Đế Mộng

Chương 67: Nữ Oa vá trời 1



Tai họa bất ngờ ập xuống cõi nhân gian gieo rắc lầm than khắp hang cùng ngõ hẻm.

Thung lũng Thanh Bảo Trâm Dược yên bình và xinh đẹp bị ảnh hưởng đầu tiên khi những cột nước từ vạn giới trùng thiên không ngừng đổ ào ào xuống mặt đất. Chúng dân hoảng sợ bỏ của chạy lấy người, từng đoàn người rồng rắn nối đuôi chạy lên vùng đất cao Thiên Nha đỉnh. Lão tổ Lộc Đà và cháu trai khả úy Lộc Tục bèn mở rộng tất cả các cửa ở Thiên Nha cung, đón dòng người tỵ nạn đang mỗi lúc một đông ùn ùn  kéo đến

Bên ngoài nước đã dâng rất cao tạo nên những cảnh tượng bi thương chết chóc hết sức đau lòng. Giữa biển nước mênh mông, số phận con người trở nên quá nhỏ nhoi để mưu cầu lấy sự sinh tồn

Đang lúc nhân sinh đổ nát hoang tàn, lẻ loi có một chiếc tiên thuyền phủ mây trắng bạc, đang lướt nhanh trên mặt nước để ra sức cứu vớt những sinh linh bé nhỏ đang vẫy vùng một cách tuyệt vọng trong làn nước hung hãn

Một mình Thạch Tôn không đủ sức để làm nên điều kỳ diệu, ông phải kêu gọi sự giúp đỡ của loài hạt  Lạc Hồng Bàng cao quý

Một hình ảnh không thể phai mờ trong ký ức tộc Văn Lang

Trong một không gian đầy mưa gió bão bùng, dưới sự trợ lực quên mình của đàn chim thần thánh Lạc Hồng Bàng, giáo chủ Thạch Tôn đã  trải qua 3 ngày đêm không hề  ngơi nghỉ để ra sức cứu hộ nhân sinh trên đại lục châu Xích Quả.

(Sự kiện trên được mô tả chi tiết trên những hoa văn của mặt trống đồng Văn Lang, tạo nên bài hát  anh hùng ca bất diệt về chiếc tiên thuyền vĩ đại và đàn chim hạt thần thánh Lạc Hồng Bàng)

Sức lực ngài Thạch Tôn đang cạn dần mà nước trên cao thì vẫn không ngừng đổ xuống.

Bầu trời đã đi xuống rất thấp, nếu cứ mãi suy nghĩ đắn đo thì tất cả các đại cường giả siêu Thánh thần cũng phải lần lượt "toi" củ tỏi lỏi củ hành, sẽ tự vùi mình trong cái đại nghĩa trang hoang lạnh Địa cầu

Không thể khoanh tay đứng nhìn cảnh nhân thế điêu linh, Cuội Đế Mộng đội viên Hoàn châu độc tôn trên đầu, mình quấn đai Kim Cang Phi Thủy tố, dùng thân mình thay cho cái trụ, hai tay đở lấy cả đạo xuyên khung

Trong lòng Thống soái Long Ke dù mang thù hận Đế Mộng đến thấu xương, nhưng dòng máu "từ bi" vẫn còn tuôn trào trong huyết quản. Chàng hồ hởi sắn tay áo đứng lên, xin "một vé" đứng ra làm trụ cột đội trời.

Lúc sinh thời họ quen biết nhau tại bãi đỗ phi thuyền X30, giờ đã trở thành hai vị đại năng uy mãnh của Vũ Trụ. Định mệnh khiến xui, hai bên gặp nhau trong hoàn cảnh lá lay mười hai bến nước. Không nói lấy nữa lời, dụng toàn bộ linh lực thiên phú cả hai định nâng cả bầu trời Địa cầu trả về lại vị trí cũ.

Nhưng sức mạnh linh lực của hai người vẫn là chưa đủ uy phong xoay chuyển được càn khôn, bầu trời vẫn lầm lì đi xuống một cách u ám nặng nề.

Nguy cơ nhân loại sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh Mặt Trời đã rất cận kề, nếu không có kẻ thứ ba tình nguyện đứng ra làm trụ chống trời cùng hai vị đại năng trẻ tuổi.

Trời sẽ sập!?

Than ôi đại họa diệt vong không ngờ lại diễn ra với một kịch bản vô duyên thối đến vậy!

Từ phía xa xuất hiện giáo chủ Huyền Hư trung đạo Thạch Tôn, ông đang lê từng bước chân mệt mỏi vào vị trí đội trời

Nhưng thân thể rã rời của ngài đổ sầm xuống đất, rồi mê man bất tỉnh do cạn kiệt linh lực sau 3 ngày "cày bừa" quá mức. Niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại cũng đổ sập theo cú ngã vừa rồi. Tuyệt vọng rồi hỡi những phàm nhân tội nghiệp, họ bất lực và chơi vơi trong sự sợ hãi đến tột cùng

Đúng lúc tấm bi kịch sắp sửa hạ màn, bỗng một anh cascadeur liền nhảy vào làm vai chính

Anh ấy là ai?

Là tội đồ hậu tổ Thủy Thúy đạo tiên Sùng Khanh Lạc Yên Tử chứ ai khác vào đây nữa!

Với một sức mạnh không biết của ai ban tặng, Sùng Khanh góp phần tạo thành thế ba chân, giữ nguyên hiện trạng không cho trời già xuống thăm mặt đất

(Chúng ta sẽ tìm hiểu điều gì đã xảy ra với Sùng Khanh Lạc Yên Tử vào các chương sau)

Trên con đường đấu tranh để tồn tại cùng thiên nhiên vạn vật, có thể nói giây phút bầu trời được từ từ nâng lên về lại vị trí ban đầu là thời khắc vinh hiễn nhất trong lịch sử loài người. Một chiến thắng thể hiện ý chí nghị lực phi thường với một quyết tâm đỉnh cao san bằng mọi thử thách.

Vậy là Trời không sập nữa, nhưng bầu trời đã bị thủng một lỗ rất to, nên nước ở vạn giới vẫn không buông tha mặt đất

Phải tìm cách vá lại bầu trời, nếu không thì những nổ lực của ba cái cột chống trời di động kia hóa ra công cóc

Ta sẽ biết ngay ai sẽ làm việc này vào chương sau bà con nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.