Đế Hoàng Tôn

Chương 67: Tụ hội



Ánh nắng len lỏi xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống, khiến cả khu rừng trở nên bừng bừng sức sống. Trong tiếng gió xào xạc thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gầm thét của hung cầm dị thú.

Khung cảnh sống động như một bức tranh thủy mặc, không cầu kỳ nhưng vẫn vô cùng nên thơ.

Phía nam của khu rừng nhỏ này, là một con đường nhỏ uốn lượn, ánh mắt dọc theo phía nam nhìn theo, còn có thể thấy được hình dáng mơ hồ của Trảm Yêu thành.

Trên con đường nhỏ, một bóng người không ngừng lao đi, bộ dáng vô cùng gấp gáp nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác kẻ này đang rất bình thản.

Bóng người càng lúc càng đến gần, có thể thấy được đây là một gã thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu, gương mặt vô cùng anh tuấn, thậm chí có phần hơi quá mức. Da mặt trắng trẻo hơn cả nữ tử, nhìn đi nhìn lại thấy thế nào cũng là một vị thế gia công tử quen được nuông chiều, thế nhưng chạy liên tục như vậy mà không hề có chút dấu hiệu thở dốc.

Gã này chính là Việt.

Sau khi hỏi đường hắn một đường Bắc thượng đuổi theo gã Nhất Cuồng kia với mong muốn xem tuồng miễn phí. Đương nhiên nếu thời cơ cho phép, trai cò mổ nhau hắn không ngại làm ngư ông một lần.

Khi đến trước khu rừng, Việt đột nhiên dừng bước, bởi hắn cảm nhận được mùi vị gì đó rất không thơm. Đưa mắt nhìn cây cối rậm rạp trước mặt, cành lá rì rào như đang nhảy múa trong nắng thật yên bình làm sao, thế nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút lạnh người.

Bởi vì trong tiếng gió nhè nhẹ xào xạc như tiếng đàn, hắn cảm nhận được sát khí ẩn tàng. Trong khu rừng phía trước ẩn tảng không ít sát cơ!

Nhiều năm làm sát thủ, hắn rất mẫn cảm với sát khí. Thứ vật chất vô hình này dù che giấu kỹ đến mức nào đi chăng nữa thì chỉ cần trong đầu có một tia ý muốn giết người, sát ý sẽ từ đó mà sinh ra.

Lẽ nào các bên đã chạm mặt rồi?

- Không đúng! Nếu đã chạm mặt thì sát khí ắt ngập trời, cớ sao phải cố gắng che che giấu giấu như vậy chứ?

Việt khẽ nhíu máy, ánh mắt quét xung quanh một lát, sau đó đem hơi thở đè thấp đến hết mức, lén lút di chuyển đến trong một đám cây cối rậm rạp. Mượn địa thế này, hắn chậm rãi tiến vào sâu bên trong cánh rừng.

Sau khi Việt tiến vào bên trong khu rừng nhỏ kia, con đường có chút hẻo lánh này lại lâm vào an tĩnh cực độ, thậm chí là phi điểu, dường như đều vì cảm ứng được sát ý càng lúc càng mạnh từ trong rừng tràn ra mà phát run, thân thể lui vào trong tổ, không dám phát ra nửa tiếng kêu.

Thân thể Việt lúc này gần giống như một khối thi thể, lẳng lặng ẩn vào trong đám cây. Hô hấp của của hắn giảm xuống mức thấp nhất, đến năm phút mới hít thở một lần. Đây là trạng thái vô cùng đặc biệt của Nguyên Sơn cổ kinh, thậm chí có thể giảm khí tức sinh mệnh về không.

Rất nhanh một khung cảnh tuyệt đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Việt.

Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khiến những chiếc lá đã già cỗi phải lìa cành, dù lưu luyến không rời những vẫn lả tả hạ thân xuống những gợn sóng biếc lăn tăn trên mặt nước.

Giữa khu rừng nhỏ, không ngờ lại tồn tại một hồ nước mang đậm vẻ đẹp như những áng văn thơ.



Đứng bên hồ, bạch y bay phấp phối, mái tóc dài thả trong gió, phong thái tiêu sái, chiếc quạt không ngừng phe phẩy trước ngực như hô ứng với từng nhịp sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Người và cảnh, rõ ràng là hai thực thể hoàn toàn khác biệt, vậy mà lúc này dường như hòa thành một thể, trở thành một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ.

“Đây chính là Nhất Cuồng?”

Việt thực sự cảm thấy kinh ngạc, nếu đây thực sự là gã Nhất Cuồng mà mọi người nói đến, thì quả thực quá khác biệt so với tưởng tượng của hắn. Đối phương đâu có vẻ gì là điên khùng, bộ dáng hoàn toàn là một công tử ca phong lưu tiêu sái, nho nhã anh khí.

“Hay là mình đã đi nhầm đường?”

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nằm im trong lùm cây, sát cơ ẩn nấp quanh đây là sự thật, dù không phải là Nhất Cuồng thì vẫn sẽ có trò hay để xem.

Thời gian cứ hờ hững trôi, đến tận khi Việt bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài vì phải chờ đợi thì cuối cùng thì cũng có người không thể chờ đợi được thêm nữa.

Bên trong lùm cây rậm rạp ở đâu đó xung quanh hồ nước đột nhiên vang lên thanh âm dây cung rất nhỏ, đưa Việt lập tức tỉnh ngủ.

Một mũi tên xuyên qua các tán cây rập rạp, đích đến chính là bạch y phấp phới bên bờ hồ.

Chiếc quạt xòe ra chặn phía trước, lập tức khiến mũi tên vỡ nát, hóa thành những đoàn khí trong suốt hòa vào thiên địa.

“Linh lực ngưng hình?”

Việt không khỏi cảm thấy kinh hãi, đây là năng lực đặc thù chỉ khi cô đọng thành công Linh Phách mới làm được. Lẽ nào những kẻ ẩn nấp quanh hồ đều là Linh Phách giả? Nếu vậy thì hắn căn bản không có hy vọng đục nước béo cò, có thể giữ mạng rời đi là cảm ơn trời đất lắm rồi!

- Ha ha, không hồ là Ngân Cung, thủ đoạn linh lực ngưng tiễn này, quả nhiên là xuất thần nhập hóa!

Bạch y chậm rãi xoay người lại, vẫn là bộ dáng đầy ung dung, phong thái tràn ngập tiêu sái, chỉ có điều khi nhìn thấy gương mặt hắn lại khiến Việt ngã ngửa, thiếu chút nữa thì phum ra một búng máu.

Thực tế gương mặt đối phương không hề xấu, chỉ có điều làn da ngăm đen, mặt vuông chữ điền đầy cương nghị, ánh mắt toát ra sự mãnh liệt, hàng râu quai nón thật hào hùng, đặc biệt là nụ cười tràn ngập sảng khoái, hoàn toàn là một gã mạo hiểm giả gan dạ chân chất, rất dễ gây thiện cảm cho người đối diện.

Thế nhưng gương mặt này lại đặt trên một bộ dáng công tử ca đầy phong lưu, bạch y tiêu sái, chiếc quạt đào hoa phe phẩy, thần thái rất hợp với một đêm trăng phong tình. Sự đối lập như vậy khiến cho bất kỳ ai cũng phải nảy sinh cảm giác vô cùng khó chịu, nghịch khí công tâm, muốn thổ huyết tại chỗ.

- Nhất Cuồng, ngươi đủ cuồng!

Một tiếng quát lớn vang lên, hơi thở hùng hồn chợt phóng ra, một đạo thân ảnh màu đỏ từ trong rừng bắn ra, cuối cùng đứng vững vàng trên một cây đại thụ, ánh mắt lạnh nhàn nhạt quét về phía bạch y bên bờ hồ.

Việt quay ra đánh giá, khí tức gã Ngân Cung này rõ ràng là Linh Luân viên mãn, tại sao lại có thể ngưng hình linh lực? Ánh mắt hắn nhanh chóng khóa vào cây cung màu bạc đang rung lên nhè nhẹ trên tay người này.

- Đằng nào cũng không chờ được nữa, sao không ra hết đi?

Bạch y Nhất Cuồng quát lớn, thanh âm hùng hồn tràn ngập hào khí can vân, nhưng vẫn không thể nào xua đi khí chất tài tử trên người. Hai sự đối lập ở cùng một con người khiến người ta hiểu được tại sao tên hắn lại có một chữ Cuồng.

- Cuồng vọng!

Hai tiếng quát gần như hô ứng đồng thời vang lên, lập tức xuất hiện hai bóng người xuyên qua cây rừng, rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Một đại hán tuổi chừng trên ba mươi, mặc một bộ trường bào phanh ra trong gió, để lộ ra hình săm đầu sói trên ngực trần.

Người còn lại có vẻ nhiều tuổi hơn, thân hình vô cùng lực lưỡng, hai cánh tay đeo hai bộ trảo cũng to lớn y như chủ nhân của nó, khiến gã trông như một con gấu.

Ầm!

Một cây đại thụ gần hồ nước bỗng nhiên bị chẻ đôi, chậm rãi đổ sập xuống. Bụi mù tan đi, chỉ thấy đứng ở đó là một gã hán tử đeo mặt nạ đen, trên vai gác một thanh đại đao khổng lồ. Người khác chỉ đơn giản từ trong rừng cây hiện ra, còn gã này lại bổ đôi đại thụ mà xuất hiện, một màn xuất hiện quá hoành tráng!

- Linh Luân viên mãn giả của Trảm Yêu thành đều đã đến đủ!

Nhất Cuồng khẽ cười, dường như muốn xác nhận không còn thêm ai.

- Còn ta!

Thanh âm kiêu ngạo vang lên, một bóng người tiêu sái từ trong rừng cây rậm rạp chậm rãi đi ra, không hề nóng vội như những người kia.

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Dạo này việc nhiều quá, chương ra chậm!

Các huynh đệ tỷ muội đọc thấy hay thì bỏ chút thời gian ra vote 10*, vị nào tài phú khá giả thì ném kim đậu, nguyệt phiếu... các thứ, bản tác xin đa tạ!

Còn vị nào cảm thấy quá mức bức xúc, truyện xàm quá hay dở quá thì có thể còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.