Đẻ Mướn

Chương 2



ậu bé thật sự rất giống anh. Ngoại trừ đôi mắt đen nhánh, con ngươi thật to, thật đen, cực kỳ giống cô.

***

Tân Đồng hít vào một hơi, trong không khí hình như có mùi táo, pha lẫn mùi thuốc sát trùng, bên tai còn có thể nghe được tiếng chóp chép nhai nuốt.

Cô mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.

Tóc xoăn lọn to, cằm nhọn, còn có đôi môi đỏ mọng như một dấu hiệu.

“Dao Dao?”

“Tỉnh rồi à?” Đồng Dao buông trái táo đã bị gặm một nửa xuống, quơ quơ tay trước mặt Tân Đồng, “Muốn làm gì, uống nước, ăn gì đó hay là muốn đi vệ sinh?”

Khóe miệng Tân Đồng nhếch lên, tiếng nói ồm ồm như không còn là tiếng của mình, “Sao cậu lại tới đây?”

Ý thức dần dần rõ rệt, đây là bệnh viện? Hình như hơi khoa trương.

“Cậu nhập viện, mình có thể không đến sao?” Đồng Dao rút tờ khăn giấy lau tay, ném vào sọt rác, “Đúng là không có tiền đồ, chẳng qua chỉ là gặp ba mẹ, lại có thể làm mình ngất đi.”

Vì để thu thập tin tức, hơn nửa tháng nay cô ngủ không đủ giấc, vừa về đến nhà chuẩn bị đi ngủ, thì con nhỏ này lại không để người ta bớt lo. Lệ Thịnh nhờ cô giúp đỡ ở lại đây chăm sóc Tân Đồng, cô cũng chưa kịp thu dọn đồ đạc liền vội vàng chạy đến đây.

Tân Đồng nhắm hai mắt lại, muốn vờ như không thấy biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trên mặt của Đồng Dao.

“Đúng rồi, anh Thịnh của cậu lát nữa sẽ đến đón cậu về.” Đồng Dao tưởng tượng đến bộ dạng sến súa, lưu luyến không rời của Lệ Thịnh trước kia rời đi, trong dạ dày liền bị một trận ợ chua.

Tân Đồng hả một tiếng, mở mắt ra, ngồi dậy.

“Không cần, Dao Dao, cậu đưa mình về đi, mình muốn ở nhà cậu hai ngày.”

“Được thôi.”

Dọc đường, Tân Đồng gọi điện thoại cho Lệ Thịnh.

Cô chỉ bị tụt huyết áp, hơi căng thẳng thần kinh, những cái khác không có vấn đề gì lớn. Có Đồng Dao ở bên cạnh, Lệ Thịnh cũng yên tâm.

“Đồng Đồng, đừng suy nghĩ nhiều nữa, chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị lại.” Lệ Thịnh an ủi, rồi cười cười, “May là có chú út ở đó đỡ giúp.”

Anh nhớ đến tình hình lúc trưa, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.

“Anh Thịnh,” Tân Đồng cắn môi, suy nghĩ, hay là tìm dịp nào chính thức rồi hãy nói, vậy sẽ tốt hơn chăng?: “Không có gì, hai ngày nữa gặp lại.”

“Ừm.” Lệ Thịnh cúp máy.

“Được rồi hả,” Đồng Dao rót nước cho Tân Đồng, “Chỉ là dăm ba bữa không gặp, lại giống như biến thành sinh ly tử biệt.”

Tân Đồng không nói gì, cô nhớ đến khuôn mặt của người đàn ông kia.

Nguy hiểm, phức tạp, khiến cô sợ hãi.

Sự việc dường như không dễ dàng kết thúc như vậy, sớm biết có hôm nay, chi bằng lần đó xem mắt thành công cho rồi.

Đèn đường đã bật sáng, ánh sáng màu cam theo kính xe chiếu vào, lúc mờ lúc tỏ, hai người ở trong xe, vẻ mặt đều khó hiểu, không thể diễn tả được.

***

Nhà lớn họ Lệ, mấy đứa trẻ đang đùa giỡn ồn ào trong phòng khách rộng rãi sáng choang, chỉ có một cậu bé lặng lẽ ngồi trên sô pha ở cách đó khá xa.

Nó mặc một chiếc áo sơ mi ca rô màu xanh nhạt, phối với quần jean yếm, trên chiếc bàn trước mặt là một đống xếp gỗ màu sắc sặc sỡ, nhưng nó không động đến.

“Cậu chủ nhỏ, buồn ngủ à?” Thím Cao chú ý đến ánh mắt hết mở rồi lại nhắm của nó hồi lâu, cái đầu nhỏ cứ gục gặt, rõ ràng là đang cố gắng chống đỡ, trong lòng thở dài.

Lệ Nam Hợp híp mắt, nhìn thấy thím Cao, nhanh chóng ra sức lắc đầu, “Không buồn ngủ, không buồn ngủ.”

Nó phải đợi ba xuống, đợi ba nó nói “ngủ ngon” với nó rồi nó mới chịu đi ngủ.

Sao thím Cao lại không biết tâm tư của nó chứ, đưa bình sữa vừa pha vào tay nó, quyết định lên lầu hối thúc cậu chủ.

“Mẹ ơi, không có chuyện gì thì con đi trước nhé.” Lệ Đông Nhất nhìn ra cửa sổ tầng hai, sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.

“Con gấp cái gì, Lệ Thịnh cũng dắt bạn gái về rồi, giờ con cũng không còn nhỏ nữa, có nhìn trúng ai thì nói với mẹ.” Ôn Hinh đứng dậy, đẩy mắt kính trên mũi lên, “Nói đến thật buồn cười, ngay cả quà gặp mặt ba mẹ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cô gái kia lại đột nhiên ngất xỉu.”

Nhà họ Lệ vẫn chưa phân ra ở riêng, tuy bà không quan tâm những thứ này nhưng ông Lệ còn nắm quyền ngày nào thì ngày đó bà vẫn được coi là bà chủ.

Bà biết ông Lệ vẫn luôn nhớ thương người con trai cả là Anh Thệ, đối với đứa con trai duy nhất mà Anh Thệ để lại này cũng thật lòng yêu thương, cho nên ngoài mặt bà vẫn muốn làm cho thật tốt.

Đối với người vợ tương lai của Lệ Thịnh, thật ra bà cũng có vài phần hứng thú, không ngờ lại gặp mặt không thành.

Lệ Đông Nhất vừa thu lại bàn tay vịn trên cửa sổ, “Con với nó đâu giống nhau, không phải con đã có con trai rồi sao.”

“Con nói Nam Hợp à? May mà con còn nhớ đấy, suốt ngày ở bên ngoài, một tháng có thể gặp nó được mấy lần?” Mặc dù Ôn Hinh nói như vậy, trên mặt vẫn là vẻ yêu thương, “Không phải mẹ hối thúc con, tóm lại nếu con muốn lập gia đình, mẹ sẽ giúp con chăm sóc Nam Hợp, sẽ không thành gánh nặng của con đâu.”

“Không cần, sau này nó sẽ sống chung với con.” Giọng điệu của Lệ Đông Nhất rất nghiêm túc.

Ôn Hinh bật cười, “Con mà biết chăm sóc nó sao?”

Bà còn không hiểu đứa con trai này sao, ngoại trừ giỏi làm ăn, làm sao biết mấy chuyện khác.

“Không phải có bảo mẫu đó sao,” Lệ Đông Nhất sờ sờ mũi, biết bản thân không làm tròn trách nhiệm, “Dù sao cũng phải thử một lần.” Anh hạ thấp giọng rất nhiều, như là tự nói với chính mình.

Ôn Hinh thấy anh khăng khăng như vậy, cũng không ngăn cản, cho anh nếm mùi vất vả cũng tốt.

“Chuyện tương lai để nói sau, để mẹ nói thím Cao thu dọn chút đồ đạc cho Nam Hợp.” Ôn Hinh biết anh một khi đã quyết định làm gì, bà chắc chắn không lay chuyển được anh, đành để tùy anh thôi.

Lệ Đông Nhất đi xuống lầu, phòng khách to như vậy chỉ còn lại một người.

Lệ Nam Hợp nghe thấy tiếng động, ôm bình sữa đã uống hơn phân nửa nhìn về phía anh.

Lệ Đông Nhất thở dài, khom người bế nó lên.

Cậu bé rốt cuộc cũng run run mở miệng, tràn đầy tủi thân gọi một tiếng, “Ba ơi.”

“Nam Hợp, đi với ba nhé?”

“Đi đâu vậy ba?” Cánh tay nhỏ xíu do dự ôm lấy cổ ba nó.

Nó còn nhỏ như vậy, lại biết không thể ỷ lại vào người lớn nhiều, cho nên nó luôn trông mong ba nó có thể đến ôm nó, nói vài câu là tốt lắm rồi.

“Tìm mẹ nha, được không?” Anh hiếm khi có nụ cười sáng lạn, phát ra từ nội tâm thế này.

Mẹ ư? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Nam Hợp ngẩn ra, rốt cuộc cũng nở nụ cười thật tươi.

“Vâng ạ.”

***

Tân Đồng cũng không cảm thấy mình ngốc, ít nhất sẽ không ngốc đến độ ai nói gì cũng tin.

Cô có bí mật.

Thế nhưng khi cô đang đứng dưới khu nhà của chính mình, nhìn thấy Lệ Đông Nhất cùng bản sao giống y hệt anh, cô vẫn bị chấn động mạnh.

Lúc Đồng Dao đưa cô đến dưới lầu, xe vừa quay đầu liền chạy mất, đến nỗi hiện giờ ngay cả một người để Tân Đồng có thể dựa vào cũng không có.

“Mẹ ơi!”

Lệ Nam Hợp ngước lên nhìn vào mắt ba nó, thu được ánh mắt xác định, đôi chân nhỏ xíu chạy đến như một cơn gió, ôm lấy đùi của Tân Đồng.

Tân Đồng cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đang ngước lên sung sướng nhìn mình, mấy thứ trong tay rơi hết xuống đất.

Cậu bé được bế lên, rốt cuộc tầm mắt cũng song song với Tân Đồng.

Trong mắt nó tràn ngập ngạc nhiên vui mừng, phấn khích, còn có chờ mong, Tân Đồng cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

Cậu bé thật sự rất giống anh. Ngoại trừ đôi mắt đen nhánh, con ngươi thật to, thật đen, cực kỳ giống cô.

Cô nhớ hồi bé cô có hỏi mẹ tại sao lại gọi cô là Tân Đồng, mẹ liền vứt câu hỏi cho ba. Ba cô ôm lấy cô, để cho cô cưỡi lên cổ mình, cười lớn, “Bởi vì cục cưng của ba có đôi mắt rất đẹp.”

“Đó là…” Tân Đồng lắp bắp, không biết nên nói gì.

Lệ Đông Nhất nhìn ra sự khó khăn của cô, “Lần trước cô hỏi tôi là ai, tôi là cái người đã cung cấp nửa gien còn lại.”

Nói theo một mức độ nào đó, bọn họ thật ra là bị bắt ép, bị lừa gạt giống nhau.

Tân Đồng há miệng, vẫn không nói nên lời.

“Cô Tân,” Lệ Đông Nhất nhấc cổ tay xem đồng hồ, “Tuần này tôi rất bận, cho nên giao Nam Hợp cho cô nhé.” Anh ngừng một chút, giọng điệu khá nghiêm túc và chuyên chú, “Hy vọng cô có thể làm tròn trách nhiệm.”

Cô thiếu mất 4 năm, cô không làm tròn, anh cũng đâu làm tốt.

Nhưng mà từ bây giờ, xem như là bắt đầu, được không?

Tân Đồng còn chưa kịp phản ứng, cậu bé đã được đưa đến trong lòng cô, cô từng bước lui về sau một cách khó khăn, ôm lấy thật chặt theo bản năng, không để nó rớt xuống.

Lệ Đông Nhất hình như khá hài lòng với biểu hiện của cô, thư ký đứng phía sau chủ động tiến lên, nhặt lại mấy thứ cô làm rơi, xách chiếc ba lô màu xanh da trời của anh bạn nhỏ này lên, tư thế đó giống như đang chờ Tân Đồng đi lên trước, anh ta theo sau.

Cổ Tân Đồng được anh bạn nhỏ ôm lấy thật chặt, cô không có kinh nghiệm bế trẻ con, toàn bộ đều dựa vào bản năng, toàn thân cứng nhắc không dám động, chuyện quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông bước đi như bay, quay lại trong xe càng khỏi phải bàn đến.

Cô cảm thấy cậu bé trong lòng hình như ngọ nguậy, sau đó chôn đầu vào cổ cô, hơi thở yếu ớt nóng hổi phả vào lỗ tai cô, giữa hơi thở ấy, trái tim cô dần dần an tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.