Đế Hoàng Tôn

Chương 233: Linh Địa



Linh Địa, trong giới tu giả của Lưu Ly Vực có lẽ chỉ mình Việt là chưa từng nghe danh. Nói đúng ra thì hắn cũng không phải tu giả ở đây, nên nói Linh Địa là một nơi không người không biết cũng hoàn toàn chính xác.

Đã từng là thánh địa của một Mê Linh Vực phát triển rực rỡ, có thể sánh vai với các đại vực khác của Tây Vực, nhưng giờ đã trở thành một mảnh phế địa tràn ngập hung sát lệ khí.

Ngày thường có lẽ chả ai dám bén mảng tới mảnh hung địa này, nhưng lúc này bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người, dường như đã xuất động toàn bộ giới tu giả ở Mê Linh Vực. Biên giới rất dài, nhưng không có khoảng trống, tu giả tụ tập thành từng đoàn, lẳng lặng nhìn về phía hung khí mù mịt.

- Tam sư muội tại sao vẫn chưa tới vậy?

Một nữ tử trẻ tuổi lạnh lùng dời ánh mắt khỏi làn hung khí đang nhạt đi thấy rõ, quay sang hỏi đám thiếu nữ hoa dung đã có chút thất sắc vì những tiếng gào thét của lệ quỷ vọng ra từ Linh Địa.

- Ly Kiếm Môn chúng ta vốn đã yếu hơn so với các thế lực khác, nếu thiếu tam sư muội thì chuyến đi Linh Địa lần này sẽ càng thêm hung hiểm!

Một nữ tử hiếm hoi khác còn giữ được sự trầm ổn cũng khẽ chau mày. Tu vi của đám sư muội đều chỉ mới bước vào Hỗ Căn mà thôi, hơn nữa lịch duyệt không đủ, nếu thiếu cả tam sư muội thì Ly Kiếm Môn muốn tranh đoạt cơ duyên gì cũng khó.

- Tam sư tỷ không phải người hay trễ hẹn, chắc cũng gần tới nơi rồi! Ồ, tam sư tỷ đến rồi!

Một thiếu nữ vui mừng hô lớn, khiến đám đệ tử Ly Kiếm Môn đồng loạt quay lại, quả nhiên thấy một nữ tử đang đạp không bay tới, trên ngực áo rõ ràng có thêu ký hiệu của Ly Kiếm Môn.

Thế nhưng đám nữ tử trẻ tuổi nhanh chóng chau mày, bởi vì bọn họ phát hiện ra một gã thanh niên non choẹt cực kỳ anh tuấn, đang sánh vai đạp không cùng tam sư tỷ.

Một nam một nữ nhanh chóng bay tới biên giới của Linh Địa, hạ thân xuống bên cạnh đám nữ đệ tử của Ly Kiếm Môn.

- Chu Linh đến trễ, mong các vị tỷ muội lượng thứ!

Chu Linh chắp tay xin lỗi, nhưng đám tỷ muội không để ý nàng mà chỉ nhìn chằm chằm vào thanh niên đứng bên cạnh nàng, hiển nhiên không ngờ tam sư tỷ lại dắt theo bạn trai đi cùng như vậy.

- Tam sư muội, vị tiểu huynh đệ này là...

Nữ tử có gương mặt lạnh lùng lên tên tiếng hỏi. Trông bộ dạng của gã kia chỉ chừng mười tám, còn nàng năm nay đã gần hai lăm, một tiếng tiểu huynh đệ gọi không oan chút nào.

Chu Linh nở nụ cười giới thiệu:

- Đại sư tỷ, đây là trợ lực mà ta mời đến, cũng là người đã cứu mạng ta, Độc Tự Việt công tử!

Sau đó nàng quay sang lần lượt giới thiệu từng vị sư tỷ sư muội với gã thanh niên trẻ tuổi.

Việt vừa nở nụ cười thân thiện vừa đánh giá những đệ tử Ly Kiếm Môn này. Vị nữ tử xinh đẹp lạnh lùng là đại sư tỷ, tên gọi Du Thanh, tu vi đã đạt tới Tiêu Trưởng viên mãn. Nhị sư tỷ tên là Du Lan, là em ruột của Du Thanh, tu vi cũng đạt tới Tiêu Trưởng trung kỳ. Đây là hai nhân vật đáng chú ý nhất trong đội ngũ của Ly Kiếm Môn.

Du Thanh chỉ lạnh lùng đánh giá thanh niên trẻ tuổi trước mặt, còn Du Lan thì lặng lẽ truyền âm hỏi Chu Linh:

"Tam sư muội, tiểu tử này thực sự mạnh chứ? Không phải vì muội muốn mang tình lang của mình theo vào Linh Địa chứ?"

"Nhị sư tỷ, ta thiếu suy nghĩ vậy sao? Tu vi của Độc Tự công tử ta không quá rõ ràng, nhưng chiến lực chắc chắn vượt qua đại sư tỷ! Có hắn trợ giúp, Ly Kiếm Môn chúng ta không ngại tranh đoạt với bất kỳ thế lực nào."

Trong lúc chờ đợi, Việt quay sang bắt chuyện với đám sư muội của Chu Linh, chỉ vài câu vui đùa đã khiến đám nữ tử cười típ mắt. Chỉ riêng có Du Thanh là hắn không giao tiếp gì, cô nàng này lạnh lùng như vậy, hắn cũng không cần phải tự chuốc lấy khó chịu.

Có điều thời gian để hắn chém gió cũng không có bao nhiêu, bởi vì chỉ một lát sau, hung sát khí phủ kín Linh Địa đã trở nên thưa thớt đến mức độ mà tu giả Bước thứ hai có thể chịu đựng được. Có thể làm được như vậy, đã là hết khả năng của các thế lực đứng đầu Mê Linh Vực rồi.

- Vào thôi!

Từ bốn phương tám hướng, các lộ nhân mã đồng loạt xuyên qua làn sát khí, chính thức bước qua biên giới của mảnh cổ địa là chứng nhân cho một thời thịnh thế hoàng kim của Mê Linh Vực này.

Đám người Ly Kiếm Môn cũng nhanh chóng đạp không tiến vào bên trong Linh Địa. Tất cả đều phải vận linh lực hộ thân chống lại sát khí, nhưng tiêu hao cũng không phải là lớn.

Cảm nhận được hung sát khí thưa thớt, Việt lập tức tỏ ra mừng rỡ. Hắn tu luyện Thiên Ma Thể, cần ngưng luyện Thiên Cương Địa Sát Khí vào cơ thể, nơi này quả thực là bảo địa đối với hắn. Đương nhiên, phải đợi đến khi kết thúc chuyến đi Linh Địa lần này, mật độ hung sát lệ khí trở lại bình thường.

Tầm mắt trở nên sáng ngời, một vùng đất xa lạ hiện ra trước mắt.

Một vùng đồng bằng chết chóc, mênh mông vô tận, xen vào giữa là những vực sâu không đáy. Những cái vực đó dường như không phải tự nhiên hình thành mà do những trận chiến kinh thiên động địa đã phá hủy vùng đất thành như vậy.

Khung cảnh hoang vắng như thuở sơ khai!

Rốt cuộc phải có lực lượng cỡ nào mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy chứ? Việt nhớ lại di tích Như Nguyệt Hồ ở Nam Phong Vực, so sánh với cảnh tượng trước mắt, lực lượng này rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với hai vị vương giả.

"Ác điểu, ngươi xem những vết tích này, có phải do chủng tộc kia ra tay?"

Việt chuyển thần thức vào trong nhẫn không gian, âm thầm hỏi thăm ý kiến của đại hắc điểu.

"Thời gian quá dài rồi, không thể nhận biết được, nhưng chắc không phải! Nếu họ thực sự xuất thế, cả Tây Vực sẽ biến thành địa ngục chứ không chỉ một mảnh Linh Địa nhỏ bé này!"

Nghe thấy lời khẳng định của đại hắc điểu, Việt cũng cảm thấy an tâm đôi chút. Hắn cũng không phải đang lo nghĩ gì cho chúng sinh, mà đang lo cho bản thân. Nếu nhân tộc gặp nạn, hắn cũng khó mà thoát khỏi kiếp nô dịch.

- Độc Tự huynh, chúng ta nhanh chóng tiến về phía trung tâm Linh Địa! Nếu may mắn có lẽ sẽ nhanh chóng gặp được một di tích lớn!

Thanh âm của Chu Linh vang lên bên tai kéo Việt trở lại thực tại. Hắn khẽ gật đầu, có điều khi chuẩn bị phi hành thì đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy có gì đó sai sai trong lời của Chu Linh.

- Độc Tự huynh, có chuyện gì vậy?

- Chu cô nương, ngươi vừa bảo gì? Nếu may mắn sẽ gặp được di tích? Chẳng lẽ Ly Kiếm Môn không có bản đồ Linh Địa hay sao?

Theo cái nhìn của hắn, mà có lẽ ai cũng sẽ nghĩ như vậy, cứ mười năm các đại phái lại hợp lực mở ra Linh Địa, đã qua bao kỳ rồi, hiển nhiên mọi ngóc ngách đều đã nắm rõ, phải cấp bản đồ cho đệ tử dễ thu hoạch truyền thừa mới phải.

Nếu không có bản đồ, hắn thà đi một mình cho dễ hành động, việc gì phải mang theo cả bầu đoàn thê tử như thế này!

- Công tử có chỗ không biết, vị trí các di tích ở Linh Địa cứ mỗi lần mở ra lại thay đổi, vì vậy mà các đại phái ở Mê Linh Vực đều không thể nào vẽ được bản đồ chính xác được!

- Cái gì? Luôn thay đổi ư? Sao có thể...

Việt nghe vậy thì khẽ biến sắc. Chu Linh tưởng đối phương không tin, vì thế đành tiếp tục giải thích:

- Đúng là khó tin nhưng đó là sự thực! Mỗi lần mở ra Linh Địa, tu giả tiến vào đều phải tự mình mò mẫm tìm kiếm cơ duyên. Muốn đạt được truyền thừa, không chỉ cần thực lực mà còn cần cả vận khí nữa...

Nàng tận tình giảng giải, có điều đối phương thì chả nghe lọt tai. Việt lúc này đã chuyển sự chú ý vào trong nhẫn không gian hỏi thăm đại hắc điểu:

"Ác điểu, ngươi thấy sao?"

Con đại hắc điểu này hiếm thấy lộ ra trầm ngâm, dường như đang cân nhắc lời ăn tiếng nói, một lúc sau mới lên tiếng đáp lời một cách thận trọng:

"Lạc quan hơn cả, có thể nơi này cũng bị ảnh hưởng bời Giới cục, nhưng cũng không loại trừ khả năng là do chủng tộc kia gây nên!”

“Lẽ nào trận pháp không có chút tác dụng gì ư?”

“Tiểu tử, ngươi nghĩ gì vậy? Mục đích chính của trận pháp đó chỉ để ngăn cản sinh linh tiến vào Giới cục, kinh động đến Thống trị giả đang ngủ say mà thôi! Một trong những chủng tộc thống trị thiên địa, một khi xuất thế không gì có thể ngăn cản được! Không, có lẽ chỉ có những gia tộc kia...”

Nói đến đây, thanh âm của nó nhỏ dần, đến mức gần như không nghe thấy gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.