Đế Hoàng Tôn

Chương 216: Bế địa



Rời khỏi trạng thái Thai tức, Việt gạt những tảng cự thạch đè lên người ra, sau đó nhanh chóng bay về phía vách núi, hạ thân xuống động khẩu, nấp ở một bên yên lặng chờ đợi.

Nếu như trung niên nhân kia vừa gặp phải băng nhân bên trong quan tài lập tức quay người bỏ chạy thì e rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng khả năng này không lớn.

Mặc dù tu vi của băng nhân rất cao, nhưng chỉ có thể phát huy thực lực của trình tự Bình Hoành, lại còn bị hạn chế di chuyển. Còn trung niên nhân kia tu vi chỉ là Tiêu Trưởng viên mãn, tuy nhiên tuổi tác lớn như vậy, kiểu gì chẳng có vài con át chủ bài. 

Hai con mãnh hổ đều đang giận dữ, nếu gặp nhau, tất nhiên sẽ đại chiến long trời lở đất.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Việt bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài rồi.

- Hay là hai gã chó chết đó đồng quy vu tận rồi?

Đây là khả năng có thể xảy ra, và cũng là trường hợp có lợi nhất đối với hắn. Việt đưa tay lên mân mê môi dưới, hắn cũng không nắm chắc được bao giờ Mê Thất cổ địa đóng lại, nếu cứ chờ như vậy e rằng bỏ qua một món hời lớn.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, hơn nữa hắn vẫn tương đối tự tin vào khả năng bỏ chạy của bản thân, vì vậy quyết định của hắn là quay xuống băng động.

Chậm rãi tiến vào bên trong động, chẳng mấy chốc Việt đã tới được động sảnh, tuy nhiên hắn không thể tiến được vào bên trong, bởi vì ở sảnh môn đã bị một lớp băng dày lạnh lẽo phong tỏa.

Đây không phải băng tuyết bình thường, Việt có thể cảm nhận được lực lượng lưu chuyển bên trong, cho dù hắn có dùng toàn lực thì cũng không thể nhanh chóng phá hủy được băng chướng này.

Tuy tấm bình phong bằng băng này không hề trong suốt, nhưng Việt vẫn có thể quan sát được tình cảnh bên trong, ánh mắt hắn lộ ra kinh hãi.

Chỉ thấy ở cuối động sảnh, chiếc quan tài bạch ngọc đã vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán.

Còn băng nhân ở bên trong quan tài lúc này đang lóp ngóp bò lên từ đống băng vụn, miệng đầy máu, rõ ràng bị thương không nhẹ, nhưng vừa thấy cỗ quan tài bạch ngọc bị phá vỡ, lập tức lộ vẻ hoảng hốt, rít lên một tiếng giận dữ, nói:

- Quan tài trường sinh của ta...

- Quan tài trường sinh? Bỏ mình vào quan tài như một người đã chết mà lại gọi là quan tài trường sinh?

Lao Ái cười lạnh không ngớt, vốn dĩ hắn cũng không muốn phí thời gian ở cái xó xỉnh này, nhưng tên tử thi này lại dám phong bế động sảnh, dùng tư thái bề trên ra lệnh cho hắn, quả thực là đáng chết. Tu vi cao thì sao chứ, còn không phải chịu thiệt dưới tay hắn sao?

- Aaa... Nếu ta đã không sống được thì ngươi cũng đừng mong thảnh thơi! Xuống địa ngục đi!

Băng nhân ngửa mặt rống lên, một cỗ khí thế mạnh mã tản ra, nhưng không thể khiến Lao Ái cảm thấy sợ hãi chút nào. Chẳng lẽ hắn còn e ngại một kẻ sắp chết hay sao chứ?

- Còn dám ngông cuồng à? Chịu chết đi!

Lời vừa dứt, một quyền cũng theo đó mà đánh ra, một đường quyền cương bắn thẳng về phía chiếc giường băng vỡ vụn.

- Ha ha ha ha...

Chỉ có điều băng nhân đã phát rồ rồi, hoàn toàn không quan tâm đến đường quyền cương này, chỉ cười điên loạn, rít lên the thé:

- Cùng chết đi...

Dứt lời, tu vi của hắn đột nhiên bạo trướng, uy lực tu vi thể hiện ra ngoài lập tức đạt đến Bình Hoành viên mãn, sau đó phá vỡ bình chướng Đệ nhị Bộ, tiến vào Đệ tam Bộ, không dừng lại mà tiếp tục tăng lên, đạt đến cảnh giới nào thì Việt cũng chẳng thể nào rõ ràng được.

Sắc mặt Lao Ái đại biến, tu vi của đối phương tăng lên như vậy, làm sao hắn có thể địch lại chứ?

- Chết đi!

Băng nhân vươn tay vồ tới, Lao Ái còn chưa kịp làm ra phản ứng thì một băng thủ khổng lồ đã tóm lấy hắn.

Một gã Tiêu Trưởng viên mãn lâu năm có thể phân cao thấp với Bình Hoành trình tự, vậy mà ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp, lập tức hóa thành băng điêu. Có điều băng điêu này không hề trường tồn, vừa thành hình đã bị đập vỡ, hóa thành những mảnh băng vụn rơi lả tả.

Một vị tu giả Bước thứ hai cứ như vậy biến mất trên cõi đời này!

Đồng tử của Việt co rút lại sợ hãi, một vị tu giả Bước thứ ba, có một vạn người như hắn cũng chẳng bõ cho người ta nhét kẽ răng. Một cỗ nguy hiểm xông thẳng lên đầu, theo bản năng hắn quay người bỏ chạy.

Có điều cơ thể hắn lại không nghe theo sự chỉ huy của hắn nữa, không phải do hắn quá sợ hãi mà có một cỗ uy áp khổng lồ như một tòa đại sơn đè lên người hắn, khiến nhúc nhích một ngón chân cũng khó khăn.

Tiếng cười điên dại từ động sảnh phát ra, lớp băng chướng lập tức vỡ nát, băng nhân ngửa mặt lên trời cười, nhưng là một nụ cười đầy thảm thiết.

Việt nhìn gã băng nhân, chỉ thấy phía sau lưng của gã, năm chiếc dùi màu đen đã cắm rất sâu vào, phần đầu lâu chạm tới da thịt rồi, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng màu lam vô cùng âm u.

- A... Tiểu tử, đến lượt ngươi rồi... Đi chết đi...

Băng nhân cười khằng khặc, hai mắt đã trở nên đỏ ngầu của hắn dán chặt vào gã thanh niên, lộ vẻ hưng phấn quá độ.

- Tiền...tiền bối, xin hãy bình tĩnh! Vãn bối xin giúp tiền bối rút năm chiếc dùi màu đen kia ra khỏi lưng!

- Tiểu tử, giờ đã biết sợ rồi sao? Nhưng muộn rồi!

- Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đáh người chạy lại, xin tiền bối hãy cho vãn bối một cơ hội chuộc lại lỗi lầm!

- Ngũ Hồn Đinh đã đâm sâu vào linh hồn của ta, ngươi còn muốn chuộc lại lỗi lầm sao? Mau chết đi!

Một cỗ khí tức khổng lồ bạo phát, băng nhân đưa bàn tay lên muốn bóp lấy tên tiểu tử đáng hận kia, nhưng khi năm ngón tay chuẩn bị nắm lại thì cơ thể hắn đột nhiên run lên từng trận, ngã vật xuống đấy, máu tươi bắt đầu trào ra từ tai, mắt, mũi, miệng. 

Băng nhân cố gắng nhìn về phía gã thanh niên, chỉ thấy hắn giơ bàn tay lên, năm ngón tay cố gắng nắm lại.

- Tiểu tử...ngươi phải chết...

Chỉ có điều lời còn còn chưa nói hết, tay đã rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn tràn ngập tiếc nuối, thân thể không hề động đậy.

- Cái này...

Uy áp đè nặng lên người đã biến mất, Việt có chút không thể tin nổi nhìn cỗ thi thể ở bên trong động sảnh, có khi nào đối phương lừa hắn không? Bất quá hắn nhanh chóng bỏ qua khả năng này, thực lực đối phương còn đó, cần gì làm trò.

Việt thận trọng bước tới bên cạnh kiểm tra, xác định được băng nhân đã chính thức lìa trần, hắn mới thở phào một hơi. Đúng là chơi dao nhiều có ngày đứt tay, lần này tí nữa thì hắn ném lại cái mạng.

Nhìn năm chiếc đầu lâu đã ngập sâu vào huyết nhục, Việt không khỏi cảm thấy lạnh gáy. Một vị cường giả khủng bố như vậy, lại bị năm chiếc dùi này hành hạ không biết bao nhiêu năm, cuối cùng không thoát được kết cục vong mạng.

“Ồ, là Ngũ Hồn Đinh sao? Tiểu tử, mau thu lại cho bản tọa!”

Một thanh âm đột nhiên xuất hiện trong đầu, Việt nghe vậy thì hừ lạnh đáp:

- Ác điểu, ngươi bị ngu à? Cường giả như này còn bị giết chết, ta mà động vào thì sẽ có kết cục thế nào chứ?

“Tiểu tử, linh hồn của tên ngu ngốc này đã bị Ngũ Hồn Đinh thôn phệ, linh hồn lực của một gã Đệ Tam Bộ viên mãn không phải chuyện đùa, có thể giúp tốc độ hồi phục của bản tọa tăng lên một ít! Coi như trả ơn ta giúp ngươi thoát khỏi Phi Tiên Bộc!”

Việt có chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn thu lại năm chiếc đinh đáng sợ này, lau đi vết máu rồi ném vào trong nhẫn. Đối phương cũng đã giúp hắn nhiều, bản thân hắn cũng không thể quá mức được.

Đảo mắt nhìn quanh động sảnh một lần nữa, những mảnh vụn thi thể của Lao Ái vương vãi đầy đất, Việt có chút tiếc nuối định rời đi thì khựng lại, ánh mắt hắn rất nhanh tập trung vào một mảnh băng vụn có bàn tay bên trong, bởi vì trên ngón út có một chiếc nhẫn không gian.

- Tài phú của Tiêu Trưởng viên mãn, chắc chắn sẽ cho ta một kinh hoàng đây!

Cảm giác hạnh phúc đến thật đột ngột, Việt nhanh chóng bước đến muốn nhặt khối băng lên. Chỉ có điều khi sắp tới gần khối băng, thì cánh tay của hắn đột nhiên trở nên hư huyển. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì cơ thể hắn cũng theo đó trở nên mờ ảo, dường như chỉ cần một cơn gió thôi cũng có thể làm hắn biến mất.

- Chết tiệt! Khoan đã, đừng vội vàng như vậy?

Việt chẳng nhẽ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra sao, cả người hắn lập tức vồ tới, nhưng khi chỉ còn cách đúng một gang tay, thì hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi động sảnh, chỉ có tiếng chửi bới đầy uất ức vẫn quanh quẩn đâu đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.