Đẻ Mướn

Chương 30



Tân Đồng nhìn người đàn ông đầy vẻ tức giận trong mắt, lặng lẽ cúi đầu.

Có lẽ anh không phải vì Nam Hợp mà kết hôn với cô, nhưng cô thì phải.

Từ lúc anh dẫn Nam Hợp đến bên cô, cô liền có suy nghĩ đó.

Nếu không phải đề nghị ngày đó của anh, cô còn không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể nhận được quyền nuôi dưỡng Nam Hợp.

Người đàn ông ở trước mặt này sẽ không đồng ý, luật pháp cũng sẽ không cho phép.

Nhưng khi kết hôn rồi, cô vẫn có bảo đảm, mặc kệ là bây giờ hay sau này ly hôn, anh cũng không thể dễ dàng tách Nam Hợp ra khỏi cô, không phải sao?

Hứa Úy Nhiên dễ dàng nhìn ra được tâm tư của cô, nếu cô ta đồng ý giúp cô, phần thắng của cô có thể lớn hơn một chút.

Nhưng không biết lúc sáng vừa mới bàn bạc xong, tại sao anh lại biết nhanh như vậy?

Lệ Đồng Nhất tức giận bật cười, “Tân Đồng, là bình thường tôi khoan dung em quá phải không? Cho nên, ngay từ đầu em đã có những suy nghĩ không yên phận thế này, đúng không?”

“Vậy thì,” Tân Đồng ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào anh, “anh đồng ý không?”

Rốt cuộc, câu nói này cũng như giọt nước làm tràn ly, rút sạch một chút lý trí cuối cùng của Lệ Đông Nhất.

Tân Đồng cảm thấy trên vai đau đớn, nghiêng mặt nhìn thấy hai vai mình đã bị bàn tay to lớn của Lệ Đông Nhất bóp mạnh, không đợi cô lên tiếng, Lệ Đông Nhất đã thô bạo cúi đầu phủ lên làn môi cô.

Khác với hai lần trước, lần đầu tiên chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, lần thứ hai là chếnh choáng men say, còn bây giờ anh đang tức giận ngút trời, gần như gặm cắn cánh môi Tân Đồng, đầu lưỡi hung hăng lùng sục khoang miệng cô, cướp bóc không chút lưu tình.

Khi hút sạch luôn chút không khí còn lại trong phổi cô, rốt cuộc anh cũng buông cô ra.

Không chờ Tân Đồng hít thở, cơ thể cô đã bị bế bổng lên không.

“Lệ Đông Nhất, anh muốn làm gì?” Tân Đồng sợ tới mức hét lên, “Anh mau thả tôi xuống.”

Lệ Đông Nhất một phen bế cô đi về phía phòng ngủ, “Em không sợ đánh thức Nam Hợp thì cứ hét lên đi.”

Tân Đồng nhất thời im bặt, mím chặt môi.

Lệ Đông Nhất vừa đi vào phòng sát vách, đá ngược lên cánh cửa ở sau lưng rồi ném Tân Đồng lên giường với động tác không hề nhẹ nhàng chút nào, tiếp đó đè lên người cô.

“Muốn ly hôn vậy sao? Trước khi cố gắng làm thế nào để làm tròn nghĩa vụ làm vợ ư?” Tay anh đã nhanh chóng dọc theo vạt áo Tân Đồng mà luồn vào bên trong.

Buổi tối, Tân Đồng có thói quen không mặc áo ngực, chỉ mặc chiếc áo lót mỏng, bàn tay lạnh lẽo của Lệ Đông Nhất không có chút cản trở nào, rất nhanh tìm thấy nơi đầy đặn ở trước ngực cô, xúc cảm vừa lạnh vừa nhột khiến da thịt cô lập tức nổi lên một lớp da gà.

Cô muốn kêu lên thành tiếng, Lệ Đông Nhất dường như nhìn ra, lại lần nữa ngăn chặn miệng cô.

“Ưm…” Miệng Tân Đồng ú ớ phát không ra tiếng, duỗi tay về trước muốn đẩy anh ra, Lệ Đông Nhất lại càng quyết liệt hơn nữa, anh có thể cảm nhận được máu trong mạch máu đang không ngừng sôi lên sùng sục, mỗi một tế bào trong cơ thể đều cực kỳ hưng phấn.

Anh rời khỏi môi cô, hôn lên tóc cô, vành tai cô, còn mãnh liệt cắn mút, Tân Đồng run rẩy từng hồi, không còn chút sức lực nào.

Cô không có kinh nghiệm, còn kinh nghiệm của anh tất nhiên phong phú hơn cô một chút.

Quần áo rất nhanh được cởi xuống, trong phòng không bật điều hòa, không khí trong phòng khá lạnh, cái giường cũng lạnh, nhưng cơ thể anh, hơi thở anh lại nóng như lửa đốt, giống hệt như quả cầu lửa thật lớn, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, cô mất khống chế, cứ nhích sát lại gần anh, nghe thấy hình như anh cúi đầu bật cười.

Giây phút anh xuyên thẳng vào, Tân Đồng đau đến không chịu nổi, hàm răng cô cắn chặt môi dưới, anh nhìn thấy, đưa tay đến bên miệng cô, cô tức giận cắn xuống mới không bật ra tiếng kêu, nước mắt thi nhau chảy xuống gối đầu, bên trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, anh cứ hôn rồi lại hôn cô, đợi tầm mắt cô rõ ràng chút ít, lại thấy khuôn mặt điển trai của anh phóng to gần ngay trước mắt mình, hình như anh cực kỳ vui sướng, “Đồng Đồng, Đồng Đồng.” Giọng nói anh thật nhẹ, trầm thấp thì thầm bên tai cô, động tác dưới thân lại càng lúc càng dữ dội, như là muốn khảm cô vào trong cơ thể anh.

Tay anh gồng lên, răng Tân Đồng cắn đến đau mới dứt khoát nhả ra, nghiêng đầu qua một bên.

Anh cũng không chịu, đưa tay ra nắm lấy tay cô, bắt cô phải để tay lên thắt lưng mình, sau đó vuốt nhẹ mặt cô, muốn cô phải nhìn anh.

Tân Đồng nhắm tịt mắt, anh liền hôn xuống, hôn đến khi ánh mắt ướt đẫm của cô mở ra, vẻ mặt căm giận, đôi mắt ấy còn to tròn hơn cả lúc bình thường, dường như cô như vậy đã đúng ý anh, anh vui đến nỗi cúi đầu cười khẽ.

“Đừng…ưm… không được… ưm… cười.” Giọng Tân Đồng đứt quãng, muốn cảnh cáo anh, nhưng giữa quảng ngắt lại như bật ra tiếng ngâm khẽ.

Cô xấu hổ đến đỏ mặt.

Cơ thể Lệ Đông Nhất cứng lại, ôm chặt lấy cô, lát sau, lại đẩy mạnh mấy cái, run bắn người rồi phóng thích toàn bộ xúc cảm mãnh liệt.

Phút chốc lên thiên đường, phút chốc lại xuống địa ngục.

Trên người Tân Đồng vã mồ hôi nên lạnh run, rin rít khó chịu, nước mắt trên mặt chưa khô hẳn nên ngứa ngáy, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Lệ Đông Nhất còn nằm đè lên người cô, ép cô đến ngạt thở.

Lát sau, Lệ Đông Nhất mới từ từ buông cô ra, ngồi dậy, xuống giường.

Tân Đồng nghe thấy tiếng anh mặc quần áo sột soạt, tiếng động phát ra khiến cô cố nhắm chặt hai mắt.

Không đến mấy phút, cô nghe thấy hình như anh quay lại, dùng khăn bọc lấy cơ thể cô.

Phòng tắm dày đặc hơi nước, trong bồn tắm đã ngập nước ấm.

Lệ Đông Nhất để Tân Đồng vào trong bồn, bản thân cũng ngồi vào đó.

Được nước ấm vây lấy, cuối cùng Tân Đồng cũng lấy lại chút tinh thần.

Tay Lệ Đông Nhất lần mò trong nước, vuốt ve cái bụng bằng phẳng mềm mại của cô.

Nơi đó có vài vết rạn nhạt, còn có một vết sẹo mờ gần như nhìn không rõ.

“Là lúc sinh Nam Hợp để lại ư?” Tay Lệ Đông Nhất vuốt ve dọc theo vết sẹo đó.

Tân Đồng khẽ gật đầu.

Đúng, là lúc sinh mổ Nam Hợp để lại.

Thời điểm thai chín tháng tuổi, mỗi ngày cô đều cảm nhận được cử động vui vẻ của cậu, cậu không ngừng trở đầu, như báo cho cô biết sự tồn tại của mình.

Cô cười cậu là cậu bé phá phách, ngay cả lúc ngủ cũng không để cô yên ổn được một lát.

Cao Lệ sắp xếp cho cô một phòng bệnh để dưỡng thai ở một bệnh viện gần đó, ngày nào cũng đến, nói là dẫn cô đi làm kiểm tra.

Sau đó, hình như kết quả kiểm tra không được tốt cho lắm.

Cô được đưa vào phòng phẫu thuật, sau khi gây mê tỉnh lại, vẻ mặt Cao Lệ nghiêm túc nhìn về phía cô, tuyên bố đứa bé đã chết.

“Theo giấy thỏa thuận, tôi sẽ không thanh toán số tiền còn lại cho cô, nhưng tôi đã giúp cô trả tiền thuốc men rồi, cô cố gắng bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, tôi đi đây.”

Cô không dám khóc, chỉ cố gắng đè nén nước mắt.

Những ngày ấy, cô chỉ im lặng, y tá thấy vẻ mặt cô như vậy thì đều cảm thông.

Sau khi hồi phục hoàn toàn, cô quay về trường làm thủ tục đi học lại, cho đến khi cầm được bằng tốt nghiệp.

Cao Lệ, đứa bé, tất cả mọi chuyện đều như làn khói, tiêu tan khỏi cuộc sống của cô, nhưng dường như đã vĩnh viễn lưu lại thứ mùi vị không thể phai nhòa.

Tinh thần cô ngày càng sa sút, đầu tiên là cả đêm không ngủ được, sau đó là ảo thanh [1], thậm chí là ảo thị [2]. Không làm được công việc tập san của trường, ngay cả học tập bình thường cũng bị quấy nhiễu, giáo viên khuyên nhủ cô, giới thiệu Lục Vực cho cô.

Mỗi tuần cô đều đúng giờ đi làm trị liệu mới từ từ tốt hơn, đến khi Nam Hợp xuất hiện, cô mới biết ra, khúc mắc lớn nhất đã được giải, Nam Hợp mới là người chữa tâm bệnh cho cô.

Lệ Đông Nhất nhìn cô, lại làm ra một động tác.

Anh nâng người cô lên, hôn lên vết sẹo trên chiếc bụng phẳng lì kia, đưa tay ôm chặt lấy cô.

Mắt anh sáng vô cùng, mang theo dạt dào tình cảm, Tân Đồng bỗng nhiên không muốn đẩy anh ra.

Đây là lần đầu tiên hai người họ thẳng thắn đối diện nhau.

Lệ Đông Nhất vẩy nước, tắm qua loa cho cô.

Tóc Tân Đồng ướt nhẹp, dán vào hai gò má, khác với vẻ xa cách như thường ngày, cô cứ như vậy, nhẹ nhàng tựa vào anh, ỷ lại vào anh.

Lệ Đông Nhất rất nhanh lại động tình, mượn nước ấm, lại làm bừa một phen.

“Xin lỗi em,” Lệ Đông Nhất bế cô về giường, sự tự chủ của anh luôn rất tốt, lại chỉ vì cô mà mất không chế hết lần này đến lần khác, “Đêm nay anh sẽ không làm bậy nữa đâu.”

Tân Đồng thầm than.

“Không cho phép nhắc lại chuyện ly hôn, biết chưa?” Mặt Lệ Đông Nhất dán vào mặt cô.

Hồi lâu sau, Tân Đồng vẫn không trả lời.

Lệ Đông Nhất nghĩ rằng cô đã ngủ, kết quả là Tân Đồng lại có hơi đăm chiêu, nhưng anh không biết cô đang nghĩ điều gì.

Anh nghĩ đến bản thân không thể bỏ cuộc được, nên hôn rồi lại hôn đến khi miệng cô sưng lên, làm cô hoàn hồn lại.

Hình như Tân Đồng đang mâu thuẫn, cô như muốn tránh đi, nhưng lại tránh không được.

“Nói mau lên, không nhắc lại chuyện ly hôn nữa.” Lệ Đông Nhất cố chấp như con nít không ăn được kẹo.

Tân Đồng chớp mắt, “Lệ Đông Nhất, anh có thể hứa với… em, mãi mãi không dẫn Nam Hợp đi, mãi mãi bảo vệ nó được không?”

Điều cô sợ nhất chỉ có như vậy mà thôi.

“Em khờ quá,” Vẻ mặt Lệ Đông Nhất dãn ra, “Cả em và con, anh đều bảo vệ.”

“Vì sao?”

“Vì sao gì chứ?”

“Thì là, anh như vậy với em đó?”

Đưa Nam Hợp đến bên cô, còn có, làm mấy chuyện ngượng ngùng thế này, còn nói sẽ bảo vệ cho cô và Nam Hợp?

Anh cao quý như vậy, còn cô lại quá thấp kém.

Trước giờ cô luôn nghĩ họ là người của hai thế giới.

Cô nghĩ là anh muốn trừng phạt cô, mới đưa Nam Hợp cho cô, đến khi cô không thể thiếu Nam Hợp, anh sẽ tùy tiện đưa cậu đi mất.

Dù sao thì, cô cũng là một nhân tố quan trọng trong âm mưu đó mà.

Lệ Đông Nhất cốc nhẹ vào trán cô, “Coi phim nhiều quá bị lậm đúng không? Sao nghĩ ra được điều kỳ quái như vậy?”

Lệ Đông Nhất nói xong câu đó thì xuống giường.

Anh giận rồi à? Tân Đồng không biết mình có nói sai gì không, cô ôm chặt lấy cái chăn trên người.

Trong tay Lệ Đông Nhất cầm thứ gì đó đưa đến trước mặt cô, “Em nhìn xem.”

“Sao anh lại có thứ này?”

Đây là thẻ chứng nhận khi cô làm trong tập san của trường, có tên tuổi, chuyên ngành và chức vụ đảm nhiệm.

“Thì nhặt được,” Lệ Đông Nhất cười cười, “Không biết người nào đó hấp tấp quá nên làm rớt.”

“Em hả?”

“Không thì còn ai hấp tấp như vậy?”

Tân Đồng nhớ ra, “Anh từng tới trường em?”

Là khi Cao Lệ tìm gặp cô không lâu, cô còn đang phân vân, ngày nào tinh thần cũng hoảng hốt. Sau đó, cô lại phụ trách mời mấy doanh nhân có chút thành công đến làm tọa đàm, nhưng cô lại quên mang theo sổ ghi chép.

Những câu hỏi chuẩn bị hỏi trong buổi tọa đàm đều ghi trong đó, sau khi kết thúc tọa đàm cô còn phải chỉnh lý lại tài liệu.

Nhưng cả phòng đã chật ních người ngồi.

Cô nhờ bạn học ở bên cạnh giữ chỗ giúp, rồi cúi người ra khỏi phòng, chạy một mạch về phòng tập san của trường ở tầng hành chính.

Cánh cửa khép hờ, Lệ Thịnh đưa lưng về phía cô, trước ngực còn có một sinh viên nữ, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, ánh lên cửa sổ thủy tinh giống như một bức tranh cắt ghép.

Như có thứ gì đó vô cùng sắc nhọn đâm vào tim cô, cả hít thở cũng đau đớn mà ngưng trệ lại.

Đôi cánh tay ấy rất đẹp, trên cổ tay còn đeo chiếc lắc bảy màu, thật là chói mắt.

Đó là quà cô tặng cho Đồng Dao nhân dịp sinh nhật lần thứ 19 của cô ấy.

Cô không biết đã va vào đâu, tiếng động quấy nhiễu đến hai người bên trong, cô tức khắc xoay người, hoảng hốt chạy đi bất kể đường xá.

Ngay lối rẽ cô đụng phải vài người, phía sau thì Lệ Thịnh đang đuổi theo cô, cô bất chấp phép lịch sự, tông vào vai của người nào đó, chạy xuống lầu.

Chạy về phòng tọa đàm, mới phát hiện mất thẻ chứng nhận đeo trước ngực.

Cô cũng không tìm nữa, buổi tọa đàm đó cô cũng không nghe.

Cô vốn đang phân vân xem có nên nói chuyện nhà cô cho Đồng Dao và Lệ Thịnh nghe không, ngẫu nhiên chứng kiến cảnh đó nên đã hoàn toàn khuấy đảo suy nghĩ của cô. Nói thế nào, nhà Đồng Dao cũng là gia đình bình thường, còn Lệ Thịnh, khi đó cô không biết anh có gia thế như vậy, nhưng cho dù biết thì lòng tự trọng của cô cũng không cho phép cô nhờ vả anh.

Huống hồ, cô đã nhìn rõ sự thật này?

“Vậy anh biết em từ lúc đó?”

“Không,” Lệ Đông Nhất xem tấm ảnh trên thẻ, Tân Đồng trong tấm ảnh lúc đó tóc vừa mới ngang tai, chưa thoát ra được vẻ trẻ con. Lúc ấy anh nhặt được, chỉ cảm thấy là một cô bé đáng yêu, có chút hấp ta hấp tấp mà thôi.

Anh tiện tay cất thẻ chứng nhận vào trong cặp táp, nghe nói sinh viên báo chí của tập san ở trường sẽ đặt câu hỏi, anh nghĩ chắc sẽ gặp lại thôi, lúc đó sẽ trả cho cô, ai ngờ không thấy, sau đó mang về, luôn để trong ngăn kéo ở phòng sách.

Tân Đồng nhúc nhích người, “Vậy anh thật sự muốn kết hôn với em?”

Nếu có thể cho Nam Hợp một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ cậu sẽ càng hạnh phúc hơn.

Huống hồ, đối tượng chính là anh.

“Nói anh nghe xem, em có chút xíu tình cảm nào với anh hay không?”

Tân Đồng che mặt, rầu rĩ nói, “Điều này thì có gì khác biệt chứ?”

Cô thích hay không cũng đã như thế này rồi mà.

“Đương nhiên là có, anh nghĩ rằng thời gian càng lâu, em sẽ từ từ thích anh, dần quen với sự tồn tại của anh, ai ngờ, trong đầu em lại có tính toán khác.” Nghĩ đến chuyện đó anh có chút mất tinh thần.

Lệ Đông Nhất nắm tay cô, “Gật đầu hay lắc đầu hả?”

Tân Đồng bị anh làm ồn đến không còn cách nào khác, đành gật đầu.

Đúng vậy, anh nói không sai, cô đã quen dần với sự tồn tại của anh, cũng có hơi thích thích anh.

Lệ Đông Nhất hôn lên tay cô rồi bỏ lại vào trong chăn. Vẻ mặt có chút ủ rũ, sớm biết rằng “lừa dối lẫn nhau” thì có thể dễ dàng có được câu trả lời, vậy tại sao anh còn lãng phí thời gian nhịn đến giờ?

“Em buồn ngủ.” Tân Đồng khép mi mắt lại.

Lệ Đông Nhất vừa thấy mí mắt cô díp vào nhau, có vẻ vô cùng buồn ngủ, anh biết mình đã làm cô mệt.

“Ngủ đi.”

Cuối cùng cũng có khoảnh khắc cô không nghĩ đến Nam Hợp, dường như Lệ Đông Nhất có hơi đắc ý.

“Sáng mai gọi em dậy sớm nhé, em làm bữa sáng cho Nam Hợp.” Tân Đồng cố lấy tỉnh táo, nói một câu.

Lệ Đông Nhất: *ngẩn tò te*

[1], [2] Ảo thanh, ảo thị là hai trong các loại ảo giác thường gặp, là nghe thấy tiếng nói và nhìn thấy những sự vật sự việc không có thật ở hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.