Đế Hoàng Tôn

Chương 149: Viên mãn



Một mảnh đất tươi đẹp tràn ngập ánh sáng chan hòa, mặt đất như được làm từ lưu ly đẹp đẽ không rõ rộng lớn đến mức nào bởi vì xung quanh bị bao phủ bởi một loại khí hỗn độn màu tím.

Ở nơi này, lắng tai nghe sẽ thấy được phảng phất đâu đó có những tiếng nhạc khí thanh thoát có thể khiến tâm hồn người ta giác ngộ. Còn nheo mắt nhìn lên, có thể thấy được bóng dáng tiên linh bay lượn như muốn tiến vào vĩnh hằng môn.

Trung tâm của mảnh bỉ ngạn này, một hồ nước nhỏ tuyệt đẹp vẫn yên tĩnh nằm đó, thế nhưng không có lấy một gợn sóng tản ra, lại thêm nước hồ, tạo nên một điểm lặng đáng sợ giữa chốn tươi đẹp tràn ngập tinh hoa này.

Hai bên bờ là những bông hoa đỏ rực với những cánh hoa mỏng uốn cong tạo thành những cổ văn vô cùng lạ mắt, càng khiến hồ nước trở nên thật đặc biệt.

Hoa rung hoa khai, ngàn năm rồi cũng phải tàn, mỗi lần một đóa Bỉ ngạn hoa rơi vào hồ nước, lại tạo ra những gợn sóng nhỏ xua đi vẻ cô liêu chết chóc, trong chốc lát. Quan trọng hơn, đóa tàn hoa cũng không nằm yên mãi trên mặt nước mà dần dần hóa một dạng chất lỏng đỏ như máu hòa vào nước hồ, khiến màu vàng nhạt dần dần có xu hướng chuyển sang màu đỏ.

Đột nhiên một đợt sóng khổng lồ theo dòng suối đổ tới, ập vào trong hồ nước, phá vỡ khung cảnh yên bình nơi đây. Hồ nước vốn đang tĩnh lặng đến mức đáng sợ đột nhiên nổi bão, những cơn sóng khổng lồ cuộn lên bờ, liên tục ập về phía những bông hoa đỏ rực.

Những cây hoa bé nhỏ làm sao cưỡng lại được cuồng lãng, chỉ có thể phó mặc số phận, như một trái bần trôi gió dập sóng dồi đến đâu thì đến, rất nhanh những đóa hoa bị dòng nước rút cuốn về phía tiểu hồ.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, dù đã bị cuốn vào bên trong hồ nước, huyết sắc hoa vẫn không được yên bình, những chấn động khổng lồ, những đợt sóng mạnh mẽ nghiền ép chúng, khiến chúng hóa thành một thứ dung dịch màu đỏ hòa vào dòng nước.

Cứ như vậy, không biết bao lâu sau, nước hồ mới trở nên yên bình, nhưng hai bên hồ đã không còn bức tranh tuyệt đẹp với màu đỏ chủ đạo nữa rồi. Không biết bao lâu sau những bông Bỉ ngạn hoa mới tiếp tục khai nở, chỉ biết rằng lúc này đây, hồ nước đã trở thành đối tượng chính của bức tranh này, với màu sắc chủ đạo là một thứ màu đỏ đáng sợ như máu tươi.

Chậm rãi mở hai mắt, cảm nhận được linh lực cuồn cuộn bên trong cơ thể, Việt cảm thấy vô cùng hài lòng, bởi vì cuối cùng thì hắn cũng đã đạt đến viên mãn Đệ nhất Bộ.

Mặc dù vậy nhưng Việt vẫn không vội vàng thu hồi thấu thị, bởi có một việc quan trọng hơn đang chờ hắn.

Cơ thể hắn có bao nhiêu mảnh Bỉ Ngạn hắn cũng không quá rõ ràng, cũng không cần thiết phải tốn thời gian ngồi đếm, nhưng hắn có thể kiểm soát toàn bộ chúng, đây là điều không cần phải bàn cãi.

Từ mỗi một Linh nhãn, Việt chậm rãi rút ra một sơi linh lực, gọi là một sợi nhưng thực ra rất lớn, hơn nữa cực kỳ cô đọng, thoáng cái linh nhãn đã thâm hụt đi phân nửa, huyết sắc nhạt đi trông thấy.

Chuyển những sợi linh lực đặc biệt này về Huyết hải, cứ để chúng lơ lửng giăng đầy trên bầu trời như mạng nhện, Việt mới hồi thần, chậm rãi đứng dậy.

Đưa mắt nhìn quanh, hắn đoán có lẽ lúc này ở các phòng khác vòng khảo nghiệm thứ năm chắc cũng đã kết thúc, cửa ra phải đến lúc mở rồi chứ nhỉ?

Ầm ầm!

Gian phòng không ngừng lắc lư, bức tường phía sau thủy tinh cầu đột nhiên xuất hiện một cảnh cửa, dẫn vào một thông đạo âm u không lối về. Cũng không có gì phải băn khoăn suy nghĩ cả, Việt chậm rãi bước tới.

Vừa mới ra khỏi phòng, Việt phát hiện ra bản thân đang đứng ở trong một thông đạo, hay nói đúng hơn, là mê cung thông đạo.

Thông đạo toả đi bốn phương tám hướng, hết căn phòng này lại đến căn phòng khác, còn mê cung hơn so với mê cung bình thường, tựa hồ như không có kết thúc.



- Gì thế này? Không phải lối ra sao?

Việt cũng không có ý tưởng gì, chỉ là cứ thế đi liều mà thôi.

Những dãy thông đạo.

Những gian phòng trống.

Tầng trên, tầng dưới, tầng dưới nữa...

Nửa canh giờ trôi qua, Việt cũng có chút mệt mỏi, không phải thân thể mệt mỏi mà là tâm linh mệt mỏi, những căn phòng này giống nhau như đúc, rất dễ khiến người ra phát sinh ảo giác, tâm sinh bực bội, không khống chế được cảm xúc.

Ong! Ong! Ong!

Rất xa phía trước có sóng ba động nhàn nhạt truyền đến, mặc dù rất nhẹ, nhưng Việt cảm tri nhạy bén vẫn có thể nắm bắt được tung tích.

- Gì vậy, bảo vật chăng?

Bước chân nhanh hơn, Việt lướt nhẹ như bay, chỉ mấy hơi thở đã đứng trước một căn phòng. Nhìn trái nhìn phải, không một bóng người, hắn lập tức bước vào bên trong.

Căn phòng trống trải, trong cùng đặt một bình đài ổn trọng. Trên bình đài có một đài vuông cao một mét, bên trên là quang cầu bạch khiết, bên trong quang cầu, một cuốn bí tịch ám kim sắc huyền phù ở giữa.

- Linh thuật?

Tâm thần Việt hơi động, hắn bây giờ vừa hay thiếu nhất chính là linh thuật, đặc biệt là hai loại phòng ngự và thân pháp.

Chỉ có điều vừa mới tiến lên trước mấy bước, Việt khẽ nhíu mày, chân bước một bước sang bên phải.

Xích!

Mặt đất vô thanh vô tức xuất hiện một chiếc quang gai bạch sắc dài hơn hai mét, quang gai tốc độ cực nhanh, tiếng phá không sắc bén, nếu như không phải Việt có trong tay Ma Kết Ấn, nói không chừng đã bị nó đâm xuyên.

Đứng im chỗ cũ, Việt không dám manh động, chỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, không khỏi nảy ra suy nghĩ, mặt đất có cơ quan, vậy thì lao qua không trung. Bất quá hắn rất nhanh dẹp bỏ suy nghĩ này, đã gọi là cơ quan, thì làm sao tồn tại sơ hở lớn như vậy, trên không e còn nguy hiểm hơn.

Để minh chứng cho nhận định của mình, Việt cách không đấm ra một quyền.

Phốc!

Bức tường bên trái nứt ra một cái lỗ, từ trong lỗ bắn ra một đường quang tuyến, bắn vỡ quyền phong của hắn, không để sót lại dù chỉ một chút. Lực lượng như vậy, đương nhiên không thể phá vỡ Thiên Ma thể của hắn, nhưng tạo ra thương tích thì không khó gì.

Nhưng cũng không có vấn đề gì quá khó đối với Việt, hư ảnh Dương Ngư xuất hiện trước mặt, hắn chậm rãi bước về phía trước.

Xích! Xích! Xích!

Mặt đất liên tục có gai nhọn đâm ra, chỉ có điều mỗi lần như vậy chân của Việt lại hạ xuống ngay bên cạnh, hoặc ở một vị trí gần đó, cơ quan này căn bản không thể gây ảnh hưởng gì đến hắn.

Rất nhanh Việt đã tới bên cạnh bình đài, tung người nhảy lên trên. Đứng trước đài vuông, Việt có thể cảm giác được dao động phát ra từ cuốn bí tịch.

Khi ở Cổ Nguyên quốc, hắn cứ ngỡ rằng những linh thuật cao cấp đều được ghi trong ngạc giản, nhưng khi đến Thiên Nam đế quốc này, mới phát hiện ra ngọc giản chỉ là thứ hàng phế phẩm, linh thuật cao cấp, vẫn luôn được ghi chép bên trong những cuốn bí tịch.

- Cuốn bí tịch trước mắt, e rằng phẩm cấp rất cao đây!

Việt trong lòng mừng rỡ, lập tức đưa tay tới quang cầu muốn thu bí tịch lại trước rồi có gì tìm hiểu sau.

Chỉ có điều ngay khi bàn tay của Việt chạm vào quang cầu, thì không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay linh lực hắc sắc ập xuống đầu hắn, lực đạo ngưng luyện cực độ, chưa chạm đến người mà Việt đã cảm thấy cơ mặt đang co rút lại, tựa hồ như không chịu nổi áp lực, hai má lõm cả vào trong.

- Trò mèo!

Một trảo ấn cách không như vậy căn bản không thể làm khó được Việt, bàn tay của hắn vẫn tiếp tục xuyên qua quang cầu, tay còn lại ngưng thành quyền đấm lên.

Bùng!

Linh lực trảo ấn lập tức biến mất, một bóng người chậm rãi bước vào.

Việt cũng không vội quay lại nhìn, bàn tay nắm lấy cuốn bí tịch, lập tức ném vào bên trong nhẫn không gian cho chắc cú, rồi mới quay lại nhìn kẻ vừa mới ra tay tập kích mình.

Chỉ thấy đây là một trung niên nhân cao gầy hai mắt âm lãnh, nếu như có tu giả Trọng Lưu quốc ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, một trong những gã dong binh nổi tiếng nhất, Ma Ưng.

- Tiểu tử, ta muốn cuốn linh quyết đó!

Nghe vậy, Việt khẽ nở nụ cười, gã này, đúng là có chút hài hước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.