Đế Hoàng Tôn

Chương 214: Băng nhân



Đây là một không gian rộng hơn hai mươi trượng vuông, bị băng tuyết bao phủ thành một màu trắng xóa, hàn khí dày đặc không thể nhìn rõ thứ gì, Việt có cảm giác như bản thân đang ở trong chuyến du hành Bắc Cực vậy.

Thần thức của hắn quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía cuối của tiểu động này, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào đây, bởi vì nơi này có một chiếc giường băng màu lam, và kỳ quái hơn, bên trên giường băng đặt một cỗ quan tài bằng bạch ngọc.

Đôi mày kiếm của Việt khẽ nhíu lại, trong một sơn động thâm u thế này lại có một chiếc giường băng và một cỗ quan tài, thực sự là chuyện quá kì lạ. Chẳng lẽ đây lại là phần mộ của một vị cường giả nào đó hay sao?

- Nếu táng theo một vài bảo vật thì quá may mắn!

Việt hồ hởi tiến đến, tuy nhiên sự đề phòng thì không giảm đi chút nào mà càng gia tăng theo mỗi bước chân đầy thận trọng của hắn. Linh lực toàn thân thôi động, chỉ cần có bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện là lập tức xuất kích, đánh phủ đầu trước rồi nói sau.

Cỗ quan tài bằng băng hiển nhiên đang ở trạng thái đóng, không nhìn được thứ bên trong, nhưng giữa nắp và thân quan tài vẫn có một luồng khí màu trắng tỏa ra, chứng tỏ không phải khít hoàn toàn. Chính thứ hàn khí này khiến cả hang động bị phủ trong băng tuyết.

Việt đưa tay tới nắp quan tài, ma văn chậm rãi hiện ra lan kín cả bàn tay hắn. Vừa chạm vào nắp quan tài, lập tức một lớp băng mỏng xuất hiện bao phủ lấy tay hắn, rồi nhanh chóng lan về phía vai.

- Hừ!

Khẽ hừ lạnh, chỉ thấy tiếng "răng rắc" vang lên, lớp băng mỏng lập tức vỡ nát, hàn khí xâm nhập bị ngăn chặn. Việt dùng lực hất chiếc nắp quan tài sang một bên, rồi nhanh chóng lùi lại. Tình cảnh bên trong quan tài lập tức xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn.

Một cỗ thi thể bị đông kết thành băng điêu nằm im lìm bên trong cỗ quan tài bằng băng.

Không khí bên trong cỗ quan tài còn lạnh hơn trong động gấp trăm lần. Quan tài vừa mở ra, sương mù mờ mịt lập tức tản ra tứ phía, dù là tu giả Bước thứ hai nhưng Việt cũng cảm thấy lạnh thấu xương.

Nắp quan tài vừa bị Việt mở ra, như được giải trừ cấm chế gì đó, sương mù bên trong quan tài phiêu tán toàn bộ ra ngoài, hơn nữa, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, thi thể băng kết dần dần tan chảy...

Bức băng điêu tan chảy, biến thành sương mù, bay ra khỏi quan tài.

Việt nhìn kĩ một lượt bên trong quan tài, chỉ có điều trừ bức băng điêu ra thì không còn bảo bối gì được táng theo, khiến hắn không khỏi sinh ra sự thất lạc.

- Chẳng có gì sao? Đúng là nghèo mạt rệp...

Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, sau lưng đổ mồ hôi, hắn chuyển ánh mắt tập trung vào bức băng điêu, trong lòng cảm thấy có chút không ổn.

Lớp băng bên ngoài đã tan được một nửa, đột nhiên thi thể băng động đậy, tầng băng lạnh bên ngoài vỡ nứt ra như mai rùa, trong ánh mắt kinh hãi của Việt, cỗ thi thể này chậm rãi ngồi dậy.

- Cái quái...

Việt giật mình, thi thể băng này vẫn chưa chết sao? Sao lại tỉnh dậy? Một cách vô thức, thân thể hắn nhanh chóng lùi lại phía sau mười mấy bước.

Bởi vì bị băng lạnh bao phủ nên sắc mặt thi thể trắng chẳng khác gì màu của băng tuyết, vừa ngồi dậy lập tức mở trừng hai mắt, lộ ra đôi mắt lấp lánh lục quang, khiến người đối diện có cảm giác như xác sống đội mồ.

Một cảm giác lạnh lẽo cực độ nhất thời bao phủ lấy toàn thân Việt, đồng thời hắn cũng cảm thấy, có một luồng thần thức lạnh lẽo đang quét lên người mình.

- Năm trăm năm... Ta chỉ cần thêm mười năm nữa là đã có thể hoàn toàn hồi phục thương thế... Tiểu tử, ngươi làm phiền ta!

Cỗ băng thi nhổ một ngụm băng vụn, cất giọng khàn khàn nói ra.

“Có thể nói chuyện, hiển nhiên không phải là băng thi rồi!”

Việt khẽ nuốt nước bọt, không ngờ bên trong quan tài băng lại là một người còn sống. Nghe người băng nói vậy, có lẽ người này nằm trong quan tài băng dưỡng thương, phải thêm mười năm nữa mới hoàn thành...

Nhưng, ngày hôm nay, lại bị hắn chen ngang, cái này, hai bên chẳng phải là đã kết mối hận không thể nào cởi bỏ được hay sao?

Việt không dám manh động, chỉ giả bộ sợ hãi, run rẩy nói:

- Không biết tiền bối tiềm tu ở đây, vãn bối vô ý mạo phạm, tiền bối đại nhân đại lượng, mong bỏ quá cho!

Lục quang lóe lên trong mắt, người trong quan tài giận dữ nói:

- Tiểu tử, ngươi khiến trăm năm tiềm tu của ta đổ xuống sông xuống bể rồi, ngươi nói, ta bỏ quá cho ngươi thế nào đây?

Ngữ khí mặc dù tràn đầy giận dữ, nhưng Việt là ai chứ, mặt trẻ con nhưng tâm hồn các cụ, từ ngữ khí của đối phương có thể thấy người này không hề có ý muốn giết mình. Nếu như thực sự muốn giết, đâu có phí nhiều lời như vậy? Mà đã trực tiếp ra tay giết chết mình luôn rồi.

Đối phương cố ý nói vậy, rõ ràng muốn làm cho mình sợ, sau đó... đương nhiên làm theo lời hắn ta.

- Tiểu tử, nể tình ngươi không biết, ta có thể tha mạng cho ngươi, nhưng...

Quả nhiên, băng nhân bên trong quan tài đổi giọng, chuyển ngữ khí nói:

- Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta sẽ tha cho ngươi...

- Tiền bối xin cứ ai bảo, dù là núi đao biển lửa, vãn bối cũng nhảy vào!

Việt run giọng, càng ra vẻ sợ hãi, đối phương càng coi thường mình, đến lúc trở mặt cũng thêm một phần nắm chắc. Bây giờ người này có việc cần nhờ, đương nhiên sẽ không làm gì hắn, nhưng đến khi mọi chuyện xong xuôi, hạ tràng của hắn e rằng không thể nào tốt đẹp gì.

Điểu tận cung tàng, nếu như không còn giá trị lợi dụng nữa, chín mươi chín phần trăm sẽ bị đối phương thổi một hơi giết chết. Nhìn bộ dạng người này, rõ ràng không phải hạng người tốt đẹp gì cả.

Đối với biểu hiện của đối phương, băng nhân bên trong quan tài tương đối hài lòng, hắc hắc cười, nói:

- Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chút sức lực, nhưng có thể đổi được cái mạng cho ngươi...

Nói đoạn, hắn lật giở y phục, toàn bộ đã biến thành băng kêu loạt xoạt, để lộ ra thân hình gầy gò như củi, nhợt nhạt chẳng khác gì sắc mặt. Hắn từ từ xoay người, quay lưng về phía Việt.

- Ngươi chỉ cần giúp ta rút năm cái gậy đang đâm sau lưng ta ra, ta có thể để ngươi an toàn rời khỏi đây...

Trên tấm lưng nhợt nhạt của hắn, ở gáy, xương vai trái, xương vai phải, giữa lưng, xương cụt, năm vị trí, mỗi vị trí có một cái dùi, trên đầu dùi đều có chạm trổ hình đầu lâu. Năm cái dùi màu đen cắm trên lưng nhìn thật đáng sợ.

- Tiền bối, điều này...

- Tiểu tử, còn đợi gì nữa, lẽ nào không muốn giữ cái mạng nhỏ nữa?

Băng nhân có vẻ không giữ được kiên nhẫn, lên tiếng giục giã.

- Dạ dạ...

Việt sợ hãi tiến đến, bộ dáng lúng túng như gà mắc tóc, nhưng trong lòng thì âm thầm nở nụ cười lạnh. Thần thức lạnh lẽo của đối phương vẫn bao phủ hắn, vì vậy không thể để lộ chút gì ra ngoài.

- Tiền...tiền bối, rút chiếc dùi nào ra trước vậy?

Khẽ nuốt một ngụm nuốt bọt, Việt tỏ ra khó nhọc cất tiếng hỏi.

- Rút theo thứ tự nào cũng được! Tiểu tử, không cần quá sợ hãi, chỉ cần hoàn thành việc nhỏ này, bản tọa đảm bảo cho ngươi được sống!

Băng nhân lại lên tiếng vỗ về hắn, nhưng trong ngữ khí ẩn ẩn sự hưng phấn, dường như đã không thể chờ đợi được thêm nữa rồi.

- Dạ, xin tiền bối an tâm!

Bàn tay phải của Việt chậm rãi đưa tới, dù rất cố gắng nhưng không thể nào giữ được yên, cứ run rẩy không ngừng, khi gần chạm tới hình đầu lâu lại run rẩy tợn. Tay trái của hắn nhanh chóng đưa tới bắt lấy cổ tay phải, cố gắng giữ cho bản thân không sợ hãi.

- Rút ra đi!

Băng nhân lại lên tiếng giục, dường như biết thần thức của mình khiến tiểu tử này quá lạnh mà không thể tự chủ, vì vẫy khẽ buông lỏng một chút, áp lực đè lên người Việt lập tức giảm đi trông thấy.

- Dạ dạ...

Bàn tay chạm vào đầu lâu trên chiếc dùi cắm ở gáy, khẽ dùng lực chuẩn bị rút ra, băng nhân cũng không kìm được mà có chút hưng phấn, thì đột nhiên dị biến nổi lên.

Ánh mắt tràn ngập sợ hãi bắn ra tia sáng lành lạnh, bàn tay trái của buông cổ tay phái ra, mang theo toàn bộ lực lượng vỗ thẳng lên đầu của băng nhân bên trong quan tài, miệng quát lớn:

- Giúp cái con mẹ ngươi à?

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Anh em bằng hữu đọc thấy hay thì tích cực ném nguyệt phiếu kim đậu... các thứ nha, ai chưa vote thì bỏ chút thời gian vote 10*, bản tác xin đa tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.