Đế Hoàng Tôn

Chương 161: Thể chiến



Trận đao kiếm chi chiến kết thúc, mọi người trên khán đài mới hoàn hồn, cảm xúc bị nén lại giờ như hồng thủy ập đến khiến không ít người run chân khuỵu xuống.

- Đặc sắc đặc sắc! Đao Vô Tình không hổ là tiểu cự đầu gần với Liên Sinh Liên và Nam Vấn Thiên, Quỷ Kiếm Tu La cũng không ngăn nổi hắn!

- Quả thực vô cùng đặc sắc, nhưng ta hoàn toàn không nhìn thấy gì, không biết cuối cùng bọn họ phân thắng bại thế nào! 

- Buồn cười! Nếu ngay cả ngươi cũng nhìn ra thì còn gì đặc sắc nữa!

Hai người xuống đài, tâm tình mọi người không hề nguội đi, những trận tiếp theo cũng rất hay nhưng hoàn toàn bị lu mờ, khán giả vẫn chưa hết nguôi ngoai sau trận đao kiếm chi tranh.

Cũng không có gì khó hiểu vì đó không đơn giản là cuộc so tài giữa hai vị thiên kiêu mà là cuộc chiến giữa hai dòng tu giả đông đảo bậc nhất, đao tu và kiếm tu. Kiếm là quân chủ, hùng tài đại lược; đao là bá vương, khí phách thiên thu; đao kiếm chi tranh, kéo dài từ muôn đời này.

Việt cũng thượng đài, đối thủ của hắn lần lượt là Kinh Nhật công chúa, Lôi chi công chúa, Quỷ Trảo Thiết Hổ, Đại đao Đơn Hùng, Phong trung phi Phí Thanh, nói chung là những nhân vật bài danh trong khoảng từ 12 đến 20 trên Nam Phong Bảng, đương nhiên bọn họ không dại dột mà phí sức, đều lựa chọn bỏ quyền.

Đến vòng thứ 38, Việt mới gặp một đối thủ thực sự khiến hắn cảm thấy hứng thú, đối phương không lựa chọn nhận thua, đương nhiên, một nhân vật nằm trong Thập cường của Nam Phong Bảng, làm sao có thể đơn giản nhận thua được?

- Luyện Bất Hoại, bài danh thứ chín trên Nam Phong bảng, không biết hắc mã kia có tiếp tục gây bất ngờ hay không?

- E rằng khó đấy, Luyện Bất Hoại không phải nhân vật tầm thường, nổi danh với phòng ngự cực mạnh, dù có thực lực hơn hắn muốn thắng cũng rất khó!

Đem những lời bàn tán của mọi người vào tai, Việt hứng thú quan sát kẻ trước mắt hắn.

Thân hình gầy gò mảnh khảnh, lại có chút yếu ớt như cây cối mùa thu, trơ trọi một góc, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, căn bản không có chút liên hệ nào với một luyện thể giả mạnh mẽ.

Đột nhiên cơ thể Việt truyền ra những dao động, các tế bào trong cơ thể hắn không tự chủ được sục sôi, như một con thú đói lâu ngày đang ngủ yên gặp được con mồi yêu thích bắt đầu rục rịch trở dậy.

Những cổ văn đỏ như máu chậm rãi xuất hiện trên làn da trắng trẻo của hắn, tuy rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy được lốm đốm chút ít, điều quan trọng là chúng tự động hiện lên chứ hắn không hề thôi động gì cả.

- Ngươi cũng là một luyện thể giả?

Đang lúc muốn tìm hiểu nguyên nhân của tình trạng này thì phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm của Luyện Bất Hoại, Việt vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đối phương đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.

Điều đáng nói là thân thể gày gò của đối phương dường như cũng có chút run rẩy, có thể lờ mờ thấy được làn da chai sạn đang rục rịch như các cơ thịt bên trong sắp phá núi mà ra vậy.

- Giữa Thể tu luôn có sự tranh đấu, chỉ cần gặp nhau là cơ thể sẽ có cảm ứng, tự động phát ra những khiêu khích!

Thấy đối phương không trả lời, Luyện Bất Hoại tiếp tục giải thích, trong ánh mắt toát ra sự khát vọng, khát vọng được chiến một trận, cuộc chiến giữa hai Luyện thể giả chân chính.

- Vậy hả? Ta cũng có thể coi là một Luyện thể giả, nhưng gọi là Thể tu thì không chính xác lắm!

Việt hiểu ra vấn đề, khẽ gật đầu thừa nhận, thực tế thì hắn không quá mê đắm con đường Luyện thể, nhưng bản thân hắn cũng có thể coi là Luyện thể giả, không sai chút nào.

- Ha ha ha! Hay lắm, ngươi không phải là Thể tu, nhưng lực lượng thân thể của ngươi khiến ta cảm thấy phấ khích!

Luyện Bất Hoại cười lớn, khí thế của hắn không ngừng bành trướng, một cỗ khí thế vô cùng đặc biệt, vô cùng chân thật, khiến không khí cũng bị đè ép co rúm lại, tạo ra những ba động vô cùng lạ mắt. Đây chính là khí thế của Thể tu, hình thành do lực lượng toát ra của từng tế bào.

Phía đối diện, Việt cũng không chút nào kém cạnh, từng đạo cổ văn đỏ như máu dần dần hiện rõ, không gian xung quanh bị đè ép tạo ra những tiếng nổ lốp bốp, hình thành nên sự đối kháng khí thế vô cùng cường liệt.

- Chuyện gì vậy? Tên hắc mã này cũng là Luyện thể giả?

- Nhìn khí thế của hắn kìa, không hề thua kém chút nào so với Luyện Bất Hoại!

- Lẽ nào lại vậy?

Toàn trường trở nên xôn xao, Luyện Bất Hoại không nghi ngờ gì chính là đệ nhất thanh niên Thể tu, một thân lực lượng được tôi luyện trong cương khí vô cùng mạnh mẽ, mỗi quyền đều có thể đánh sụp cả ngọn núi. Không biết ở đâu đột nhiên chui ra một tên tiểu tử có thể đối kháng lại Luyện Bất Hoại như vậy chứ?

Đúng lúc này thì Luyện Bất Hoại bắt đầu hành động. Hắn phát ra một tiếng thét lanh lảnh, khiến cả đấu trường đều phải rung chuyển, lá cây điêu linh, cả chiến đài vô tận chìm trong sát khí.

- Dùng thân thể phân thắng bại đi! Thập Vạn Cương quyền!

Luyện Bất Hoại vừa ra tay đã thi triển tuyệt học, cơ thể gầy gò của hắn lao tới, cả người hừng hực kim quang, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Việt ánh mắt trở nên nghiêm nghị, thực lực của hắn đương nhiên thừa sức đánh bại Luyện Bất Hoại, nhưng dùng thân thể thì không quá chắc chắn. Ánh mắt hắn tỏa ra tia sáng lành lạnh, từng tế bào phát ra tiếng nổ như sấm, một cỗ huyết quang tà dị theo cổ vắn tỏa ra.

“Ầm” một tiếng, hắn trực tiếp vung hữu quyền dùng mạnh chọi mạnh, dùng cứng chọi cứng đánh thẳng tới Luyện Bất Hoại.

Thiên Ma Thể bày ra trước mắt quần hùng, rung chuyển cả chiến đài, huyết quang sôi trào mờ mịt thổi quét bốn phương tám hướng, khí nuốt núi sông. Từng đoạn cổ văn huyết sắc soi rọi cả hư không, dường như đưa mọi người trở về một thời kỳ xa xưa nào đó.

Mọi người rung động không hiểu!

- Bất Hoại Kim Cương, ai dám tranh phong! 

Luyện Bất Hoại rống to, thể hiện rõ ý chí một đi không trở lại của Thể tu. Toàn thân hắn tinh khí thần sôi trào, làn da chai sạn xuất hiện những vết nứt mà từ đó không ngừng có kim khí trào ra, hắn gần như hóa thành một mảng kim quang, va chạm tới.

"Ầm!"

Một kích này thật kinh thiên động địa, lưỡng quyền đánh vào nhau, không khác nào hai ngọn núi va chạm, từng chùm tia sáng thật lớn xé rách chiến đài, huyết quang kim quang lẫn lộn, lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Mọi người không ai bảo ai đều tránh né cũng đủ xa, nhưng vẫn có cảm giác cơ thể sinh đau, da thịt bị đè ép đến cực độ, hào quang hừng hực chóa lòa đó gần như sắp làm mù mắt mọi người.

Những cái khe nứt thật lớn đan chéo dọc ngang, giống như nứt ra từ Địa ngục, vô cùng khủng bố! Một kích này xé toạt chiến đài!

- A...

Truyền đến một tiếng thét to không cam lòng, thân thể Luyện Bất Hoại bay tung lên, ngã xuống trong vầng hào quang chói mắt, đôi bàn tay hắn máu chảy đầm đia, có thể thấy những vết nứt khủng bố đang lan rộng, nhưng không phải trào ra kim quang mà thực sự là máu thịt.

Hắn hạ xuống chiến đài, không ngừng thối lui lại từng bước, dưới chân xuất hiện từng cái khe nứt thật lớn, lan tràn trên chiến đài vô tận này. Dư ba cuối cùng mà còn như thế, có thể nghĩ mà biết, vừa rồi hắn gặp phải đòn nghiêm trọng đến mức nào.

Rắc rắc!

Đôi cánh tay kim cang bất hoại của Luyện Bất Hoại tiếp tục truyền đến tiếng vỡ vụn, bắt đầu từ hai tay nơi đó, tấc tấc vỡ nát, máu tươi trộn lẫn da thịt rơi xuống, hiển nhiên bị thương không hề nhẹ chút nào.

Cường đại như Luyện Bất Hoại, so sánh cường độ thân thể, vẫn bị đối phương ép một đầu, phải trả một cái giá thảm trọng.

- Ta thua! Công pháp Luyện thể của ngươi tên là gì vậy?

Luyện Bất Hoại nhạt giọng hỏi. Hắn sẽ không vì thua trận trên Luyện thể chi lộ mà nhụt chí, tinh thần cực độ mạnh mẽ, không bao giờ thay đổi, đấy chính là căn bản của Thể tu.

- Thiên Ma Thể!

Việt nhún vai đáp, sau đó đan tay sau gáy thong dong bước xuống, nhưng mọi người đều chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn, có kiêng kỵ, có e ngại, có hâm mộ, có sợ hãi..., đủ loại gia vị cảm xúc xuất hiện.

Rốt cuộc đầu hắc mã này, còn có thể đi tới đâu? Hay thậm chí đánh bại cả Liên Sinh Liên và Nam Vấn Thiên, đăng lâm tuyệt đỉnh, trở thành vương giả thiên niên của Nam Phong Vực?

Không ai có thể biết được, vì vậy, càng đáng chờ mong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.