“Đông Nhất, anh căng
thẳng gì chứ?” Hứa Úy Nhiên mỉm cười rút tay lại, đứng lên, đi đến trước mặt Lệ Đông Nhất, ngoảnh lại ngắm khuôn mặt đang say giấc của Nam Hợp,
“Nó đáng yêu như vậy, sao em nỡ làm tổn thương nó chứ?”
Nắm tay siết chặt dưới tay áo của Lệ Đông Nhất từ từ buông ra.
“Vậy là tốt nhất.”
Anh đóng cửa lại, không để tiếng động làm ồn Nam Hợp.
“Em thật sự không thể nào tưởng tượng được, anh lại có thể căng thẳng vì nó như vậy.” Cô còn nhớ
rõ biểu cảm trên mặt anh trong khoảnh khắc cô ẵm Nam Hợp đến trước mặt
anh.
Kinh ngạc, không tin, thậm chí có chút ghét bỏ.
Lúc đó, Nam Hợp mắt nhắm nghiền, mặt đỏ hồng, dúm dó, xấu xí như con khỉ.
Cô nghĩ bản thân đã thắng.
Cô hiểu Lệ Đông Nhất, anh là chồng cô, đồng thời cũng là kẻ địch.
Bất kể là thân phận nào, cô cũng cần phải giải thích rõ ràng với anh.
Lệ Đông Nhất không tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin vào sự thật.
Mà, khoa học chính là sự thật.
Anh tin vào khoa học, Nam Hợp là con trai anh, nhưng anh vẫn không chịu tin tưởng cô.
Hứa Úy Nhiên vươn tay mình ra, ngắm nghía, như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Trang sức trên tay thật
tinh xảo, làn da căng mịn, trắng nõn, muốn đưa tay qua, kéo giữ anh,
đáng tiếc, Lệ Đông Nhất nghiêng người né tránh cô.
Cô còn nhớ trước kia anh sẽ để cô kéo anh lại, mỉm cười với cô, cúi đầu thấp giọng dặn dò cô chú ý dưới chân, đi đường cẩn thận.
Còn bây giờ?
Hứa Úy Nhiên cười ngượng, “Nếu anh đã không chào đón em, em đi vậy.”
Lệ Đông Nhất im lặng hồi
lâu, mới chậm rãi nói, “Nếu thuộc về cô, họ Lệ sẽ không cưỡng ép mà
không cho cô. Nhưng ở đây không có thứ gì thuộc về cô cả, cô cũng không
cần phải đi lấy lòng ba, vô ích thôi.”
Vô ích thôi.
Ba chữ cuối này của anh như là than thở, mang theo sự thương hại.
Cô không cần sự thương hại của anh!
Sắc mặt Hứa Úy Nhiên cực kỳ khó coi, “Lệ Đông Nhất, anh hãy nhớ cho kỹ lời anh đã nói!”
Nơi này sao lại không có thứ của cô chứ?
Nếu không có, tại sao cô lại gả cho anh? Tại sao phải quay về?
Lệ Đông Nhất thản nhiên nhìn cô một cái rồi dời mắt đi.
Hứa Úy Nhiên vội vàng ra về, thím Cao đặc biệt pha trà cho cô, lại không thể thành công mượn trà biểu hiện lòng biết ơn của bà.
Mô hình xe đồ chơi thật lớn còn để trên sô pha, có vẻ hơi vướng víu.
Thím Cao cầm lấy, chuẩn bị đặt nó chung với mấy món đồ chơi khác của Nam Hợp.
Lệ Đông Nhất ngăn bà lại.
“Thím Cao, thím có họ
hàng nào có con nhỏ không, mang về cho nó chơi đi.” Lệ Đông Nhất ngồi
xuống sô pha chậm rãi thưởng thức trà thím Cao mới pha, nhìn đồng hồ,
nhẩm tính còn bao lâu nữa phải gọi Nam Hợp dậy, đưa cậu đi nhà trẻ.
“Hả?” Thím Cao há to miệng, “À, vâng.” Bà cuống quít đáp.
Vẻ mặt của thím Cao rốt cuộc cũng từ mù mịt biến thành mừng rỡ, ngắm nghía cầm về phòng mình.
Bên kia, Ôn Hinh mới đưa hộp ngọc trai Nam Hải quý giá kia cho bà, bên này, đồ chơi của cậu chủ nhỏ cũng không cần.
Trong lòng thím Cao thần than người trong nhà này thật hào phóng.
Lệ Đông Nhất không chú ý đến biểu cảm tố cáo đó, hơi dựa vào sô pha, phóng tầm mắt ra trời trưa thanh nhàn.
Anh uống hai ly trà, dặn
trợ lý Từ đi tìm Lệ Thịnh, rồi nghe trợ lý Từ báo lại lịch trình chiều
nay, hủy hết mấy cái không quan trọng, sau đó đi đánh thức Nam Hợp.
Không thể nào nghi ngờ, trong tất cả mọi chuyện, chuyện đánh thức Nam Hớp có hệ số khó khăn lớn nhất.
Theo lý thuyết, buổi sáng thức dậy là khó nhất, nhưng Tân Đồng và Nam Hợp gần như thức dậy cùng
một lúc, hai người đều mắt nhắm mắt mở, ngáy ngủ, ầm ĩ vài phút, hôn
nhau tùm lum, liền tỉnh táo.
Buổi trưa ngủ ở nhà trẻ, các bạn đều thức dậy, Nam Hợp cũng không chịu thua, cho nên động tác xem như nhanh nhẹn.
Chỉ có hiện giờ.
“Nam Hợp?” Lệ Đông Nhất
xoa đầu cậu, Nam Hợp không thèm mở mắt, nhưng lông mi hơi giật giật, sau đó nhanh chóng cuộn mình, đưa lưng về phía phát ra tiếng động đáng
ghét.
Lệ Đông Nhất mất kiên nhẫn, tiếng nói hơi lớn, “Nam Hợp, đến giờ đi nhà trẻ rồi, mau ngồi dậy.”
Vẫn không cục cựa như cũ.
Lệ Đông Nhất không có
cách nào, moi Nam Hợp từ trong chăn ra, nhanh chóng giúp cậu mặc quần
áo, choàng khăn, vác cậu lên vai, đi xuống lầu.
Một đống hoa bày trên bàn trà, mới được đưa đến, Ôn Hinh ngủ trưa được một lát, hoặc là nói bà
tránh né Hứa Úy Nhiên, đang bắt đầu suy nghĩ xem hoa này nên bày thế
nào, hóa kia nên cắm ra sao mới đẹp.
Đột nhiên ngẩng đầu, thấy dáng vẻ của Lệ Đông Nhất và Nam Hợp, thiếu chút nữa trượt tay đánh rớt bình hoa.
Chiếc bình này là đồ sứ Vãn Tình, Lệ Biên Thành rất thích, trong lòng Ôn Hinh vẫn còn hết hồn.
“Đông Nhất, con cái còn nhỏ mà, con ép buộc nó như thế sao được?” Ôn Hinh khẽ kêu lên.
“Không sao đâu mẹ,” Lệ Đông Nhất vỗ phạch vào cái mông Nam Hợp, xốc nó lên, “Con đi đây.”
“Tối nay có về ăn cơm không?” Ôn Hinh đứng lên, đi hai bước ra cửa, hỏi.
“Không,” Lệ Đông Nhất vặn chìa khóa trong tay, “Mẹ và ba ở nhà ăn cơm đi.” Sau đó nhét Nam Hợp
vào trong xe, thắt dây ăn toàn, chỉnh ghế lại cho bằng.
Buổi trưa nên xe cộ trên đường không đông lắm, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Trước kia, Ôn Hinh chăm
sóc cho Nam Hợp, đi học tan học đều có tài xế đưa đón, bây giờ ngày nào
Lệ Đông Nhất cũng đưa, càng lúc càng quen thuộc với con đường này, ngay
cả ngõ tắt xung quanh cũng rất rõ.
Xe đến cổng nhà trẻ, Lệ Đông Nhất dừng lại, từ trong ngăn xe lấy bịch khăn ướt, lau mặt cho Nam Hợp.
“Ba, chiều nay mẹ đến đón con à?” Nam Hợp rụt về sau né tránh động tác không mấy nhẹ nhàng của ba cậu, giọng nói vẫn mang theo vẻ ngáy ngủ lười biếng.
“Con gọi điện thoại hỏi là được.” Lệ Đông Nhất đưa điện thoại cho cậu.
Để tránh xảy ra tình
trạng quên đón Nam Hợp như lần trước, Tân Đồng rất tự kiểm điểm, hơn
nữa, đã hứa hẹn và cố gắng làm như thế nào để là một người mẹ xứng đáng.
Nam Hợp rất phối hợp, bấm số điện thoại của Tân Đồng.
Lệ Đông Nhất nhấn bàn phím ra, để Nam Hợp tự nhấn số, xem cậu có nhớ hay không.
Nam Hợp rất tự nhiên dùng ngón tay nhấn từng số, gọi cho Tân Đồng.
“Là mẹ, có con nữa.” Nam Hợp nhìn điện thoại rồi nói, như là phát hiện ra chuyện gì trọng đại lắm.
Biểu tượng liên lạc được Lệ Đông Nhất cài đặt thành hình chụp chung của Tân Đồng và Nam Hợp.
Tân Đồng nhìn số máy gọi đến, có hơi do dự nhấn nút màu xanh nhận cuộc gọi.
“Mẹ!” Giọng nói rõ ràng non nớt của Nam Hợp truyền đến.
Là Nam Hợp à.
Tân Đồng lén thở hắt ra, giọng điệu thoải mái tự nhiên không ít.
Nội dung nói chuyện của hai mẹ con không ngoài chuyện bữa trưa ăn ngon không? Có ngủ trưa không? Tối nay muốn ăn gì?
Thức ăn đạm bạc, nhưng lại ấm áp.
“Thịt viên à? Còn chừa
cho con mà? Tối nay nấu canh cho con nhé?” Tân Đồng mỉm cười cầm điện
thoại, ánh mắt nheo lại, lông mi run run.
Buổi trưa cô làm thịt
viên, làm từ thịt heo nạc và cà rốt, rất thơm, Nam Hợp làm ầm không chịu đi, hôn cũng không dùng được, vẫn là thức ăn có sức thuyết phục hơn, cô đút cậu ăn mấy viên, đồng ý chừa lại cho buổi tối, cậu mới nắm tay Lệ
Đông Nhất ra cửa.
Lúc này, lại vẫn không quên.
“Mẹ, chiều nay nhớ đón
con nha.” Sau một hồi hai mẹ con nói chuyện ngọt ngào thân mật xong, Nam Hợp vẫn không quên mục đích cuối cùng.
Cho đến khi Tân Đồng nhắc đi nhắc lại mấy lần, Nam Hợp mới vui vẻ hôn chụt cô một cái qua điện thoại.
Xem ra, chuyện lần trước có ảnh hưởng không nhỏ đến tâm hồn bé bỏng của Nam Hợp.
Tân Đồng vẫn phải kiểm điểm hơn nữa.
Điện thoại được đưa cho Lệ Đông Nhất.
“Vất vả cho em rồi.” Lệ Đông Nhất nói.
Tân Đồng nhanh chóng đáp, “Không vất vả. không vất vả.”
Cách cư xử của hai người vẫn thiếu tự nhiên như cũ, cuộc đối thoại lúc này hệt như giữa người lãnh đạo và viên chức quèn.
Một người thấm thỏm dè dặt, một người cẩn thận tỉ mỉ.
Tân Đồng đúng là không cảm thấy vất vả.
Làm cho con trai mình, cô tuyệt đối không thấy mệt.
“Vậy cúp máy nhé.” Lệ
Đông Nhất dừng một chút, lại phát hiện Tân Đồng cúp máy trước rồi, trên
màn hình hiển thị đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Anh lắc đầu, Nam Hợp đã tự mở cửa xe, đeo ba lô lên, vẫy vẫy tay với anh, sau đó không chút lưu luyến đi vào cổng Thị Nhất Ấu.
Một lớn một nhỏ này, đối với họ, anh như chiếc lông chim, nhẹ bẫng, thật sự xem anh là không khí sao hả.
Tân Đồng cất điện thoại vào túi, hít sâu một hơi, có hơi hối hận, trong khoang mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Không dễ ngửi chút nào.
Lục Vực đứng xa xa thấy cô chau mày, đăng ký, lấy số, nói gì đó với y tá ở chỗ trực, sau đó từ từ đi về phía này.
Anh xoay người đi vào khoa tâm lý.
Hôm nay, rất nhiềungười bốc số ở khoa của anh, anh dặn y tá để lại một số cho Tân Đồng.
Người ta nói tâm bệnh khó chữa, khó không chỉ có người bệnh, mà còn có bác sĩ nữa.
Kiên nhẫn trò chuyện với đa dạng bệnh nhân, phán đoán, sau đó ra đơn thuốc, làm trị liệu, quá trình này thật sự rất lâu.
Nhưng hôm nay tinh thần Lục Vực tập trung cao độ, tốc độ xử lý nhanh hơn rất nhiều.
Tân Đồng đợi khoảng nửa tiếng, y tá mới gọi đến số của cô.
“Bác sĩ Lục.” Tân Đồng ngồi xuống, đặt bệnh án lên bàn.
Lục Vực đã khá quen với Tân Đồng, cười cười, nhận lấy.
“Cái đó,” Tân Đồng do dự hồi lâu, “Tôi muốn kết thúc điều trị.”
Lục Vực cau mày, “Sao
vậy?” Anh nhớ đến lần nói chuyện trước đó với Tân Đồng, tưởng chuyện đó
khiến cô hiểu sai, “Tân Đồng, trị liệu của cô vẫn chưa kết thúc, có lẽ
gần đây trong cuộc sống của cô có sự thay đổi, nghỉ ngơi và giấc ngủ dần dần tốt lên, nhưng cô có biết, vần đề của cô không phải chỉ có chướng
ngại giấc ngủ này thôi đâu.”
“Tôi biết,” Tân Đồng hơi
cúi đầu, có mớ tóc rũ xuống, dính vào mặt cô, “Tôi có thể điền đơn, anh
tính điểm cho tôi, tôi nhất định có thể.”
“Tân Đồng,” Lục Vực khá
kiên nhẫn, “Vấn đề tâm lý không phải điền vào mẫu đơn là có thể, đó chỉ
là một trong những phương pháp phụ trợ mà thôi, cô hiểu rõ tình trạng
của bản thân mà.”
Tân Đồng đã không nghe lọt tai được gì nữa, cô muốn mình phải thật khỏe mạnh, như vậy, Nam Hợp mới có thể đi theo cô.
Nếu điều tồi tệ nhất đang từng bước đến gần, cô cũng không đến nỗi vì tình thế không thuận lợi mà thua trận.