Đẻ Mướn

Chương 16



Đến một ngày nào đó, em muốn nhìn xem, anh phải lấy bộ dạng thế nào để cầu xin em.

***

Tân Đồng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, rồi nhìn qua cửa sổ, tấm rèm không dày, ánh nắng sáng sớm ương ngạnh len lỏi vào, ý đồ xuyên thấu tấm rèm mỏng.

Cô nhớ lại đêm qua, Đồng Dao đi rồi, cô lên tinh thần hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm ở trước mặt Lệ Đông Nhất hạ tầm mắt, mở miệng, “Lệ tổng, để sau này không phải tạo thành hiểu lầm không cần thiết, chúng ta…”

Lệ Đông Nhất giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời cô, “Trời lạnh lắm, em mau lên nhà đi, tôi còn có chút chuyện gấp.”

Tân Đồng nghẹn họng, nhìn Lệ Đông Nhất ba chân bốn cẳng đi về xe, tư thế gọn gàng lưu loát mở cửa xe, sau đó, chẳng mấy chốc người đã lên xe, lái đi mất.

Bóng dáng của anh thoạt nhìn có vẻ như đang chạy trối chết.

Còn cô, thì lại có ảo giác đại loại như chuyện lớn hóa nhỏ.

Cô lên nhà trong trạng thái thất thần, Đồng Dao như mới vừa thoát khỏi cõi mộng, hai bên mặt hình như có hơi sưng đỏ.

“Mau mau, nhéo mình thử xem.” Đồng Dao đưa mặt lại gần.

Tân Đồng không vui đẩy mặt cô đi, ngồi lên sô pha, thở dài thật dài.

Một lát sau hình như nhớ ra gì đó, bước nhanh vào nhà vệ sinh, vặn một ca nước lớn, đổ ào ào ra rửa miệng, rồi kéo khăn lau miệng thật mạnh.

Giọng điệu Đồng Dao ỉu xìu, “Tân Đồng à, rốt cuộc người trong lòng cậu là ai?”

Nếu cô cùng Lệ Đông Nhất có chuyện như vậy, sao lại đau khổ muốn trùng phùng với Lệ Thịnh, đến mức bàn đến chuyện cưới xin? Đứa bé kia, còn có chiếc ôm lúc nãy cô tận mắt trông thấy, phóng viên Đồng tự nhận tài hoa và tài trí cũng cảm thấy hoang mang.

“Mau lên, mình muốn nghe hết toàn bộ chuyện này!” Con sâu ngủ đương nhiên đã tử trận, trên mặt Đồng Dao viết đầy hai chữ “hưng phấn”.

Nhất định có chuyện! Chính là dạng chuyện hệ trọng ly kỳ phức tạp, vô cùng phấn khích.

Kết quả là, “Ngày mai mình còn phải đưa Nam Hợp đi học, mình ngủ trước đây.”

Giọng điệu ôn hòa như Tân Đồng thường ngày, nhưng thái độ lại khá cứng rắn.

Nữ chính đi rồi, Đồng Dao còn bàng hoàng trong phòng khách làm gì? Ngủ bù trước, dưỡng thần cho tốt, tự sẽ có hàng vạn cách thức bắt Tân Đồng khai ra toàn bộ.

Thế là Tân Đồng mở mắt trao tráo, nhìn trần nhà, cả đêm đến rạng sáng.

Nam Hợp nằm bên cạnh cô, hạnh phúc ngáy khò khò.

Người trong lòng cô là ai chứ?

Đây là vấn đề bị hỏi đến nát bét luôn rồi, buồn cười là lúc nào đáp án cũng thiếu tính khẳng định.

Tân Đồng sờ lên tim, trong đầu một chốc hiện lên khuôn mặt của Lệ Thịnh, một chốc lại là Lệ Đông Nhất.

Người cô thích là Lệ Thịnh.

Cô cứ tưởng đã gặp đúng người, đúng lúc.

Đến bây giờ, Tân Đồng vẫn còn cho rằng Lệ Thính chính là chồng cô, người chồng bị cô chính tay đánh mất.

Lệ Thịnh và cô không thể tiếp tục, Lệ Đông Nhất và cô lại không bao giờ có khả năng.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp nói ra, Lệ Đông Nhất đã không cho cô thời gian.

Cứ thế, cứ thế, cô luôn muốn nói cho rõ ràng.

Bạn nhỏ Lệ Nam Hợp không hay biết gì về chuyện của ngày hôm qua, mẹ vẫn là mẹ, chỉ có điều, có thêm quầng mắt đen thui mà thôi.

“Mẹ ơi, gấu mẹ.” Ngón tay Lệ Nam Hợp vẽ xung quanh quầng thâm mắt của Tân Đồng.

“Mẹ là gấu mẹ, vậy còn là cái gì chứ? Hả?” Tấm chăn mềm mại dồn đống ở một bên, Tân Đồng ôm lấy cậu, ngồi xổm, mặc quần áo cho cậu.

“Con là gấu con, cũng giống như mẹ.” Lệ Nam Hợp trả lời rõ ràng, cậu đương nhiên đứng cùng chiến tuyến với mẹ cậu rồi, luôn giữ vững lập trường, không hề dao động.

“Con không phải là gấu đâu, con so với báu vật của người ta còn thành thật hơn nhiều.” Đồng Dao đầu như tổ quạ, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, đẩy cửa ra với bộ dạng không tao nhã cho lắm, giọng ồm ồm chen ngang vào trong lời nói ấm áp của hai mẹ con, đố kỵ nói.

Nam Hợp nhanh chóng ôm lấy mẹ, cậu không hề quên mấy chuyện mà “dì quái lạ” đã làm hôm qua.

Tân Đồng hôn nhẹ lên trán cậu, xem như trấn an, sau đó quay đầu trừng mắt với Đồng Dao.

Trong lòng Đồng Dao than thở, tiếp tục đi đánh răng.

Tân Đồng không phải là cừu non, đây là điều cô đã từng ý thức được.

Hiện giờ có thêm cậu nhóc kia, thật đúng là càng lợi hại hơn.

***

“Lệ tổng, văn phòng của phó tổng Hứa phải sắp xếp ở đâu?” Trợ lý Từ làm công tác chuẩn bị hồi lâu, bà Hứa, cô Hứa đều không thích hợp, phó tổng Hứa miễn cưỡng cũng chấp nhận được.

Lệ Đông Nhất không cần cân nhắc, đầu cũng không ngẩng lên, “Như những người khác thôi.”

Văn phòng của Lệ Đông Nhất ở tầng 19, chức vụ các phó tổng là khác nhau, mỗi tầng cũng khác nhau.

Trợ lý Từ đáp một tiếng, bắt tay vào sắp xếp.

Thời gian anh theo bên cạnh Lệ Đông Nhất không ngắn, đương nhiên ít nhiều cũng thấu hiểu tâm tư của anh.

Tầng 5 và tầng 19, cách nhiều quá hay không?!

Nhưng người cần phải ở tầng 5 đó, lại đứng trước cửa văn phòng của tầng 19 rồi.

“Đông Nhất, chào.” Sắc mặt Hứa Úy Nhiên khá tốt, tự nhiên bước vào, ngồi xuống trước mặt Lệ Đông Nhất.

“Phó tổng Hứa, công ty có cuộc họp vào mỗi sáng thứ tư, nếu cô có chuyện gì, có thể đợi đến lúc đó hãy nói.” Lệ Đông Nhất nhấc đầu nhìn cô một cái, rồi tiếp tục cúi đầu.

Hứa Úy Nhiên cười cười, “Đông Nhất, anh cần gì phải như vậy? Chúng ta chỉ là ly hôn thôi mà. Vả lại, nếu em có việc riêng tư, không lẽ cũng phải nói ra ở trước mặt mọi người trong cuộc họp sao?”

“Cái đó thì không cần,” Lệ Đông Nhất nhấn một nút trên điện thoại bàn, chỉ trong nháy mắt trợ lý Từ liền xuất hiện hệt như thần đèn, “Vâng, Lệ tổng?”

“Có chuyện gì, tôi tin tưởng trợ lý đặc biệt của tôi có năng lực giúp cô giải quyết.” Lệ Đông Nhất nói, “Trợ lý Từ, tiễn phó tổng Hứa trở về phòng làm việc của cô ấy nhé.”

Hứa Úy Nhiên không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, “Đông Nhất, rồi sẽ có lúc anh cần đến em.”

Mỗi con đường, mỗi bước đều khó đi.

Mỗi một người, chắc chắn phải có lúc cần đến người khác.

Đến một ngày nào đó, em muốn nhìn xem, anh phải lấy bộ dạng thế nào để cầu xin em.

Em chờ.

Cửa phòng làm việc chậm rãi đóng lại.

Cây bút trong tay Lệ Đông Nhất dừng lại một chút, vẽ ra một đường nhấp nhô trên trang giấy.

Giữa trưa, Tân Đồng nhận được điện thoại của cô giáo ở Thị Nhất Ấu.

Cô mới vừa giao ban với đồng nghiệp.

Lệ Nam Hợp đánh nhau.

Cô còn nhớ cô giáo gọi điện thoại đến tên là Lương Điềm.

Tân Đồng ngẩn ra khoảng nửa phút, vẫn không thể nào tin được.

Cậu bé ngoan ngoãn khiến lòng cô mềm nhũn đến độ mất hình dáng, sao lại có thể trở thành một trong những nhân vật đánh nhau chứ?

Có lẽ cô quên mất, Nam Hợp là một cậu bé sức lực dồi dào!

“Nếu có thời gian, tốt nhất phụ huynh nên đến đây.” Giọng điệu Lương Điềm không tốt lắm, mấy bạn nhỏ lao xao làm loạn, không ăn cơm trưa, cũng không ngủ trưa, cô dàn xếp xong xuôi, lại làm loạn tiếp, đứa nào cũng vô cùng cao quý, không thể phạt cũng không thể mắng. Đầu cô đau nhức, tiền thưởng tháng này có lẽ bị trừ không ít.

Tân Đồng không chậm trễ, lập tức thu dọn đồ đạc.

Lúc cô đi được nửa đường, không quên gọi điện thoại cho Lệ Đông Nhất, thông báo với anh một tiếng.

Lệ Đông Nhất đang ăn cơm trưa trong nhà ăn của công ty, còn chưa ăn được hai miếng, nghe thấy lập tức bỏ đũa, lấy áo rời đi.

“Đông Nhất, anh đi đâu vậy?” Hứa Úy Nhiên đúng lúc đang đi vào, bưng khay, thoáng thấy anh đi ngang qua.

Lệ Đông Nhất không nói gì, bước chân vội vàng.

Tân Đồng tới trước Lệ Đông Nhất, hành động đầu tiên chính là kiểm tra xem Nam Hợp có bị thương ở đâu không.

Trán bị trầy da, ửng đỏ, chỗ đầu gối hình như cũng bị té, quần trông rất bẩn.

“Mẹ, con xin lỗi.” Lệ Nam Hợp chu miệng, nén giận, mạnh mẽ như hòn đá nhỏ. Cho đến khi Tân Đồng đến đây, mới thoáng biến thành bánh bao nhỏ yếu đuối, trong mắt lênh láng nước.

“Mẹ ơi hu hu, không đau không đau.” Tân Đồng cực kỳ đau lòng, mới chú ý đến bên cạnh Lệ Nam Hợp còn có một anh bạn nhỏ, mập mạp, hai má phúng phính, mắt cũng mở rất to, biểu hiện cũng giống y chang Nam Hợp.

“Nam Hợp, nói cho mẹ biết là chuyện gì vậy?” Tân Đồng dịu dàng hỏi.

“Là bạn đó nói bậy,” Nam Hợp lắc người, “Con kêu bạn đó xin lỗi, bạn đó vẫn nói.”

Nước trong mắt Nam Hợp càng nhiều hơn.

“Bạn nhỏ, con tên là gì?” Tân Đồng xoa đầu Nam Hợp, kéo tay cậu, đi đến đứng trước mặt cậu bé kia.

“Là Trần Quang ạ.” Vẻ mặt cậu bé tên Trần Quang cảnh giác nhìn Tân Đồng.

Tân Đồng mỉm cười dịu dàng, “Con có bị thương chỗ nào không? Để cô nhìn một chút được không nào?”

Ánh mắt Tân Đồng tràn ngập thiện ý, bàn tay ấm áp, mềm mại, Trần Quang bất giác tháo hết phòng bị xuống.

Đầu gối của cậu cũng bị té, trên tay bị trầy.

“Cô dẫn con đi tìm đồ để rửa nha, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó, được không?” Tân Đồng giơ tay ra với Trần Quang.

“Vậy, cũng được ạ.”

Mấy đứa con nít làm gì có chuyện thù dai chứ?

Bên này, Lương Điềm đúng lúc đang dẫn phụ huynh của Trần Quang đi vào, mẹ Trần Quang có dáng người nở nang, mặc một bộ đầm lông thú màu đen, trên cổ tay mập mạp đeo hai chiếc vòng vàng to bản, “Quang Quang, con sao rồi?”

Mẹ Trần Quang vội vàng chạy đến, mang theo cơn gió có mùi gay mũi.

Tân Đồng lách người, Nam Hợp thì dứt khoát dùng hai tay bịt miệng và mũi mình.

Ở bên ngoài, mẹ Trần Quang nghe thấy cô giáo nói phụ huynh của cậu bé đánh con của cô cũng đến đây, may là cô đến đây kịp lúc, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ không biết tốt xấu kia đang muốn giơ tay lôi kéo con mình, vì thế tiếng hô có hơi bén nhọn và cao.

“Cô định làm gì đó!”

Tân Đồng giật mình, Trần Quang đã bị bàn tay trắng trẻo mập ú đeo vòng kia kéo qua.

Lương Điềm từ sau đi đến, “Hai vị phụ huynh, thật sự ngại quá.”

Tân Đồng nhìn cô giáo dáng người cao ráo đi tới, lẳng lặng chờ đợi đoạn sau.

“Bọn trẻ đánh nhau, còn làm phiền hai vị đến đây một chuyến.” Giọng nói của Lương Điềm dừng lại một chút, đảo qua Tân Đồng, rồi nhìn về phía mẹ của Trần Quang, “Sự việc lần này, quả thật là bạn nhỏ Lệ Nam Hợp không đúng, tôi thấy Nam Hợp là người đánh Trần Quang trước.”

Lời chưa nói hết, mẹ Trần Quang lập tức mắng xối xả, “Quang Quang nhà tôi rất ngoan ngoãn, này, nhìn xem tay bị trầy đến thế này, cô nói một chút là thế nào?”

Trong lúc lôi kéo, đụng trúng chỗ bị thương, mặt Trần Quang lập tức nhăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.