Khương Hoài Ưu ở trong tiểu thế giới Hỗn Độn, chỉ cần tiểu thế giới Hỗn Độn không phá nàng liền bất khả xâm phạm.
Địa Quỷ ở ngoài xa ngàn dặm điều khiển Ma Cờ, khả năng khống chế Ma Cờ có hạn, chuyện này đối với Khương Hoài Ưu luôn một lòng muốn đoạt Ma Cờ là cơ hội ngàn năm khó mà có được.
Đối mặt với sự trấn áp của Ma Cờ, nàng không lùi mà tiến tới, thi triển Hỗn Độn thiên công, hỗn độn linh khí tràn ra, mạnh mẽ trấn áp Ma Cờ.
Trong lúc Ma Cờ quay đầu, nàng vọt tới trong chớp mắt, một phen nắm lấy cây cờ, khí hỗn độn từ tiểu thế giới tràn ra, nháy mắt thu Ma Cờ vào trong tiểu thế giới của nàng.
Khí hỗn độn có thể ngăn chặn nguyên thần niệm lực của Đế Long, huống chi là Địa Quỷ.
Ma Cờ vừa vào tiểu thế giới lập tức mất đi khống chế, ma khí co rút lại, toàn bộ oan hồn lệ quỷ đều trở về bên trong Ma Cờ, hoá thành một cây cờ dài gần một mét lẳng lặng nằm trong tay Khương Hoài Ưu, chỉ có một thứ khiến cho nó có vẻ khủng bố là hình vật tổ bám vào cột cờ và khuôn mặt dữ tợn, lạnh tanh trên mặt cờ.
*Vật tổ(đồ đằng): là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là "vật thể tinh thần" hay "tô-tem" (totem), hay được cho là có tương tác với cá nhân, tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ.
Đại loại là nó có hình vậy nè:
Hơn 5000 năm qua, Khương Hoài Ưu vì chiếc Ma Cờ này mà ra tay vô số lần, không có lúc nào nàng dừng suy nghĩ về việc đoạt lại nó để siêu thoát cho những oan hồn trong Ma Cờ, nàng không bao giờ dự đoán được hôm nay thế nhưng chỉ cần một chiêu đã được được Ma Cờ, mà cái giá phải trả là Tiểu Long Nhi —— Tiểu Long Nhi thật sự đã chết sao? Long Nhi nghịch thiên như vậy có thể dễ dàng bị Long Đế luyện hoá sao? Khương Hoài Ưu cảm thấy Long Đế cho dù có nuốt Đế Long vào trong bụng, cũng chưa chắc có thể luyện hoá Đế Long.
Nếu không Đế Long đã sớm một ngụm nuốt Long Đế vào bụng luyện hoá, cần gì phải bắt rồi lại thả? Suy nghĩ vừa thông suốt, trong lòng Khương Hoài Ưu lại kiên định.
Khương Hoài Ưu thả nguyên thần ra bên ngoài tiểu thế giới tìm kiếm, chỉ thấy Địa Quỷ ấy mà trở về, mấy chục nghìn ma quân, mười mấy tên ma tướng bao vây xung quanh nàng không một kẻ hở.
Nàng ẩn mình trong tiểu thế giới, cho dù Ma Tôn có đích thân đến chỉ sợ cũng khó có thể bắt nàng ra, nàng không sợ Địa Quỷ.
Nhưng hiện tại tu vi nàng chỉ ở Nguyên Anh, linh bảo và pháp bảo đã tiêu hao hầu như không còn, hiện giờ nàng không có thực lực đánh bại Địa Quỷ.
Mấy chục nghìn ma quân lại bày trận một lần nữa, lần này bọn chúng không tấn công, mà là muốn lấy pháp lực trực tiếp luyện hoá tiểu thế giới và Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu cái gì cũng không nói, thi triển tiểu thế giới lao cực nhanh vào đại quân bắt đầu chém giết.
Nàng không làm gì được Địa Quỷ, không làm gì được ma tướng, nhưng những tên thống lĩnh thực lực ở Nguyên Anh nàng tiêu diệt chỉ như phủi tay.
Không thứ gì có thể thâm nhập vào tiểu thế giới, nó lại chạy nhanh như thỏ vừa chạy vừa diệt ma quân, kết hợp với đòn đánh của Khương Hoài Ưu, ma quân chết như rơm rạ, máu văng tung toé, nguyên thần và thân xác của ma quân bị chém chết đều bị Khương Hoài Ưu thu vào tiểu thế giới cắn nuốt, hoá thành năng lượng của bản thân.
Nàng biết rõ lấy thực lực trước mắt không giết được Địa Quỷ và ma tướng, cho dù nàng giết toàn bộ những tên thống lĩnh nhỏ bé này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với Ma Giới.
Nàng dựa vào pháp bảo, trận pháp mới có thể đánh Long Đế đến từ Tiên Giới trọng thương.
Mà Ma Giới rộng hơn Tu Tiên Giới rất nhiều, thực lực cũng cao hơn các môn phái Tu Tiên Giới, chắc chắn sẽ có cách phá được tiểu thế giới của nàng! Nói cho cùng, nàng hiện tại chỉ ở Nguyên Anh mà thôi.
Nàng dù ham chiến cũng không dám chiến, vừa đánh vừa lui, chạy về phía Tề Quốc cũ.
Nơi xa · Ma Đô
Ma Tôn sắc mặt thâm trầm ngồi trong điện, nguyên thần niệm lực của hắn khoá chặt vào Khương Hoài Ưu, trơ mắt nhìn Khương Hoài Ưu dưới sự vây công của Địa Quỷ và mười mấy ma tướng gặt đầu người như chốn không người.
Giữa hàm răng hắn nhảy ra bốn chữ: "Hỗn Độn Thiên Công!" 5000 năm trước Khương Hoài Ưu lẻn vào Ma Giới tu luyện Hỗn Độn Thiên Công, cắn nuốt vô số ma quân, nhiều lần gặp hiểm cảnh ở Ma Giới, nhưng mạng nàng ta lớn, cuối cùng lại để nàng ta trưởng thành.
Mà trước đó không lâu, nàng ta phá pháp trận Phong Thiên, bị nó đánh tan xương nát thịt, vốn tưởng rằng nàng ta đã chết, lại không nghĩ rằng nàng ta vậy mà gặp kỳ ngộ, thế nhưng tu ra chân thân tiểu thế giới, còn là khí Hỗn Độn biến thành tiểu thế giới.
Nàng ta hiện tại chỉ ở Nguyên Anh đã không ai có thể áp chế, nếu để nàng ta tiếp tục tu luyện, tương lai Ma Giới làm gì có nơi dừng chân!
Hồng Ngao đứng ở trong điện nhìn Ma Tôn.
Từng hành động của Khương Hoài Ưu cô xem rất rõ ràng, lại không dám góp ý để Ma Tôn đi thảo phạt.
Đầu tiên, không biết con rồng kia đã chết hay chưa, nếu con rồng kia quay lại, bọn họ lại tổn thất nghiêm trọng, phái đi bao nhiêu ma tướng cũng đều ở lại đó.
Vả lại, Khương Hoài Ưu tu ra tiểu thế giới Hỗn Độn, nếu có thể phá tiểu thế giới, tuỳ tiện phái một tên ma tướng là có thể diệt Khương Hoài Ưu, nếu không thể phá tiểu thế giới, có phái bao nhiêu người cũng uổng phí.
Hồng Ngao im lặng suy nghĩ, nói: "Ma Tôn, thuộc hạ có hai kế đối phó Khương Hoài Ưu."
"Ngươi nói!", Ma Tôn nói.
"Dùng chí bảo vạc Thiên Ma của ta thu cả Khương Hoài Ưu và tiểu thế giới vào trong vạc trấn áp, lại lấy pháp trận Phong Thiên phong ấn vạc Thiên Ma, hai lần trấn áp, sau đó thả vào hư không để nàng ta trôi dạt trong hư không vĩnh viễn không thấy mặt trời, như vậy cho dù con rồng kia có trở về cũng không cứu được nàng ta.
Cách hai, Khương Hoài Ưu tu luyện Hỗn Độn Thiên Công lấy việc cắn nuốt người khác để bản thân lớn mạnh, việc này cùng chúng ta quả thật chính là cùng gốc cùng rễ, mà còn vừa ngoan vừa độc hơn ma tu chúng ta, Nữ Đế Nhân Tộc tuy là tu luyện ma công, lại ở Ma Giới tu hành đắc đạo, thử hỏi, nàng rốt cuộc là người tu tiên hay là người tu ma? Nếu đem việc này truyền khắp Tu Tiên Giới, nàng ta muốn kêu gọi Tu Tiêu Giới.
Chúng ta lại đặt vài cái bẫy giá hoạ cô ta giết người, không cần chúng ta ra tay, cô ta và Tu Tiên Giới tất sẽ tranh giành đấu đá với nhau đến khi lưỡng bại câu thương."
*Lưỡng bại câu thương:là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Ma Tôn lật tay phải, trong tay liền xuất hiện một cái vạc ba chân bằng ngọc đen như mực, ma khí hôi hổi, hơi thở cổ xưa.
Hắn phất bàn tay một cái, vạc Thiên Ma lập tức bay đến trước mặt Hồng Ngao.
Ma Tôn nói: "Ngươi lấy vạc Thiên Ma trấn áp Khương Hoài Ưu, nếu cô ta chạy thoát, liền làm theo lời ngươi nói, để nàng ta và Tu Tiên Giới giết hại lẫn nhau!" Dứt lời, lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Nếu giết không được ngươi, liền mượn tay ngươi suy yếu thực lực của Tu Tiên Giới.
Đợi đến lúc thực lực Tu Tiên Giới giảm đi, Khương Hoài Ưu ngươi lẻ loi một mình, cho dù có cao cường đến đâu cũng khó có thể lật ngược."
Khương Hoài Ưu mới vừa thoát ra khỏi vòng vây, bỗng nhiên nhìn thấy hư không trước mặt chấn động, một bóng người màu đỏ vọt ra.
Hồng Ngao Ma Vương! Khương Hoài Ưu biết rất rõ từng Ma Vương, nàng biết Hồng Ngao xưa nay vốn cẩn thận, tuỳ tiện xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Khương Hoài Ưu lạnh lùng liết nhìn Hồng Ngao, lập tức tăng tốc độ chạy như bay ra xa.
Hồng Ngao từ pháp trận bước ra, lập tức nhìn thấy Khương Hoài Ưu bay về phía Tề Quốc cũ trốn, Địa Quỷ, vô số ma tướng và ma quân điên cuồng đuổi theo sau.
Hồng Ngao cầm vạc Thiên Ma trong tay cũng đuổi theo, cô lớn tiếng gọi: "Khương Hoài Ưu, ngươi cũng có một ngày phải bỏ chạy giữ mạng!"
Khương Hoài Ưu hoàn toàn làm lơ Hồng Ngao châm biếm, 5000 năm trước nàng vì tu hành một mình tiến vào Tu Ma Giới, bị đuổi giết suốt hai mươi năm, chạy trốn đối với nàng là chuyện thường ngày.
Sao nàng chạy nhanh như vậy ư? Còn không phải nhờ chạy trốn luyện được.
Phương pháp di chuyển của nàng là sự dung hợp giữa pháp tắc của pháp trận dịch chuyển không gian và thời gian, lúc nàng ở thời kỳ đỉnh cao, một bước là có thể bước ra hư không, trừ Đế Long, nàng dám nói bộ pháp của nàng không một đối thủ.
Hiện giờ nàng chỉ ở Nguyên Anh không thể như lúc trước, một bước đi qua mấy chục nghìn dặm, nhưng một bước mấy trăm dặm không thành vấn đề.
Khương Hoài Ưu không nhanh không chậm mà chạy về phía trước, ngẫu nhiên gặp được có người chặn đầu vọt tới, tu vi thấp thì trực tiếp đánh bay, tu vi cao thì đi đường vòng.
Truy binh đuổi giết Khương Hoài Ưu đông như kiến, không bao lâu, toàn bộ ma quân tu vi Nguyên Anh đều rơi xuống.
Sau nửa nén hương, cũng chỉ còn lại ma tướng, Hồng Ngao và Địa Quỷ điên cuồng đuổi theo sát Khương Hoài Ưu không rời.
Ma Tôn toạ trấn ở Ma Đô đôi mắt trừng to mà nhìn Khương Hoài Ưu ném Hồng Ngao và Địa Quỷ sau lưng ở phía sau, đã sắp chạy đến biên giới Tu Ma Giới và Tu Tiên Giới.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lấy pháp lực nhắm thẳng Khương hoài Ưu, một chưởng bay ra ngoài, đồng thời lấy thần niệm truyền âm quát: "Khương Hoài Ưu, để ta xem lần này ngươi chạy trốn như thế nào!"
Khương Hoài Ưu cảm thấy đỉnh đầu có một bàn tay ma to lớn chụp xuống, nàng lạnh nhạt liếc nhìn, thi triển Hỗn Độn Thiên Công hoá thành một bàn tay Hỗn Độn chưởng lên, dưới chân không dừng, như một sợi khói nhẹ nhàng bước vào Tề Quốc cũ.
Cửa thành biên giới đóng lại, lại có hơn ba mươi nghìn ma quân trấn thủ.
Pháp trận phòng thủ mở ra, ngăn chặn đường đi của nàng,
Trên đầu, chưởng của Khương Hoài Ưu đánh vào chưởng của Ma Tôn, bàn tay hỗn độn đánh vào bàn tay ma khí, bàn tay hỗn độn bị bàn tay ma chấn vỡ, vùng không trung kia bị nổ thành hư không, năng lượng còn sót lại của bàn tay ma nổ nát dãy núi phía dưới, mà Khương Hoài Ưu đã chạy ra xa mấy ngàn dặm.
Hồng Ngao đuổi theo sau, hét lớn: "Khương Hoài Ưu, ngươi đã không còn đường để trốn." Tổng binh của Tu Ma Giới, ngay cả Tu Tiên Giới cũng không tiến vào được, huống chi chỉ một mình Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu dừng bước, đứng giữa không trung nhìn về phía Tề Quốc cũ, nàng nhìn thấy đám đệ tử của Nguyên Thiên Thánh Địa hoá thành người tu ma đi sát cổng thành.
Đám đệ tử Nguyên Thiên nghe được không trung truyền đến tiếng la, vội vàng quay đầu nhìn lại, liếc mắt một cái nhìn thấy không trung hiện ra tiểu thế giới Hỗn Độn.
Khương Hoài Ưu quay đầu lại, mắt nhìn theo đám người Hồng Ngao, liền quay đầu phóng về hướng Ma Quật cách Tề Quốc cũ không xa.
"Ma Quật" nổi danh là "Vực sâu".
"Vực sâu" là sâu không lường được, bên trong có vô số động trùng thông nhau, hơi vô ý sẽ bị cuốn vào động trùng bị truyền tới một thế giới bí ẩn.
"Ma Quật" vừa là nơi sinh ra ma khí của Tu Ma Giới, vừa là nơi tụ tập của các vị thuỷ tổ.
Trong "Ma Quật" ma khí cực kỳ đày đặc, lại có vô số thuỷ tổ Ma tộc, phàm là người tiến vào "Ma Quật", đa số đều là một đi không trở lại.
"Đa số" không phải tuyệt đối, Khương Hoài Ưu đã từng xông vào "Ma Quật", lần này nàng không chút do dự lựa chọn tiến vào Ma Quật lần nữa.
*Quật ở đây là hang, hốc.
Hồng Ngao, Địa Quỷ và chúng người tu ma tốc độ chậm hơn Khương Hoài Ưu một mảng lớn, bọn họ đuổi tới bên ngoài Ma Quật, trơ mắt mà nhìn Khương Hoài Ưu nhảy vào Ma Quật, lại nghe được sâu bên trong Ma Quật truyền đến từng tiếng rít gào, lập tức dừng bước chân.
Địa Quỷ khoanh chân ngồi, dự định ngồi ở chỗ này chờ Khương Hoài Ưu ra tới.
Hồng Ngao nhìn thấy Địa Quỷ như thế, cười nói: "Địa Quỷ, lần này Khương Hoài Ưu đi vào, hoặc là chết ở bên trong, hoặc là tu luyện thành công ra tới, nếu cô ta chết bên trong, ngươi muốn canh giữ đến khi nào? Nếu cô ta tu luyện thành công, chỉ sợ ngươi....." Kết cục không cần cô nói, kẻ ngốc cũng biết.
Địa Quỷ lạnh lùng nói: "Nếu cô ta không vào mà chờ chúng ta xoay người rời đi, lại đi ra thì sao?"
"Vậy thôi, tùy ngươi.
Ta trở về phục mệnh!" Hồng Ngao nói xong, xoay người bay đi.
Tác giả:
ps:
Chương trước từng viết Khương Hoài Ưu xuất thân từ Hà Nguyệt cốc, mà người trong thiên hạ đều biết Khương Hoài Ưu chỉ mất hai mươi năm đã tu đến Đại Thừa, mà thực lực lại siêu khủng bố.
Sau đó, Hà Nguyệt cốc chỉ còn lại cư dân cũ của Tề Quốc, mà tu vi hay thực lực đều không cao, hơn nữa Khương Hoài Ưu cũng không để lộ Hà Nguyệt cốc ra ngoài, xem xong chương này mọi người hẳn là đã hiểu vì cái gì đi..