Đế Hoàng Tôn

Chương 225: Sát cục



Linh lực sôi trào mãnh liệt như thủy triều, Việt cố gắng chống lại áp lực nặng nề đang từ bốn phương tám hướng ép tới.

Mỗi giọt hắc thủy đều trầm trọng như núi, khiến Việt có cảm giác bản thân như Bật Mã Ôn bị Phật Tổ đè dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm vậy, đến thở cũng thấy khó chứ không nói gì đến cựa quậy.

- Chết tiệt! 

Huyết hải nổi cơn thịnh nộ, sóng biển cuộn lên tận trời xanh, huyết sắc ma văn nhanh lan rộng khắp cơ thể, chống lại áp lực khổng lồ kia.

Theo thời gian, cơ thể đang chìm xuống rất nhanh của Việt dần dần chậm lại, huyết sắc ma văn đã cách da thịt khoảng một gang tay, trước áp lực không ngừng vặn vẹo, nhưng hắn đã có thể làm chủ được thân thể.

Lúc này hoàn toàn có thể bơi ngược trở lên, nhưng hắn không làm như vậy, nếu đã không có gì xảy ra, vậy thì tiện thể xuống dưới xem thế nào. Đương nhiên, tốc độ chìm xuống rất chậm rất chậm, từ li từng tí một.

Một cây số, hai cây số, ba cây số..., Việt có chút kinh hãi, bởi vì đã xuống sâu tới năm cây rồi mà vẫn chưa thấy đáy đâu, lẽ nào xuống đến tận u minh hay sao?

- Ác điểu, ngươi nói xem hắc hải này sâu đến mức nào vậy?

"Ai biết được! Tiểu tử, ta có cảm giác hết sức nguy hiểm!"

Sau khi xuống sâu mười cây số, cuối cùng thì cũng tới được đáy biển. Lúc này nhịp tim của hắn không tự chủ mà tăng vọt, quả đúng là đi tới đầm rồng hang hổ.

Rốt cuộc, Việt đặt chân tới đáy, một loại khí tức xa xưa thê lương ập tới, tựa như trở về đến thời đại thái cổ.

Dưới đáy biển không quá tối tăm, có thể thấy được thấp thoáng một vài mảnh vụn tinh thể lẻ tẻ đang lấp lóe quang mang khiến cho khung cảnh trở nên vô cùng kỳ dị.

- Ác điểu, kia đều là thánh tinh hết sao?

Việt nuốt nước miếng, nếu thu được những thánh tinh này thì hắn nắm chắc đột phá đến Bước thứ hai viên mãn.

"Tiểu tử, số thánh tinh này chưa lấy vội, bản tọa có cảm giác cổ quái, trước thám thính nơi này đã!"

Quan điểm của hắc điểu được Việt rất tán thành, linh nhãn của hắn sáng rực, xuyên qua không gian tối tăm, nhưng phạm vi quan sát cũng không quá lớn.

Đáy biển sâu hệt như một chiến trưởng cổ xưa, quanh quẩn chút sát khí ở đâu đó trong làn nước lạnh lẽo.

- Kia là cái gì vậy?

Việt khẽ nhíu mày, nhanh chóng bơi về phía trước, chỉ nhìn được bóng dáng thấp thoáng thôi nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Đến khi lại gần, dần dần hiện ra trong mắt của hắn là một tổ hợp thực vật khổng lồ đủ loại màu sắc, hình dạng phức tạp, không khỏi khiến hắn liên tưởng đến những rạn san hô tuyệt đẹp ở những vùng biển nông. 

Chỉ có điều bán kính của tổ hợp thực vật này lớn gấp không biết bao nhiêu lần rạn san hô, mỗi nhánh có đường kính thân lên tới cả trăm mét, dài cả cây số, cả tổ hợp thực vật này trải dài không thấy được điểm cuối, quá mức khủng khiếp.

Hơn nữa, gọi là thực vật không biết có chính xác hay không, bởi vì từ bề mặt cũng có thể thấy rõ bên trong có vô số mạch máu đang không ngừng hoạt động, sinh cơ tỏa ra bừng bừng.

- Là san hô thành tinh sao?

Việt khẽ nhíu mày, san hô chỉ sống ở vùng nước nông, nhưng nếu đang sinh ra linh trí trở thành yêu, thì ẩn thân dưới đáy hắc hải này cũng không phải điều gì quá lạ lùng.

Rặng san hô khổng lồ, đứng nhìn từ xa có thể thấy được ánh sáng chói lòa, hiển nhiên ẩn sâu bên trong có không ít thánh tinh, thậm chí từ chỗ hắn đứng có thể lờ mờ thấy được bên những khối thánh tinh chìm nổi.

"Tiểu tử, mau cách xa hải lâm này, ta có cảm giác rất nguy hiểm!”

Việt nghe thấy vậy thì nhanh chóng lùi lại, tiếp tục xem xét những khu vực khác. Nhưng bơi thêm một đoạn đường dài, lại gặp phải một rặng san hô khổng lồ khác, với hình dáng và màu sắc khác hoàn toàn hải lâm vừa rồi.

“Tiểu tử, địa thế nơi này có chút kỳ quái! Ngươi bơi lên cao một chút, bản tọa muốn quan sát đáy biển trong phạm vi rộng!”

Thanh âm của hắc điểu vang lên, Việt có thể cảm giác được sự lo lắng của nó, bất quá nơi này thần thức bị hạn chế, nước biển lại tăm tối như vậy, đầu hung điểu này có thể quan sát trong phạm vi bao nhiêu chứ.

Thắc mắc thì thắc mắc như vậy nhưng Việt vẫn chậm rãi bơi lên, sau khi đến độ cao nhất định thì dừng lại, yên lặng chờ đợi. Hắn cũng thử ngưng tụ linh nhãn quan sát bốn phía, tuy nhiên mọi thứ tối tăm mờ mịt chẳng thấy gì.

“Tổng cộng có sáu mươi tư tòa hải lâm, chia làm tám hàng tám cột, tám tám sáu tư, đây lẽ nào là Nhất giới chi cục, thiên địa chuyển dịch, thiên biến vạn hóa! Ta hiểu vì sao trên Mê Thất Hồ không thể bay lượn hay mở rộng thần thức rồi!”

Chờ đợi không quá lâu, thanh âm của hắc điểu lại vang lên, có điều không có chút đắc ý nào mà đầy ngưng trọng.

- Ý ngươi là không phải là do ‘Khí’ hỗn loạn, mà do nó được chuyển dịch liên tục, không thể nào nắm bắt?

Việt cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ngay ra vấn đề, nhưng đối với Nghịch Tu như hắn thì thiên địa chi tinh ở vào tình thế bắt buộc, chỉ lo thiếu chứ không sợ quá nhiều.

- Có điều địa thế như vậy cũng không thể ngăn cản chúng ta tiến vào thu lấy thánh tinh được!

"Ngươi thì biết cái gì! Bản tọa mặc dù không quá rõ về Giới cục, nhưng Thiên địa chuyển dịch thiên biến vạn hóa, đây chính là bố cục tuyệt sát, ngươi mà tiến vào thì đến chết cũng không ra được! Không có ngoại lệ!"

- Ta là Thái sơ phàm thể cũng không ăn thua sao?

"Vô tri! Ngươi là Thái sơ Phàm thể, vậy có thể ra khỏi Mê Thất Hồ hay không? Ngươi phải biết Mê Thất Hồ hình thành do phong ấn giới cục này bị rò rỉ, với ảnh hưởng gây ra rất nhỏ mà thôi!"

- Cái gì? Mê Thất Hồ này ngay cả cường giả Bước thứ tư cũng chưa hẳn thoát được, vậy mà chỉ là sự ảnh hưởng rất nhỏ của giới cục này? 

Việt nghe vậy thì kinh hãi, loại hung địa như Mê Thất Hồ này mà chỉ đến từ sự ảnh hưởng rất nhỏ của bố cục này.

"Khí và Hình, và phần nào đó là Thế, ba loại quy tắc này liên tục biến hóa tạo nên Mê Thất Hồ. Nhưng nếu bên trong mỗi hải lâm này, cả sáu loại quy tắc đều liên tục biến hóa, đây là cục tất sát!"

- Lẽ nào đây chính là một Nhân gian Cấm khu sao? Nếu vậy thì chúng ta...

"Tiểu tử, nếu đây là nhân gian Cấm Khu thì nãy giờ bản tọa cũng không dám nhiều lời như vậy! Thôi đừng có hỏi nữa, mau chóng rời khỏi mảnh hắc hải này!”

Mặc dù cảm thấy rất tiếc nuối nhưng Việt vẫn phải từ bỏ, nhưng hắn không vội quay trở lên mặt biển mà bơi về phía những mảnh thánh tinh đang trôi nổi trong lòng đại dương.

“Này, ngươi muốn làm gì vậy?”

Việt không trả lời mà đưa bàn tay muốn bắt lấy khối thánh tinh trước mặt, động tác gấp gáp nhưng không vội vàng, cực kỳ cẩn trọng.

Đột nhiên một tiếng rít gào chói tai vang ra từ một tòa hải lâm, cực kỳ thảm thiết, chấn nhiếp tâm thần, Việt cảm thấy lông tóc dựng đứng, bàn tay chuẩn bị bắt được thánh tinh cũng không tự chủ mà phải dừng lại.

- Cái gì vậy? Bên trong Giới cục có sinh vật sống hay sao?

Việt biến sắc, thánh tinh tất nhiên quý giá, nhưng sinh mệnh càng đáng quý hơn, hắn không muốn vì thế mà vứt bỏ tánh mạng, bằng không thật đúng là tất cả như mây bay.

"Tiểu tử, chạy mau!"

Hắc điểu cũng rống lên, một kẻ cao ngạo tự luyến như nó cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Việt nào dám chần chừ, cũng chẳng dám tơ tưởng gì đến thánh tinh, vội vã đạp nước lao lên trên.

Sát ý khổng lồ tựa như hồng thủy từ một tòa hải lâm tràn tới, sức ép khủng bố đè lên ngươi, hư ảnh ma thần cũng có dấu hiệu vỡ vụn, Việt không thể chống lại cỗ sát ý này.

“Mau tế hắc vũ để bản tọa ra tay!

Thanh âm của hắc điểu vang lên đầy cấp bách, Việt cũng không dám chậm chễ vội vang lên tế cây hắc vũ ra.

Lập tức một luồng hắc khí phun trào hóa thành vô số chiếc lông vũ màu đen bao phủ lấy Việt, đem thân hình của hắn xuyên qua làn nước màu đen, dùng một tốc độ khủng khiếp hướng thẳng lên trên.

Khoảnh khắc lao đi, Việt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ từ bên trong rạn san hô lao ra, tuy không thể thấy rõ hình dáng, nhưng hắn vẫn lờ mờ thấy được, dường như là một con rùa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.