chỉ thấy cắm ở đó không ngờ lại không phải một thanh cự kiếm, mà là một chiếc lông vũ đen tuyền như ám dạ.

- Tiểu thư, không sao chứ!

Cách đó không xa, trung niên gầy gò miệng ho ra một ngụm máu tươi, lướt về phía nàng.

Nữ tử xinh đẹp ngơ ngác lắc đầu, rồi lên tiếng hỏi trung niên:

- Là ai đã cứu ta?

Nghe thấy vậy, trung niên gầy gò chuyển ánh mắt nhìn lên sơn cốc, những người khác thấy vậy ánh mắt cũng chuyển theo.

Chỉ thấy đang đứng ung dung trên sơn cốc là một thiếu niên chừng mười sáu, gương mặt anh tuấn lạ thường, tuy còn một chút ngây ngô nhưng ánh mắt thì lại toát ra sự từng trải, tạo cho người đối diện một cám giác phức tạp khó tả, không thể nào ngừng xem xét.

Nữ tử xinh đẹp mắt ánh dị sắc, thiếu niên trên sơn cốc tuổi còn trẻ như vậy, không ngờ lại có thể dễ dàng chặt đứt độc vĩ của Bích Dịch Hạt, hơn nữa tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, dáng vẻ của thiếu niên lúc này thật sự khiến tim nàng đập thình thịch, dường như bản thân sắp sa vào một con đường không có lối về.

Đảo qua ánh mắt của đám người đang nhìn mình, Việt đương nhiên biết chấn động mà bản thân mang lại phần lớn là do xuất hiện đúng thời điểm. Nếu hắn ra tay sớm hơn, thì không thể nào tạo ra cảm giác vĩ ngạn sừng sững như lúc này.

Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, Việt chỉ có thể thở dài cảm thán:

- Anh hùng, luôn xuất hiện phút cuối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.