Vừa bước vào tửu lâu, một tên tiểu nhị đã đon đả chạy tới đón tiếp Việt, gương mặt nở một nụ cười lấy lòng nhất có thể.
- Đây là tửu lâu của Vạn Yêu Thương Hội?
- Khách quan đúng là tuệ nhãn như đuốc, trí tuệ bao trùm bốn biển. Tửu lâu này đúng là của Vạn Yêu Thương Hội!
Việt không khỏi bật cười, Vạn Yêu tửu lâu, đương nhiên sẽ khiến người ta liên tưởng đến Vạn Yêu Thương Hội, vậy mà qua miệng tên tiểu nhị này lại biến thành cái gì mà tuệ nhãn như đuốc, tài trí bao trùm bốn biển.
- Ngươi đúng là biết vuốt đuôi đấy! Thưởng cho ngươi!
Tên tiểu nhị nhận lấy số linh tệ không nhỏ, bộ dáng càng nịnh nọt hơn nữa, gương mặt hồ hởi hỏi:
- Không biết tu vi của khách quan là...
- Hử?
Nghe thấy câu hỏi của tên tiểu nhị, Việt khẽ nhíu mày. Thấy phản ứng của hắn, sợ vị thượng khách này mất hứng, tên tiểu nhị vội vàng giải thích:
- Khách quan đừng hiểu lầm, đó là quy định của tửu lâu! Tửu lâu tiểu nhân gồm có năm tầng, trong đó hai tầng đầu dành cho Linh Luân cảnh trở xuống, tầng ba dành cho Linh Phách cảnh, còn hai tầng trên cùng chỉ dành cho tu giả Bước thứ hai. Đương nhiên giá cả thực ăn cũng khác biệt rất lớn!
- Ra là vậy! Tu vi của ta là Linh Phách.
Việt khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu. Những kẻ ở đẳng cấp cao thì không thích chung mâm với những gã thấp hèn hơn, đó là thiên tính của phần lớn nhân loại. Điều này cũng giống ở Địa cầu, khu vực sinh sống của những đại gia luôn được phòng vệ rất nghiêm, những kẻ nghèo hèn căn bản không có cửa đặt chân tới.
Chẳng cần nói đâu cho xa lạ, phía Tây Bắc Hà thành có một khu đô thị mới Vinhome Riverside của đại ca Vượng, đào nguyên một hồ nhân tạo thơ mộng, biệt thự ven hồ giá một căn lên tới vài chục tỷ, đời sống ở bên trong vô cùng thượng lưu, tìm mỏi mắt cũng không thấy được bóng người nghèo.
- Mời khách quan lên lầu!
Việt theo sự dẫn đường của tên tiểu nhị bước lên cầu thang. Hắn cũng không quan trọng chuyện đẳng cấp, nhưng thức ăn ở tầng ba đương nhiên sẽ ngon hơn, hơn nữa có thể nghe ngóng được nhiều tin tức. Cường giả Linh Phách chắc chắn biết nhiều chuyện hơn tu giả cấp thấp.
Trên tầng ba lúc này cũng tương đối đông khách, các bàn gần như đã kín, có người ngồi một mình, có người thì chén chú chén anh vô cùng hứng khởi, điểm chung là người nào cũng tỏa ra khí thế đặc trưng của Linh Phách cảnh.
- Quả nhiên như lời tên tiểu nhị, không có lấy một gã Linh Luân!
Việt chọn một bàn ở gần cửa sổ, vừa có thể bao quát thực khách xung quanh, vừa có thể ngắm nhìn cảnh sắc phố phường buổi tối sống động rực rỡ.
- Khách quan, đây là chân của Tam cấp Lưu Sa Hùng đem hấp Bách Hoa Tửu!
- Khách quan, còn đây là não của Tam cấp Vạn Mi Hầu hấp cách thủy!
- Khách quan, còn đây là Tứ cấp...
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, mỗi món đều được giới thiệu một cách kỹ lưỡng, đương nhiên Việt không nghe lọt tai câu nào bởi hắn còn bận thưởng thức đồ ăn. Thưởng thêm cho tên tiểu nhị rồi đuổi hắn đi, Việt tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Sau khi càn quét hai bàn thức ăn, lại uống mười cân Thượng phẩm linh tửu Bách Hoa Tửu, hắn mới cảm thấy có chút no say.
Lúc này đột nhiên phía bên dưới đường phố truyền lên tiếng nhốn nháo, khiến Việt phải dừng đũa ghé mắt xuống nhìn. Không chỉ hắn mà những thực khách khác cũng tiến về phía cửa sổ nhìn xuống.
Chỉ thấy phố phường tập nập nhộn nhịp lúc này đang nhốn nháo, người người vội vã tránh sang hai bên, nhường đường cho một con Hắc Lân Sư đang chạy như bay, mỗi bước dài tới cả chục mét.
Điều khiến người ta phải chú ý, trên lưng con yêu thú là một thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt tỏa ra ngạo khí ngất trời, loại khí chất cao ngạo này không phải làm bộ mà phát ra từ xương tủy, rõ ràng địa vị cao từ bé, hay còn gọi là vừa lọt lòng đã ngậm thìa vàng.
- Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, vậy mà kiêu ngạo đến vậy? Không phải Đông Bá Thành cấm cưỡi linh thú hay sao?
Có người không kìm được lên tiếng hỏi, giọng điệu thô hào không ẩn ý, có vẻ như là một gã tán tu.
- Tên tiểu tử đó chính là nhi tử của Đông Bá Vương, ngươi bảo hắn có dám cưỡi linh thú trong Đông Bá thành này hay không?
- Cái gì? Hắn chính là nhi tử của Đông Bá Vương?
Nghe được xác nhận, trên mặt mọi người ai cũng hiện ra bốn chữ “Thì ra là vậy”. Đông Bá Vương là chủ nhân Đông Bá thành, nhi tử của hắn, đừng nói là cưỡi linh thú chạy đi chạy lại, cho dù đánh sập cổng thành e là cũng không ai dám nói nửa câu.
- Cũng chỉ cáo mượn oai hùm mà thôi, có gì đáng tự hào!
Tán tu kia vẫn chưa phục, hậm hực lên tiếng mỉa mai.
- Cáo mượn oai hùm? Tên tiểu tử đó đủ khả năng giết mười kẻ như ngươi!
- Giết ta? Ngươi quá hạ thấp tu vi Linh Phách hậu kỳ của ta rồi đó. Ngươi nghĩ hắn là ai? Thiên tài trên Nam Phong Bảng chắc?
- Ngươi đúng là thiếu hiểu biết! Ngươi nhớ sự kiện chấn động Đế đô ba tháng trước, trà hội Nam Phong bảng ngoài Thập cường chứ?
- Sao lại không biết, chính là trà hội do mấy thiên tài nổi danh Liễu Đao, Quỷ Trảo, Sát Thương tổ chức. Ngươi không định nói với lão tử là tên tiểu tử kia đã đánh bại mấy người này đấy chứ?
- Hừ, tuy bại dưới tay những thiên tài này, nhưng vị nhi tử của Đông Bá Vương này được đánh giá đủ sức bài danh trước Tam thập, tại Thiên Nguyệt chiến năm nay nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Ngươi thấy có phải cáo mượn oai hùm không?
Nghe đến đây, người tán tu không còn gì để nói. Đùng nói bài danh trước ba mươi, chỉ cần bài danh trước bốn mươi cũng đủ giết một kẻ như hắn mười lần rồi, chỉ có thể miễn cưỡng nói ra một câu:
- Nhưng dù sao tên tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo!
Việt vốn không có hứng thú nghe chuyện của gã nhi tử Đông Bá Vương kia nên nhanh chóng trở lại bàn ăn, nhưng khi nghe đến mấy chữ Thiên Nguyệt chiến hắn lập tức bắt sóng, lên tiếng hỏi:
- Không biết Thiên Nguyệt chiến năm nay Thập cường sẽ là ai nhỉ?
Một hán tử áo tím ngồi ở bàn bên cạnh Việt lập tức tỏ vẻ hiểu biết, uống một hớp rượu chắc để cho ngọt giọng rồi chậm rãi nói:
- Thiên Nam quốc cũng ta có hai người gần như chắc suất là Phi Mã thiếu chủ và Đại Hoàng tử, lần lượt bài danh thứ ba và thứ tư trên Nam Phong Bảng, còn Tả Kim Thủ bài danh thứ mười thì nếu không có bất ngờ xảy ra chắc cũng đủ khả năng lọt vào Thập cường!
- Ba người đó thì ở Thiên Nam đế quốc này ai chẳng biết! Ngươi có thông tin gì về mấy người còn lại hay không?
Có người tỏ ý khinh thường, tưởng tên này nói được thông tin gì hay ho mới lạ, ai ngờ chỉ là làm bộ mà thôi.
- Có gì không biết! Tam đại đễ quốc còn lại cũng đều có thiên tài đủ khả năng tiến nhập Thập cường Thiên Nguyệt chiến, đều là cường giả bài danh trước mười trên Nam Phong Bảng, các ngươi cũng không lạ lẫm gì. Nhưng Tả Kim Thủ bài danh thứ mười, các ngươi biết vì sao vẫn không chắc suất hay không?
- Có gì thì mau gáy đi, đừng ra vẻ nữa!
Hán tử áo tím không hề phật ý, chỉ chậm rãi uống một hớp rượu lớn, rồi cười hề hề nói tiếp:
- Bài dánh thứ mười một, Tu La quốc Tu La Kiếm Vô Tình nghe nói kiếm thuật đã đạt đến mức khủng khiếp, có thể đào thoát từ tay cường giả Bước thứ hai! Nếu Tả Kim Thủ không có tiến bộ lớn, e là vị trí thứ mười cũng có giữ, chứ đừng nói đến cạnh tranh vị trí cao hơn.
Việt vừa lắng nghe vừa tiêu hóa thông tin, hắn không hỏi nhiều nhưng mỗi lần hỏi đều khiến đối phương phải tận hứng phun ra hết.
- Đại ca đây đúng là hiểu biết thông thiên! Không biết Phi Mã thiếu chủ và Đại Hoàng tử có thể cạnh tranh ngôi vô địch hay không?
- Khó lắm, nhất vị gần như chắc chắn thuộc về vị thiên tài tuyệt thế bài danh thứ nhất trên Nam Phong Bảng kia!
Hán tử áo tím khẽ lắc đầu, khi nhắc đến người kia ánh mắt tràn ngập sùng bái.
- Lợi hại như vậy? Lẽ nào những người khác không có cơ hội gì?
- Ngươi đã gặp cường giả Bước thứ hai bao giờ chưa? Vị Nam Phong Bảng đệ nhất nhân kia, thậm chí đã từng trảm sát cường giả Đệ nhị Bộ!
- Trảm sát cường giả Bước thứ hai?
Việt kinh ngạc rơi đũa, hắn tưởng mình nghe nhầm. Đệ nhất Bộ có thể trảm sát Đệ nhị Bộ, đây là việc con người có thể làm hay sao?