Đế Hoàng Tôn

Chương 211: Chém giết



Thời gian chỉ một cái hô hấp, nhưng đối với người trong cuộc như Ngụy Tác thì không khác nào một thế kỷ, cảm giác chờ đợi đôi khi thật giày vò. Lúc này hắn đột nhiên có chút mất niềm tin vào nữ tử thanh mai trúc mã của mình.

Dù sao thì danh khí của Lam Đồng trên Mê Thất Đảo rất lớn, là một trong những đầu lĩnh của giới thanh niên, tương lai Bước vào Đệ tam Bộ là chuyện trong tầm tay, tranh vị chưởng môn cũng không phải là không thể. Còn những nội môn đệ tử bình thường như Hoa Lan Nhi, Bước thứ hai cũng là chuyện ở thì tương lai.

- Cám ơn, nhưng Đệ nhị Bộ ta có thể tự mình bước vào!

Hoa Lan Nhi lên tiếng đáp lời, ánh mắt lộ ra kiên quyết không thể lay chuyển, khiến Ngụy Tác âm thầm thở phào một cái.

- A!

Lam Đồng có chút kinh ngạc nhìn Hoa Lan Nhi thêm một lần nữa, không ngờ nữ nhân này có thể kháng cự sức hút của hắn. Bất quá hắn cũng chẳng quá xoắn xuýt, mỹ nữ đối với hắn không thiếu, chỉ cười khẩy nói:

- Nếu đã lựa chọn thì đừng hối tiếc! Các ngươi có thể lăn được rồi!

- Lăn? Chỉ bằng ngươi?

Việt bước lên một bước, lên tiếng châm chọc.

- Tiểu tử, ta chưa nhìn ra tu vi của ngươi, nhưng dựa vào một câu nói của ngươi hôm nay, thiên hạ này, không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa đâu!

Lam Đồng nhìn chòng chọc gã thanh niên vừa lên tiếng, đôi mắt màu lam của hắn cực kỳ tà dị, dường như có thể phanh thây kẻ đối diện.

- Dựa vào ngươi sao?

Việt cười lạnh, mở ra Nam Thiên môn.

- A!

Lam Đồng có chút giật mình lùi về sau, vừa rồi hắn có cảm giác như áp lực của nhất giới sơ khai đổ ập lên người, hai mắt hắn cũng có chút đau nhói.

- Độc Tự tiểu hữu, Lam Đồng này ta cũng không thể địch lại!

Vân Cô lập tức truyền âm nhắc nhở Việt, nàng sợ đối phương tuổi trẻ hiếu thắng, khiêu khích Lam Đồng nổi điên lên thì nàng cũng chẳng bảo vệ được. Nên nhớ bên đối phương vẫn còn ba gã Đệ nhị Bộ khác.

- Hai vị tiền bối có thể cầm chân Lam Đồng trong chốc lát chứ?

Việt đương nhiên không hiếu thắng mà đều có tính toán, truyền âm lại cho cả hai người Vân Cô và Ngụy Thành.

- Nếu như bọn ta liên thủ, có thể cầm chân được Lam Đồng, nhưng thời gian không thể quá lâu!

- Hay lắm! Vậy phiền hai vị tiền bối cầm chân hắn, ta sẽ giải quyết ba gã còn lại rất nhanh thôi!

- Tiểu tử, ngươi là người của gia tộc nào tông môn nào, có gan thì báo ra đây, trong vòng ba tháng, giết hết nhà ngươi! Lam Đồng này nói được làm được, đáng tiếc, ngươi không thấy được ngày hôm đó, bởi vì hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi! 

Lam Đồng giậm mạnh chân xuống đất, song nhãn của hắn tỏa ra lam quang tà dị, chuẩn bị phát động công kích, thì đột nhiên có hai thân ảnh ngăn chặn trước mặt, đồng loạt tấn công hắn.

- Ha ha, tiếc là ngươi không có cơ hội đó!

Việt cười khanh khách, bộ dáng của hắn lúc này giống hệt tiểu nhân đắc chí, vô cùng hèn mọn, hoàn toàn đánh mất phong phạm, khiến Ngụy Tác có chút không tin vào mắt mình, ấn tượng ban đầu đã bị phá vỡ.

Bị Vân Cô và Ngụy Thành hai Tiêu Trưởng giả trung kỳ bám riết lấy khiến Lam Đồng nhất thời không thể phân thân, lại thêm tiếng cười đắc chí lọt vào tai khiến hắn tức điên, giận dữ hét lớn:

- Ba người các ngươi còn đứng đó làm gì, mau tới giết hai tiểu tử kia!

- Rõ, Lam Đồng sư huynh!

Ba thanh niên đi cùng Lam Đồng lập tức xông tới bao vây lấy Việt. Trong mắt bọn hắn hai gã Đệ nhất Bộ kia tiện tay là có thể giết, chỉ có gã trước mắt mạnh mồm như vậy chắc cũng có chút bản lĩnh.

- Tà Phong Cước!

- Phá Nguyên Khí!

- Hàn Quang Bộc!

Lam quang quỷ dị lóe lên, cả phiến không gian đều bị phong tỏa, Ngụy Tác và Hoa Lan Nhi dù đã lùi ra xa vẫn cảm thấy vô cùng khó thở.

- Nước chảy đá mòn!

Song thủ xoay chuyển tạo thành một dòng linh lực bao quanh cơ thể hắn, ngăn chặn công kích của cả ba gã đệ tử Lam Tà Cung.

- Tật Phong Cước!

Một gã đệ tử xoay người tránh thoát khỏi phạm vi của dòng nước, một cước bổ thẳng tới sau gáy của Việt, nhanh đến mức liền thành một dải bạch tuyến, cước chưa tới nhưng đã tạo thành phong quyển rít gào.

Nhưng Việt khẽ nghiên đầu sang bên phải, tả thủ đưa lên đỡ lấy một cước trí mạng này. Tên đệ tử này không bị phản lực chấn ngược lại mà có cảm giác đạp trúng dòng nước vậy, bao nhiêu lực cũng tự nhiên mà biến mất. Chỉ thấy từ bàn tay đối phương hiện lên hư ảnh đôi tiểu ngư khuấy nước, tạo thành một dòng linh lực cuốn lấy chân hắn.

- Nguy rồi!

Tên đệ tử này không cảm thấy đau đớn gì cả, nhưng hắn cảm giác được đại sự không ổn, lập tức phát lực phá tan dòng linh lực, chân còn lại hóa thành cuồng phong bổ thẳng tới đầu của đối thủ.

Nhưng một cước này chỉ đá trúng khoảng không, cuồng phong được giải thoát tá loạn bắn ra xung quanh, còn Việt thì đã xuất hiện trước mặt một tên đệ tử khác, một quyền mạnh mẽ đấm tới.

- Hàn Quang Tỏa!

Lam quang nhàn nhạt tỏa ra, một quyền quán đầy linh lực của Việt đánh trúng một lam quang, lập tức quyền kình bị tản ra bốn phía.

- Phá Tốc!

Một gã đệ tử khác trong nháy mắt vượt qua tốc độ cực hạn, xuất hiện ở phía sau lưng của Việt.

Dòng linh lực nhẹ nhàng đẩy chưởng kình sang một bên, cũng không biết Việt đã di chuyển nửa bước từ lúc nào, nếu như không phải trước người vẫn còn dấu vết chưởng kình thì không ai biết họ vừa giao thủ.

- Quang Bạo!

Lam quang tỏa ra rực rỡ như pháo hoa, một cỗ lực lượng bạo tạc cực độ khủng bố giáng xuống đầu Việt. Thân hình của hắn khẽ lách, như dòng nước gặp phải chướng ngại vật thì đổi hướng vậy, song thủ tiếp lấy quang bạo, tự đẩy mình về một hướng khác.

Nhưng không phải hắn muốn bỏ chạy, phương vị hắn tới chính là vị trí của gã đệ tử sử dụng cước pháp.

- Gió thổi nước lên, liên miên bất tận!

Một quyền của hắn đấm tới, bộ dáng nhẹ nhàng phiêu hốt, nhưng tốc độ thì cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt kẻ địch, không thể né tránh.

- Muốn chết! Bạo Phong Cước!

Phong bạo cuồn cuộn theo một cước này ập tới, va chạm với quyền đầu lập tức khiến đại dương dậy sóng. Thân hình tên đệ tử này khẽ lui lại, nhưng chưa kịp ổn định thì tiếp tục lui về phía sau, những cơn sóng liên tục ập lên người hắn, phá vỡ cả linh lực hộ thể, tiếng xương gãy vang lên, huyết nhục văng tứ tung.

- Hay lắm! Nước chảy đá mòn, bao giờ dừng lại?

Việt mượn phong bạo tứ tung, tạo thành những dòng linh lưu uốn lượn trong không gian, công kích tới hai người còn lại.

Hai tên đệ tử Lam Tà Cung này lập tức phá tan những dòng huyết lưu, nhưng chưa kịp phát động công kích thì trước ngực đột nhiên xuất hiện những vết rách, máu tươi phun ra, thịt bị vặn nát.

- Nước chảy không nhẹ nhàng chút nào, chỉ tiếc rằng đến khi hiểu ra thì đá cũng mòn mất rồi còn đâu!

Thanh âm quanh quẩn trong không gian, Việt lần lượt đánh nát lồng ngực của hai gã này, khí tận thân vong.

Nhìn sang bên kia, chỉ thấy Ngụy Thành và Vân Cô đang bị Lam Đồng đè ép cho không thở nổi, sắp sửa đến mức giới hạn chịu đựng rồi, nhưng Việt vẫn chưa vội viện trợ, bàn tay khẽ vẫy, thu lại ba chiếc nhẫn không gian.

- Huynh đệ, cho hai ngươi này!

Ném một chiếc nhẫn còn nguyên tài phú bên trong cho Ngụy Tác, Việt mới bắt đầu tham gia vào cuộc chiến của ba vị cường giả Tiêu Trưởng.

- Lam Đồng, mau giơ đầu ra cho bản đại gia hái xuống!

Thanh âm cùng với tiếng cười điên cuồng của hắn văng vẳng trong các hang động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.