Đẻ Mướn

Chương 22



Tân Đồng tắm rửa sạch sẽ cho Nam Hợp, giúp cậu thay bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh, bảo cậu lên giường nằm trước.

Cô vội vàng giặt quần áo, hong khô, chuẩn bị tốt đồ đạc để ngày mai Nam Hợp mặc, gấp gọn gàng, đặt ở cuối giường, mới lên giường ngủ.

Nam Hợp thân thiết giúp mẹ xốc góc chăn lên, rồi đưa truyện cho mẹ.

Đọc truyện theo thường lệ, nhưng Nam Hợp không cảm thấy buồn ngủ.

“Nam Hợp, không ngủ được à?” Tân Đồng sờ bàn tay bàn chân nhỏ bé của cậu, thấy nó vẫn ấm, mới yên lòng.

Nam Hợp gật đầu, chui tọt vào trong chăn.

“Vậy nói chuyện với mẹ một chút được không?” Tân Đồng kéo cậu ra, nhéo mũi cậu.

“Dạ.”

“Vậy Nam Hợp có muốn gặp ông ngoại không?” Tân Đồng đắn đo mở lời.

Cô nên chuẩn bị tốt cho ngày đó.

“Ông ngoại à?” Nam Hợp lắc đầu, “Cũng giống ông nội phải không ạ?”

“Cũng hơi giống,” Tân Đồng nghĩ, “Là ba của mẹ.”

“Ba của mẹ à?” Vẻ mặt Nam Hợp cũng cân nhắc giống Tân Đồng, “Vậy, ông có giống mẹ không?”

“Không giống,” Tân Đồng lắc đầu, “Nhưng mẹ có em gái, nhìn rất giống mẹ.”

“Vậy mẹ của mẹ đâu? Trông có giống mẹ không?”

“Giống.” Tân Đồng gật đầu.

“Vậy con muốn gặp mẹ của mẹ lắm.”

Tân Đồng ngớ ra, nỗi xót xa dâng lên trong mắt, vừa chát vừa đau, đục khoét thẳng vào nơi sâu kín nhất trong lòng cô.

“Không được đâu,” Tân Đồng không biết phải nói thế nào với cậu, “Bà ngoại đã đi đến một nơi rất xa, đi mệt lắm con à, nên phải ở nơi đó nghỉ ngơi một thời gian khá lâu.”

Nam Hợp còn quá nhỏ, suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được đôi chút.

Ngày nào cậu cũng có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ cậu lại không được ở bên cạnh mẹ.

Nam Hợp lập tức duỗi tay duỗi chân ra, hệt như con gấu túi ôm chặt lấy Tân Đồng, “Mẹ, có con ở đây.”

Con ở đây.

Ở bên cạnh mẹ.

Thân mình nhỏ bé của cậu hoàn toàn đặt trên bụng của Tân Đồng, khiến cô ngạt thở, nhưng nỗi chua xót lại giảm đi rất nhiều.

Tân Đồng muốn ôm lại cậu, muốn khóc thật to nhưng lại sợ bản thân sẽ dọa đến cậu.

“Vậy, Nam Hợp có thể theo mẹ về thăm ông ngoại không?” Tân Đồng vỗ nhẹ lưng cậu.

“Nhưng mà, ông nội không thích con.” Nam Hợp nhíu mày.

Cậu còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư lại rất thấu đáo, dễ dàng nhận ra ai thích cậu, ai không thích cậu.

Lúc này Tân Đồng mới nhớ ra câu hỏi ông ngoại có giống ông nội không của Nam Hợp lúc nãy, trong lời nói mang theo ý cười, “Ông ngoại tốt hơn ông nội, nhất định sẽ thích Nam Hợp.”

“Thật ư?” Mặc dù Nam Hợp hỏi như vậy, nhưng khóe mắt sáng ngời có thần đã chứng minh cậu hoàn toàn tin vào điều đó.

“Tất nhiên,” Tân Đồng nghĩ, “Ông ngoại biết nấu cơm, biết trồng ra những bông hoa đẹp, còn có, sẽ làm châu chấu cho Nam Hợp.”

Cô vừa nói vừa cười, Nam Hợp mừng rỡ a lên một tiếng.

“Ông ngoại thật là lợi hại, mẹ, vậy khi nào chúng ta đi gặp ông ngoại vậy?” Nam Hợp đã bắt đầu có chút chờ mong.

“Tết đi, tết được không?” Tân Đồng hỏi ý cậu.

“Dạ được ạ.”

Mùa đông sắp qua, bây giờ cũng sắp đến tết.

Kỳ này đối với Tân Đồng mà nói là một cuộc gặp có ý nghĩa lịch sử, vẫn còn có một người chưa chuẩn bị tâm lý.

Đột nhiên, Tân Đồng cảm thấy phiền não, cô không còn cách nào.

Với cô mà nói, Tân Chí vừa là cha, vừa là một người bạn.

Cô còn nhớ có một lần cô cãi nhau với mẹ, giận dỗi một mình chạy ra ngoài.

Ba cô nhanh chóng tìm được cô, cũng không khuyên cô, bắt chước theo bộ dạng của cô, ngồi xuống đất cách cô khoảng một thước, tiện tay bứt mấy cọng cỏ, ngón tay thô ráp thoăn thoắt, thắt vài cái rồi đưa đến trước mặt cô một con châu chấu bằng cỏ.

Vui nhất chính là, không biết ba tìm đâu ra một cành hoa dại nhỏ xíu, cắm lên đầu châu chấu, cô bật cười khì, “Xấu hoắc!” vẫn mạnh miệng không chút nể mặt.

“Về thôi, ba làm nhiều thức ăn ngon lắm.” Tân Chí đứng dậy, phủi phủi lá cỏ dính trên người, chìa một tay ra với cô.

Lúc đó, nhà cô mới dọn đến Dung Trấn không lâu, trong lòng rối bời, vẫn chưa ổn định, lại bị một con châu chấu cỏ thô thiển dễ dàng mua chuộc.

Dần dần, cô học được cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Thích ứng trong mọi hoàn cảnh thật sự cũng không dễ dàng.

Có một số ký ức, một số nỗi đau, làm sao có thể nói ném liền ném được?

Nam Hợp đã ngủ, trên mặt mang theo nụ cười chờ mong được gặp ông ngoại, tay vẫn còn nắm lấy một chiếc cúc trên áo ngủ của Tân Đồng.

Bất luận thế nào, khoảnh khắc này, Tân Đồng nghĩ, cô đã yên tâm.

Màn đêm như tấm lụa, yên ắng, lắng đọng.

Tân Đồng dần dần nhắm mắt, trước khi thiếp đi vẫn còn đang miên man suy nghĩ, Đồng Dao đi đâu rồi nhỉ?

Gần đây Đồng Dao thật sự rất bận, thế nên vẫn chưa có thời gian truy hỏi quá khứ của Lệ Đông Nhất và Tân Đồng.

Vừa qua, tổng biên tập lại chuyển cô từ mảng tin tức sang giải trí, vốn nghĩ đây là một mảng khá nhàm chán, nhưng ít ra cũng thoải mái hơn so với trước kia.

Thật là, tuyệt đối không ngờ rằng.

Cô hắt xì một cái rõ to, tiếp tục đứng canh ở một góc tối thui, hoàn toàn bị bóng đêm che phủ.

Tại sao mấy đồng nghiệp khác được phỏng vấn ngôi sao nào đó ở chỗ thoải mái, đèn đuốc sáng trưng, ăn chơi đàn đúm, còn cô lại phải ở chỗ này nhận hết gió lạnh vào người?

Cô than thở, trong lòng thầm mắng tên tổng biên tập không biết bao nhiêu lần, vẫn không đợi được mục tiêu xuất hiện.

Hàm răng khua vào nhau, toàn thân ớn lạnh đi đến góc đường mua ly trà sữa, mới uống được một hớp, chuẩn bị trở lại góc đường cũ, liền nhìn thấy một bóng người mờ ảo bước xuống bậc thềm, đi về hướng chiếc xe màu đen.

Đồng Dao nhanh chóng quẳng ly trà sữa, thời gian chộp lấy máy ảnh còn chưa kịp ngắm, lại phát hiện bên cạnh bóng người đó còn có thêm một bóng người nhỏ nhắn, đang nhanh nhẹn chui tọt vào trong xe.

Cô chưa kịp chụp, cửa xe đã nhanh chóng đóng lại.

Đồng Dao oán hận nhìn máy ảnh trống trơn không thu hoạch được gì, đảo mắt đến ly trà sữa nằm chỏng chơ bên chân, giậm chân, rồi thu dọn mọi thứ, chuẩn bị đến quán bar uống vài ba ly.

Đang định đi, lại xuất hiện một người khá quen mắt, khuôn mặt có chút mơ hồ.

“Lệ Thịnh, Lệ Thịnh!” Đồng Dao chà xát tay, ra sức vẫy tay về hướng người nọ.

Người nọ dừng lại một chút, nhìn thoáng về phía cô.

Đồng Dao đã chạy đến, nhanh chóng đứng trước mặt anh.

“Đúng là anh rồi.” Đồng Dao vỗ túi máy ảnh, cảm thán mắt mình thật tốt, đúng là trực giác của một phóng viên, “Trông anh ốm đi nhiều.”

Ánh mắt Lệ Thịnh có hơi rời rạc, giọng điệu hình như không khẳng định lắm, “Là Đồng Dao à?”

Lúc học đại học, Đồng Dao và Tân Đồng hệt như hai chị em sinh đôi, ăn ngủ hay tham gia hoạt động đoàn đội đều dính lấy nhau.

Lúc hai người tham gia vào phòng biên tập cho tập san của trường, Lệ Thịnh là học trò của phó tổng biên, khi đó ba người họ mới hoàn toàn quen biết nhau.

“Nghe danh đã lâu, chào Tân Đồng.” Lệ Thịnh không chút che giấu sự yêu thích trong đáy mắt, ánh mắt chuyển qua Đồng Dao, ý cười cũng không giảm đi, nhưng lại thiếu nội hàm.

Bây giờ Đồng Dao nghĩ lại, lúc đó có lẽ Lệ Thịnh đã thích Tân Đồng, thậm chí còn thích trước cả lúc đó.

Thật là khó cho anh, kiên trì lâu như vậy mới dám bày tỏ, kết quả không đợi được câu trả lời của Tân Đồng, Tân Đồng liền biến mất.

Hiện tại xem ra, tất cả mọi chuyện đều nối lại thành một đường, đều có nguyên nhân đầy đủ.

“Là tôi.” Đồng Dao đột nhiên cảm thấy thương cảm, Lệ Thịnh của bây giờ còn tiều tụy hơn cả lúc Tân Đồng không từ mà biệt.

“Chào cô.” Giọng nói của Lệ Thịnh như dính lại, chậm rãi, một cơn gió thổi qua hai người, hình như anh hơi lạnh, hai tay đút vào túi, không nói gì thêm, đi ngang qua Đồng Dao, tiếp tục bước đi.

“Lệ Thịnh!” Đồng Dao muốn gọi anh lại. Nhưng hình như Lệ Thịnh không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.

Một chiếc xe lặng lẽ chạy ngang qua Đồng Dao, dừng lại bên cạnh Lệ Thịnh.

Cửa xe mở ra, một người bước xuống.

“Lệ Đông Nhất?” Đồng Dao suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Tối nay, đối với Đồng Dao mà nói, theo một giá trị nào đó, vẫn là có thu hoạch rất nhiều.

“Thịnh, lên xe đi.”

Đồng Dao nghe thấy Lệ Đông Nhất thấp giọng gọi, có sự uy nghiêm của bậc trưởng bối, không cho phép kẻ dưới kháng cự.

Lệ Thịnh nghiêng người, nhìn anh một cái, thật sự ngoan ngoãn bước lên xe.

Đồng Dao nhanh chóng bắt taxi, “Đuổi theo chiếc xe phía trước.”

Tài xế lắc đầu, thời buổi này đúng là chuyện ly kỳ nào cũng có, ngay cả chuyện theo dõi cũng học theo trong phim, cảm thán vẫn là cảm thán, liền nhấn ga đuổi theo.

Mở cửa xe ra, Đồng Dao cảm thấy không đúng lắm, họ lại có thể đứng trước cổng trường học cũ của cô.

Xe của Lệ Đông Nhất chạy thẳng vào bên trong, xe taxi lại không vào được.

Đồng Dao trả tiền, nhanh chóng đuổi theo sau.

Lúc cô tìm ra họ, đã là mười phút sau đó.

Lệ Đông Nhất và Lệ Thịnh đứng giữa sân bóng rổ phía đông trường học, ánh đèn còn u ám ảnh đạm hơn cả ánh trăng đêm nay, Đồng Dao đấm đấm đôi chân đau nhứt, chợt nghe Lệ Thịnh hét lớn, “Chú nói bậy, rõ ràng là con, là con gặp cô ấy trước.”

Đồng Dao còn chưa kịp hiểu ý tứ chứa đựng trong câu nói ấy, đã thấy Lệ Thịnh bỗng nhiên vung tay đấm một cú vào mặt Lệ Đông Nhất.

Lệ Đông Nhất không tránh, không biết là cố ý hay là tránh không kịp.

Anh lui lại hai bước, đưa tay sờ khóe miệng, rồi tháo cà vặt, cởi luôn áo vest ngoài, ném xuống mặt sân bóng.

“Muốn đánh nhau sao?” Lệ Đông Nhất cởi vài cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên, “Đến đây.”

Nương theo ánh sáng lờ mờ, vóc dáng Lệ Đông Nhất thật sự rất chuẩn, dáng cao chân dài, cơ thể rắn chắc, Tân Đồng đúng là có phúc, thật muốn cũng không được mà, Đồng Dao ra sức lắc đầu, suýt quên mất mục đích đến đây của mình, giờ ngăn lại à!

Thật sự lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, Đồng Dao khẽ cắn môi, cũng không dám tiến lên.

Tuy rằng, thoạt nhìn Lệ Thịnh là một thanh niên hơi gầy, nhưng có thành ngữ là ai binh tất thắng[1] kia mà.

Tim chết như tro, lại càng dễ dàng bùng nổ.

Lệ Thịnh ăn đấm không nhiều, Lệ Đông Nhất cũng không đòi hỏi nhiều lắm.

Rốt cuộc, đợi đến khi hai người dừng lại, Lệ Thịnh nằm vật ra đất, thở hồng hộc, Lệ Đông Nhất xoay người nhặt áo và cà vạt vắt lên vai.

“Chú về đi,” Lệ Thịnh nhìn chằm chằm lên không trung, “Ngày mai con sẽ đến công ty,”

Từ nhỏ, anh đã biết sự lợi hại của người chú này, tất cả mọi mặt không chê vào đâu được.

Anh không thèm để ý đến thứ anh không cần, và những thứ nhà họ Lệ có thể cho anh.

Nhưng mà, Tân Đồng thì không được.

Cô ấy là người đầu tiên anh thích, anh cất giấu tận sâu trong đáy lòng rất lâu mới dám thổ lộ với cô.

Anh không thể tin rằng, một người anh thích, một người anh kính nể, sẽ phát sinh thứ quan hệ này.

Sau khi anh về nước, lần đầu tiên nhìn thấy Nam Hợp liền cảm thấy có chút thân thiết, cũng không thể ngờ rằng chính là vì nguyên nhân này.

Đã thua, anh đã thua một cách triệt để.

“Vẫn nên đợi vết thương lành lại đã,” Lệ Đông Nhất thốt ra một câu, cảm thấy trên người mình cũng có nhiều chỗ đau âm ỷ, nhíu mày nói, “chú đi trước.”

Lệ Thịnh không nói gì.

Ánh trắng dần dần khuất sau đám mây.

Nơi chân trời có vài ngôi sao thưa thớt, nhìn về phía đó, như là những chiếc lá bằng đá quý trong suốt treo lủng lẳng trên cây.

[1] Ai binh tất thắng: quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng, câu này ngụ ý nói Lệ Thịnh tuy gầy hơn nhưng anh đang đau khổ, có thể sẽ đánh thắng Lệ Đông Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.