Đế Hồn Lạc

Quyển 1 - Chương 14



Oánh triệt thủy ngạn chiêu hồn phiên, lang hào bạch tuyên ảnh hóa huyễn

[Chiêu hồn phiên phất phơ bên bờ suối, bút lông sói giấy trắng hóa ảnh huyễn]

—–

“Trong rừng trúc có cái gì?”

Thư sinh xách theo một chiếc đèn lồng giấy trắng đi ở đằng trước không quay đầu lại, cây trúc cao ngất che trăng, đường núi tối đen một mảnh, ánh sáng đèn lồng chỉ có thể soi con đường phía trước, sau lưng thư sinh chỉ còn lại tối tăm, khi y quay đầu lại, nửa khuôn mặt thanh tú ẩn vào trong âm ảnh, sâu thẳm đáng sợ.

“Kỳ thật cũng không có gì, trong rừng có một con suối, bốn mùa không cạn, trong suốt thấy đáy, mùa hạ nóng bức, ban đêm ta liền tới đó hóng mát, có khi còn tắm một cái, dù sao xung quanh cũng không có người.”

“Hừ.” Diêu Quang hừ lạnh, “Người không có, yêu quái lại không ít.” Liếc thư sinh kia một cái, “Lột sạch chẳng lẽ không sợ yêu quái nhìn lén sao?”

Dư Tĩnh dĩ nhiên biết hắn đã nói về gì: “Sao có thể vậy, thích thi họa tất nhiên là yêu quái phong nhã, nhất định hiểu được đạo lý phi lễ không nhìn. Hơn nữa, cho hồ ly nhìn lén mình tắm rửa có cái gì phải để ý chứ?” Y nói tỉnh bơ, hoàn toàn xem nhẹ thiếu niên phía sau trong mắt đã chứa hung mang đại thịnh.

Lại đi thêm một đoạn không xa, trong rừng lóe ra vô số ánh sáng đom đóm, một trận khí âm hàn từ khu rừng phía trước tràn ra.

Chợt nghe Dư Tĩnh nói: “Chúng ta tới rồi!”

Diêu Quang nghe vậy tập trung nhìn vào, nhất thời khóe mắt lẫn khóe miệng đều co rút.

Trong rừng quả thật có dòng nước suối, phía trên không có thân trúc che lấp lộ ra một mảnh trời, ánh trăng trong nước, vừa thấy là biết trong suốt thấy đáy, màu nước lóng lánh, nhưng vấn đề chính là..... phản chiếu trên mặt nước, là những bia mộ ngổn ngang lộn xộn bên bờ suối, còn có những chiêu hồn phiên có chút ố vàng cắm trên mặt đất, tiếp qua một chút, hiển nhiên do vùi lấp không đủ cẩn thận, hơn nữa bị nước mưa xối mòn, từ trong cái chiếu rách nát lộ ra một bàn tay xương khô quắp......

“......”

Hắn vốn đã kỳ quái vì sao mấy ngày nay không thấy có người đến thăm, ngược lại chỉ có yêu quái, nguyên lai trong rưng cư nhiên là loạn phần cương! Khó trách thổ dân xung quanh cũng không dám tới gần, càng đừng nói là ở lại, thậm chí...... Hóng mát? Ngâm mình tắm rửa?!......

Cũng chỉ có vị Diêm La Vương mất trí nhớ đã cùng Quỷ Hồn giao tế mấy ngàn năm này mới làm ra được đi!

Có thể người kia hoàn toàn không giống người thường e ngại mấy thứ quỷ thần, nhếch miệng cười: “Sao vậy? Nơi này không tồi đi? Rất là mát mẻ, đáng tiếc nhập thu nên có hơi lạnh.”

Có thể không mát mẻ sao? Quả thực là âm phong từng trận!!

Dư Tĩnh ngược lại rất tích cực, lập tức đánh giá mọi nơi: “Ngươi nói bảo châu ở gần đây sao? Nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng thấy quá.”

Diêu Quang hừ nói: “Nói không chừng là vật tùy táng.”

Dư Tĩnh mục trừng khẩu ngốc, sau một lúc lâu, mới liên tục xua tay: “Luật pháp có quy định, khai quan tài nhìn xác, giảo. lại nói chuyện làm nhục tư văn này, ta không làm được!” (giảo: hình phạt thắt cổ đến chết gọi là giảo)

Diêu Quang cho y cái nhìn xem thường: “Ai nói phải quật mộ, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết?”

“Hỏi ai?”

Nơi này trừ bỏ hai người ra, còn có ai để hỏi? Dư Tĩnh cảm thấy kỳ lạ.

Diêu Quang cũng không trả lời, đi thẳng đến trước một tấm bia đá, giống tùy tay gõ cửa, nắm tay cộc cộc gõ lên đỉnh bia đá, nói: “Thức thời thì tự mình hiện thân tới gặp, không cần chọc ta phát hỏa san bằng nơi này rồi mới chui ra.”

Hắn vừa dứt tiếng, liền có một trận âm phong thổi bay đất bằng phẳng, âm hồn vô ảnh, quả nhiên có mấy hồn phách từ trong nấm mồ nhẹ nhàng đi ra, có câu người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, gặp kẻ lá gan lớn, thật đúng là ngay cả quỷ đều phải né tránh, huống chi giống như Diêu Quang cả người đầy khí ác sát, tựa như không vui một cái, tùy tay có thể đánh bọn họ hồn phi phách tán.

Một đám du hồn dã quỷ tụ ở đến trước mặt Diêu Quang, rừng trúc nhất thời âm phong đại tác (mãnh liệt), thân trúc lắc lư sàn sạt rung động, càng nhìn càng đáng sợ. Nhưng thấy trong đó có nam có nữ, cách ăn mặc đủ kiểu của Hán nhân. Nhưng thấy một nữ nhân áo trắng phiêu trước mặt hắn, nhe nhàng hành lễ, cái lễ này muốn đủ quy củ, đáng tiếc trình độ vặn vẹo của cái đầu kia làm cho người ta khó có nửa điểm hảo cảm: ‘ tiểu công tử...... Tìm du hồn dã quỷ chúng ta đến là có chuyện gì...... ’

Diêu Quang thật không có gì kinh ngạc, chỉ nói: “Có chuyện quan trọng muốn hỏi.”

Có cái lão quỷ đáng khinh tiến lại gần: ‘ Không biết tiểu công tử có gì sai phái, chúng ta đương nhiên nguyện ý cống hiến sức lực! Bất quá có điều, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, cho nên chủ cần trả thù lao thôi...... Hì hì...... ’

“Ngươi muốn nói điều kiện với ta?” Diêu Quang cười lạnh không ngừng, chỉ thấy tay trái hắn điểm lên không trung, trong trống rỗng tựa hồ cái gì cũng không có, nhưng một cỗ hư háo lực vô hình vô ảnh khuếch tán ra, chạm đến cánh tay lão quỷ kia, cứ như thế vô thanh vô tức cắn nuốt cánh tay gã, lão quỷ tham lam lập tức kêu lên thảm thiết, quỳ trên mặt đất sách sách phát run: ‘ Tiểu công tử tha mạng a...... Tiểu nhân không biết suy xét, tha mạng a...... ’

“Ngươi con có mạng gì để tha?”

‘Phải, phải..... Tiểu công tử bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định mặc tiểu công tử sai phái, an tiền mã hậu, không dám làm sai! ’

“Hừ, quỷ thoại liên thiên!”

Những quỷ hồn khác thấy hắn ra tay tàn nhẫn, một chút liền chặt đứt một tay của lão quỷ, lúc này bọn họ không ai dám hé răng.

Diêu Quang thấy bọn họ đều thành thật, lúc này mới nói: “Chuyện ta hỏi đến, các ngươi cứ đáp đầy đủ, nếu có nửa câu không thật, chớ trách ta xuống tay vô tình. Dù sao trên sách sinh tử của Diêm Quân còn có rất nhiều du hồn dã quỷ chưa câu về, thêm một cái không nhiều, ít một cái cũng không thiếu.”

‘Phải, phải..... ’

‘ nhất định tri vô bất ngôn...... ’

‘ tri vô bất ngôn...... ’

“Ta hỏi các ngươi, trong loạn phần cương này, có giấu một viên bảo châu?”

‘Bảo châu? ’ Một đám âm quỷ hai mặt nhìn nhau, rồi lão quỷ mới bị đứt tay kia mới cẩn thận trả lời Diêu Quang: ‘Không dám giấu tiểu công tử, chúng ta nơi này đều là chôn những người chết tha hương, khi còn sống cũng không phú quý gì, nói không dễ nghe thì chính là ngay cả tiền đưa thi thể về gia hương của không có, mới có thể âm hồn không tiêu tan bồi hồi chốn này...... làm sao có được cái gì bảo châu tùy táng? ’

“Thực không có?”

‘Quả thật không có...... ’ Lão quỷ hé ra bộ mặt khóc tang, ‘ Đều là người đã chết, lưu giữ vàng bạc bảo châu cũng vô dụng a! ’

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một đám quỷ giống chạm phải đống lửa nhanh chóng tản đi, Diêu Quang thấy kì lạ, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dư Tĩnh kia vẻ mặt mờ mịt đi qua, hỏi: “Ngươi nói chuyện với ai vậy?”

Nghe y hỏi như vậy, Diêu Quang không khỏi bất ngờ: “Ngươi không thấy sao?”

“Thấy cái gì?”

Diêu Quang nâng ngón tay chỉ nữ quỷ áo trắng bên kia: “Ngươi xem kia có cái gì?” Dư Tĩnh thuận theo hướng ngó tay nhìn tới, nữ quỷ kia nhất thời sợ tới mức lấy tay áo che mặt lại, chợt nghe Dư Tĩnh nói: “Thấy một tâm bia đá viết [Ái nữ Tô Duyệt Nhi chi mộ].”

“...... Đây là chuyện gì?” Hắn hỏi, dĩ nhiên không phải Dư Tĩnh, mà là đám quỷ hồn bị Dư Tĩnh dọa sợ trốn xung quanh.

Lão quỷ kia tránh sau một tấm bia mộ, thật cẩn thận che khuất mặt mình, trả lời: ‘Tiểu công tử có điều không biết...... vị Dư công tử này bảy hồn quy âm, có quỷ vương chi thế...... Đám du hồn dã quỷ chúng ta sợ nhất chính là địa phủ Diêm La, nếu để pháp nhãn ngài nhìn đến, nói không chừng sẽ phái quỷ soa đến câu hồn đi...... ’

“Nhưng không phải hắn không thể nhìn thấy các ngươi sao?”

‘Dư công tử nhục nhãn phàm thai đương nhiên nhìn không tới, nhưng Diêm La pháp nhãn vô biên, mượn hai mắt Dư công tử nhìn khắp nhân thế cũng chưa biết a…. ’

Khó trách một tên thư sinh tay trói gà không chặt ở trước loạn phần cương, còn có thể ba lần bảy lượt đến đây tắm rửa cư nhiên cũng có thể bình yên vô sự, nguyên lai bất quá là một đôi mắt cái gì cũng nhìn không tới, cũng đã dọa hoảng đám âm hồn kia.

Diêu Quang thấy bọn họ mỗi người vẻ mặt kinh sợ, cũng biết hỏi không ra cái gì, liền phất phất tay: “Lui ra.” Một đám du hồn lúc này mới hoàn toàn ẩn đi thân hình.

“Đều đi rồi?” Dư Tĩnh cái gì cũng chưa thấy, bất quá cuối cùng biết kẻ hắn hỏi tuyệt đối không phải phàm nhân, hỏi lại, “Có hỏi được cái gì không?”

Diêu Quang thấy y cư nhiên hoàn toàn không sợ hãi, liền không còn lạc thú hù dọa y, tức giận đáp: “Không có. Hẳn là không phải chôn trong huyệt mộ.”

Manh mối vừa đứt, hai người lại lâm vào trầm tư. Trên mặt hồ đom đóm bay bay, Dư Tĩnh bỗng nhiên nói.

“Kỳ thật ta cảm thấy rừng trúc này có chút kỳ quái.”

Thấy Diêu Quang nâng mắt lên nhìn, Dư Tĩnh hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy rừng trúc này sâu bao nhiêu?”

Diêu Quang nhớ tới ngày ấy ở trên sườn núi đã nhìn bao quát phiến rừng trúc này, liền nói: “Hẳn là không vượt qua ba dặm.”

“Cước trình đi hết ba dặm, không cần nửa canh giờ đúng không?” Ánh sáng đèn lồng từ phía dưới chiếu lên gương mặt thư sinh, có cổ quỷ dị nói không nên, “Ta vẫn chưa từng đi ra khỏi phiến rừng trúc này.”

Lời y nói ra, giống như bị một trận gió lạnh bám vào, thổi qua thân trúc lắc lư tạo ra âm thanh xé gió, cánh lá chi chít rậm rạp, càng xa càng thấy sâu thẳm, giống như ngay cả ánh sáng tinh nguyệt cũng không thể nào xuyên thấu.

“Nếu không, đêm nay chúng ta liền thử xem có thể đi ra ngoài được hay không?”

Hai người đi vào trong rừng trúc, tiếng côn trùng ra rả giống như dần dần bị ẩn giấu ở chỗ nào đó thật xa xôi, gió thổi không làm tắt đèn lồng, lại có thể làm cho ánh sáng lay động. Theo lý thuyết đêm điểu về tổ, thú rừng vào ổ, cũng không có gì kỳ quái, ở trong phiến rừng trúc cao ngất tham thiên tế nhật (chạm trời che khuất mặt trời) giống như bao trùm hết tất cả, cảm giác, nơi này chỉ là một mảnh rừng trúc.

Một gốc lại một gốc trúc thẳng tắp, cô độc, thanh tịch.

Bọn họ đã đi khoảng một canh giờ, nhưng đúng như Dư Tĩnh nói, quãng đường đó cũng đủ đi qua hai cái rừng trúc thế này, thế nhưng giờ lại chưa hề rời khỏi. Bộ túi da này của Diêu Quang không tốt lắm, tuy rằng cảm thấy mệt nhưng vẫn hoàn hảo, ngược lại với cái tên thư sinh ngày thường ngay cả khe núi cũng rất ít đi ra mà nói, muốn bắt đầu thở hồng hộc.

Thế là hai người dừng lại dưới một gốc trúc, Dư Tĩnh vén tay áo lau mồ hôi, nói: “Ta không nói sai đi? Giống như vô luận như thế nào đều không thể đi ra được.”

Diêu Quang gật đầu: “Xem ra quả thật có chút kỳ hoặc. Bất quá ta cũng không cảm giác có chướng khí gì, hẳn không phải yêu quái quấy phá.” Hắn đưa tay sờ sờ thân trúc bên cạnh, thân trúc từ dưới đất vươn lên, chính trực đứng thẳng, không hề mất cảm giác thanh nhã cao quý, hắn nhíu mày, “Ta vẫn cảm thấy cây trúc này có hơi quen mắt.”

“Trúc không phải đều có bộ dạng này sao?”

Diêu Quang loan hạ thắt lưng, nhặt lên một tảng đá sử lực khắc một chữ “Xu” trên thân cây, rồi mới ném tảng đá xuống, lôi kéo Dư Tĩnh: “Chúng ta lại đi thêm một lần nữa.”

Thế là hai người lại đi thêm nửa khắc, hai mắt Diêu Quang bỗng nhiên sáng ngời, bước nhanh lên chỉ một cây trúc trong đó: “Mau nhìn!!” Dư Tĩnh giơ đèn lồng chiếu vào, quả nhiên thấy đây chính là cây trúc Diêu Quang cố ý khắc chữ lên lúc nãy!

“Sao lại như vậy?”

Diêu Quang trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Đại khái là vào ảo cảnh.”

“Ảo cảnh?”

Diêu Quang lấy đèn lồng trong tay Dư Tĩnh qua, lấy ngọn nến bên trong ra, chỉ thấy hỏa ảnh toát ra, chiếu lên khiến mặt hắn trở nên hồng nhuận, Diêu Quang niệm động pháp quyết, rồi mới nâng ngón tay bắn ra, một ngọn lửa bị hắn bắn vào một góc, bốc cháy, nhưng hương vị này, lại giống như mùi giấy bị đốt.

Bỗng nhiên một cỗ gió xoáy cuồn cuộn nổi lên, mạnh đến nổi hai người đều không mở nổi mắt, Diêu Quang vội vàng bảo vệ ánh nến trong tay, chờ gió ngừng lại trợn mắt nhìn, trước mắt vẫn là một lùm cây trúc, chính là thiếu cảm giác trọng chướng trùng điệp tựa như khôn cùng, ngay cả cây trúc có khắc chữ kia cũng không thấy bóng dáng

Trên mặt đất là một bức tranh chữ, trên mặt giấy tuyên thành trắng muốt có một bức thanh rừng trúc, nét mực đậm nhạc, trúc cao vươn đến trong mây, đan xen vào nhau, bên trong vốn thấy cái lạnh se se, bóng rừng che phủ, phảng phất như vô tận chỗ, lại thấy trên một cây trúc trong rừng mơ hồ có chữ viết, khi Diêu Quang nhặt lên để sát vào ánh sáng quan sát, chữ kia nghiễm nhiên là một chữ “Xu” thật nhỏ!

Càng khiến người kinh dị hơn là, bức họa kia bị đốt mất một góc, chỗ bị cháy vẫn mang hơi ấm, giống như vừa mới bị đốt qua.

Lúc này Dư Tĩnh tò mò sáp lại gần, cẩn thận đánh giá bức tranh, càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên bật lên một tiếng kinh hãi: “Đây không phải bức tranh lúc trước ta bị mất sao?”

“......” Diêu Quang quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia lệ quang, “Tranh của ngươi?”

Dư Tĩnh không chú ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ chỉ bút pháp trên tranh: “Xem này, mặc trúc lấy bút pháp tả ý, luôn luôn là thói quen của ta.” Y nghĩ nghĩ, “Bức họa này hình như là bức tranh ta vẽ cách đây không lâu, vốn định treo trong nhà, nhưng khi ta treo ngoài sân chờ mực khô thì bị gió thổi bay, không tìm về được. Thật kỳ quái, sao lại ở chỗ này?”

Diêu Quang không nói gì. Tích có Lao Sơn đạo sĩ, lấy tiễn chỉ như kính (cắt giấy), dán vào vách tường, cả căn phong được minh nguyệt chiếu sáng, quang giám hào mang, lại lấy ánh trăng hóa thành tiên tử vũ nghê thường. Này bất quá chỉ là huyễn thuật che mắt người khác, chịu không nổi bị người tỉnh mỉ dò xét. Nhưng hiện giờ, Dư Tĩnh bất quá lấy một phiến giấy trắng, một cây bút lông sói, cư nhiên có thể dùng bức tranh huyễn hóa ra một mảnh rừng trúc vô biên vô hạn, người bước vào lại không cách nào phát hiện, năng lực như thế quả thực là không thể tưởng tượng.

Chẳng qua chính y lại hoàn toàn vô tri giác, Dư Tĩnh cầm lấy bức họa kia, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài: “Đã khuya lắm rồi, nếu không đêm nay chúng ta về trước đi? Nếu còn không quay lại, nói không chừng về đến nhà thì trời đã sáng bạch.”

Diêu Quang lạnh lạnh nói: “Ta nghĩ, chúng ta hẳn là không có đi xa.”

“Sao có thể vậy?” Dư Tĩnh nhìn lại, vốn tưởng rằng hẳn đang ở bên trong rừng rậm, ai ngờ chỉ hơn mười trượng phía sau đã thấy bóng nước dập dền ánh trăng, phần mộ ngổn ngang, rõ ràng chính là bờ suối bọn họ từng đi qua! “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ chúng ta đi sai phương hướng lại vòng trở về?”

Tuy biết y không phải là cố ý, nhưng bất luận như thế nào cũng là bởi vì hắn nên nháo ra cái ảo cảnh rừng trúc, Diêu Quang âm thầm mài răng, trừng mắt y một cái sắc lẻm: “Ta hỏi ngươi, ngươi còn có mất bức tranh nào nữa không?”

Dư Tĩnh thoáng hồi tưởng, liền lắc đầu: “Không có.”

“Hừ.” Diêu Quang xoay người, tiếp tục đi vể phía trước. Mất đi ảo giác che lấp, rừng trúc không còn tham thiên tế nhật, mơ hồ có thể thấy bóng dãy núi xa xa cao thấp phập phồng, đi một hồi, liền thoải mái mà xuyên qua phiến rừng trúc này, tuy rằng phá giải ảo giác trong rừng trúc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Diêu Quang không khỏi thất vọng thở dài.

Dư Tĩnh bỗng nhiên nói: “Kỳ thật ta cảm thấy rừng trúc này có chút kỳ quái.” Ánh sáng đèn lồng vẫn như cũ, từ dưới chiếu lên khuôn mặt thanh tú của thư sinh, vẫn là cái loại quỷ dị nói không nên này......

“Tám ngày trước chính là ngày trăng non, theo lý thuyết, đêm nay trăng hẳn chưa tròn, chính là vừa rồi ta ở trong rừng trúc, vẫn luôn nhìn thấy một vầng trăng tròn giữa trời.”

“......” Bận rộn nguyên cả một đêm, thiếu niên cuối cùng nhịn không được giận đến phát cuồng, thanh âm rống giận hù dọa một đám điểu nhi đã sớm ngủ yên, “Chỗ nào kỳ quái ngươi có thể nói một lần cho hết luôn được không hả??!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.