Đẻ Mướn

Chương 46



“Là anh à.” Tân Đồng mở cửa ra, trông thấy người đến liền ngẩn ngơ.

Lệ Đông Nhất vừa đi làm, là chi nhánh nhà máy ở chỗ Trần Đại Lợi, tuy rằng ngày nào cũng bận rộn, nhưng đãi ngộ rất tốt, hơn nữa, chiều nào anh cũng về nhà đúng giờ, ăn cơm cùng Tân Đồng và Nam Hợp.

Thứ bảy này hình như tổ chức gì đó cho nên ban ngày không có ở nhà.

Nam Hợp theo lệ thường qua chơi với Ôn Hinh, Tân Đồng không cần đi làm, đưa cậu qua đó, ngồi chơi một lát rồi về dọn dẹp nhà cửa.

Trên tay Lục Vực cầm mấy thứ, có lẽ là quà cáp gì đó, đứng trước cửa nhà Tân Đồng.

“Ừ là anh.” Anh gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng.

Tân Đồng nghĩ nghĩ rồi né người, “Anh vào đi.”

Mới lau sàn, cửa sổ đều mở hết, rèm cửa theo gió tung bay.

“Để tôi rót nước cho anh.” Tân Đồng xoay người đi vào bếp, Lực Vực mau chóng ngăn cô lại, “Không cần, anh không uống đấu, anh nói mấy câu sẽ đi ngay.”

Mặt Tân Đồng bình thường, cô không biết phải đối mặt thế nào với Lục Vực, đối với cô mà nói, hiện giờ anh là bác sĩ, là người anh cùng cha khác mẹ, cũng là đồng phạm làm cô mất đi đứa con.

“Tân Đồng, bây giờ em đã khỏe hẳn chưa?” Lục Vực mất tự nhiên hồi lâu mới lên tiếng hỏi một câu như vậy.

Tân Đồng cười, “Tôi khỏe lắm.”

Trong khoảng thời gian này, một nhà ba người dính lấy nhau, phiền muộn gì đó hình như hoàn toàn không có.

Lệ Đông Nhất nghĩ biện pháp bồi bổ cơ thể cho cô, thức ăn lại nấu rất ngon, Nam Hợp và cô tăng cân không ít.

“Úy Nhiên nó, nó làm chuyện có hơi cực đoạn, em đừng hận nó, được không?” Anh gần như dùng giọng cầu xin để nói ra câu này.

Mấy tháng nay, Hứa Úy Nhiên thật sự không liên lạc với anh, Lục Vực cũng biết Lệ Đông Nhất vốn dĩ không buông tha, vẫn đang ráo riết tìm Hứa Úy Nhiên, anh rất muốn đi tìm nhưng lại sợ làm lộ hành tung của cô.

Hiện tại, tuy rằng Tân Đồng vẫn khỏe, nhưng ai biết được nỗi hận của Lệ Đông Nhất càng tích tụ càng nhiều, hay là đã giảm đi đôi chút chứ?

“Tôi không hận, tôi chỉ muốn biết tại sao?” Tân Đồng thở hắt ra, không nhìn đến anh.

Mẹ cô là người thứ ba chen vào giữa ba mẹ họ, cho nên, Hứa Úy Nhiên mới làm như vậy à?

“Tôi chưa từng gặp ông Hứa, mẹ tôi cũng chưa từng nhắc đến ông ấy trước mặt tôi.” Tân Đồng ngừng lại một lát, “Nếu mẹ tôi thật sự muốn phá hoại gia đình các người, có lẽ mẹ cũng sẽ không gả cho ba đâu.”

Cô sẽ không nhận Hứa Thuấn là cha, ông ấy chưa từng nuôi dạy cô ngày nào, ông ấy cũng không có tư cách đó.

Nếu ông ấy đủ rộng rãi, đủ đội trời đạp đất, sẽ không phân vân giữa hai người phụ nữ, ông ấy đã có gia đình, nên gánh trách nhiệm, tại sao còn muốn chọc ghẹo mẹ cô, sau khi đùa giỡn với mẹ thì bỏ đi chứ?

Mẹ cô mất sớm như vậy, có lẽ cũng do ngày ngày phiền muộn sầu não, ông ấy không thoát khỏi liên can?

“Mẹ của anh, là tự sát.” Lục Vực nghĩ, cảm thấy nên nói ra là tốt nhất, Tân Đồng có tư cách, cũng cần phải biết chuyện này.

Tân Động giật mình, “Tự sát?”

“Đúng, là tự sát, hơn nữa còn ở trước mặt Hứa Úy Nhiên nhảy từ lầu 8 xuống.” Lục Vực nhắm mắt, lúc mở ra, vẻ thống khổ thoáng thu lại đôi chút, “Khi đó anh đang ở nước ngoài, Úy Nhiên chỉ vừa lên trung học, có lẽ chính lúc ấy, nó mới thay đổi như vậy.”

Tuy rằng không có tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ suy nghĩ một chút thôi, cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Người thân thiết nhất, ở trước mặt mình, lại làm ra cái chuyện thê thảm như vậy.

“Xin lỗi,” Tân Đồng khẽ nói, “Tôi không phải cố ý…”

Lục Vực xua tay, “Không sao, em cũng nên biết. Lúc đó anh không ở bên cạnh nó, trước khi xuất ngoại mẹ anh đã bị ung thư, nhưng vẫn giấu anh và Úy Nhiên, hơn nữa tình cảm của ba mẹ lúc đó đã xuất hiện nguy cơ rồi.” Lục Vực ngừng một lát, nhìn qua Tân Đồng, “Hôm mẹ anh nhảy lầu, ba đã cãi nhau một trận với mẹ, lúc ấy ba khăng khăng muốn đi tìm em và mẹ em. Sau đó, anh mới biết được, ban đầu ba cũng không biết là có em, lúc mẹ em dẫn em đi, ba rất muốn đuổi theo, nhưng mẹ anh cản ba lại, không cho ba đi, còn nói nếu ba đi tìm mẹ con em, thì mẹ anh sẽ nhảy lầu, ba đương nhiên chỉ nghĩ là mẹ nói trong lúc tức giận vậy thôi, nên không nghe, vẫn chạy xuống lầu, trước khi đi còn dặn Úy Nhiên ở bên cạnh mẹ. Kết quả, Úy Nhiên lơ là một chút, mẹ liền nhảy xuống, còn ba, cũng từ lúc đó mà tinh thần không tốt lắm.”

Bất kể người nào gặp phải chuyện thế này, có lẽ cũng sẽ biến thành cơn ác mộng, lái cũng không đi, huống hồ, người đó còn là người sớm chiều chung chăn gối bên cạnh mình.

Nữ sinh ở tuổi đó vốn yếu đuối nhạy cảm, từ nay về sau không còn mẹ, cũng không có anh trai ở bên cạnh, ba lại là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của mẹ, có thể nghĩ, cô đã sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng và bất lực thế nào.

Đáy lòng Tân Đồng bỗng nhiên không muốn oán trách nữa, trên đời này, ai mà không khổ chứ? Hứa Úy Nhiên hận cô hóa ra là do nguyên nhân này?

“Úy Nhiên nó vì trừng phạt ba, sau khi lên đại học, liền vạch ra kế hoạch làm thế nào để cướp đi công ty của ba, khiến ba thất vọng và khốn cùng, thật sự nó không nhất thiết phải làm vậy, bởi vì anh không có chút hứng thú nào đối với việc kinh doanh, công ty sớm muộn gì cũng thuộc về nó. Nó không nghe, có lẽ nó cảm thấy được chỉ có thể làm như vậy, trong lòng nó mới dễ chịu một chút. Sau đó, ba chia cổ phần công ty ra làm ba phần, chính là phần anh đưa cho em xem, còn phần của anh lúc đó đã nhượng lại cho nó đứng tên, anh chỉ nghĩ muốn nó vui vẻ hơn một chút, lại không ngờ rằng tâm ý của nó kiên định đến vậy.”

“Người nó hận không chỉ là ba, không chỉ là em và mẹ em, có lẽ nó còn hận Lệ Đông Nhất nữa, cho nên nó mới làm nhiều chuyện điên rồ như vậy.”

Lục Vực xoa thái dương, “Sai lầm đã phạm phải, nói bao nhiêu, làm bao nhiêu cũng không bù đắp lại được cho em, nhưng nếu thực sự phải trừng phạt, thì hãy trừng phạt anh, anh là anh trai lớn, là anh không quan tâm dạy dỗ nó, cũng không thể bảo vệ tốt cho em.”

Anh nên sớm phát hiện ra, trước khi Úy Nhiên tìm tới Tân Đồng, phải ngăn cản lại.

Thế thì ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

“Không cần,” Tân Đồng cắn môi “chúng ta đều có lỗi, nhưng từ giờ trở đi coi như đã giải quyết xong, được không?”

Mẹ có lỗi, cô thay mẹ gánh chịu, cũng không có gì.

Cuộc sống hiện giờ của cô rất bình yên và hạnh phúc, chỉ là sẽ không chịu đựng nổi sóng gió lớn như vậy lần nữa.

Hãy tha thứ cho nhau, chuyện cũ theo gió bay.

Vẻ mặt Lục Vực u ám, có lẽ là cả đời này, Tân Đồng vẫn cứ xem anh là người xa lạ.

Anh có thể cảm nhận được một chút quan hệ huyết thống, còn cô có cảm nhận được hay không? Hay vừa cảm nhận được lại bị cắt đứt.

Nhưng nếu như vậy sẽ tốt cho cô hơn, vậy thì cứ như vậy đi.

“Cũng tốt.” Lục Vực cười khổ, “Anh đi đây.”

Tân Đồng gọi anh lại, “Anh đem mấy thứ này về đi, tôi không cần đâu.”

Cô không muốn lại mắc nợ anh nữa, cũng không muốn Lệ Đông Nhất tức giận khi nhìn thấy.

Sau khi Lục Vực ra về, mặt sàn trong nhà đã được khô, Tân Đồng đóng cửa sổ lại, ngồi yên trên sô pha một lát.

Cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng cười đùa của Nam Hợp, Tân Đồng mới hoàn hồn, nhanh chóng đứng lên đi mở cửa.

“Mẹ, con về rồi!” Nam Hợp ôm chầm và hôn Tân Đồng theo thường lệ.

Tay Lệ Đông Nhất cầm hay cây kẹo thật to, cong khóe miệng, giải thích, “Nam Hợp làm ầm lên đòi mua.”

Trước cổng trường có người bán kẹo đường, Nam Hợp nhìn thấy mới lạ, thấy không ít người mua, cũng làm ầm lên đòi mua, anh nghĩ Nam Hợp muốn ăn lắm, kết quả Nam Hợp ngồi trong xe ôm về tới nhà, là muốn cầm về ăn với Tân Đồng.

“Mẹ, lãng mạn không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Hợp cười tươi như hoa, thoạt nhìn còn ngọt ngào hơn cả cây kẹo.

“Lãng mạn chứ, đương nhiên là lãng mạn rồi.” Tân Đồng bế anh bạn nhỏ lên, phát hiện gần đầy thể trọng của cậu tăng vọt, vì thế cô bèn cố gắng không tỏ vẻ gì hết, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, điều đó làm tổn thương trái tim nhạy cảm của cậu.

Lệ Đông Nhất đưa cây kẹo cho Tân Đồng, Nam Hợp lập tức cản lại, nhón chân nhìn nhìn, mới giúp Tân Đồng rút một cây ra, “Mẹ, chúng ta ăn chung cây này nhé, sức ăn của ba lớn lắm, để một mình ba ăn một cây đi.”

“Ba không thích ăn ngọt đâu…” Lời còn chưa nói xong, Nam Hợp đã kéo tay Tân Đồng đi chỗ khác, anh đành phải cô đơn nuốt xuống nửa câu sau chưa kịp nói vào trong bụng, “nên ba và mẹ ăn chung một cây là được rồi.”

Lệ Đông Nhất buồn thiu, cúi đầu chuẩn bị cắn một miếng, an ủi trái tim chua xót một chút, đột nhiên phát hiện cây kẹo đường trong tay có chút không đúng lắm, nhìn kỹ, mặt sau có một chút sợi đường xốp đã bị dính lại thành một nhúm, giỏi thật! Chẳng lẽ thằng nhóc này đã liếm trộm một miếng ở trong xe sao?

Lệ Đông Nhất lắc đầu, cắn một miếng.

Không ngờ cũng có ngày bản thân anh phải ăn thứ này, nhưng mà, mùi vị cũng không tệ.

Buổi tối, Lệ Đông Nhất tựa vào đầu giường đọc tài liệu, Nam Hợp dựa vào lòng Tân Đồng, nghe cô kể chuyện.

Đợi mí mắt của Nam Hợp choảng nhau một hồi, cuối cùng cũng khép lại, Lệ Đông Nhất cũng dẹp tài liệu đi.

Tân Đồng thu xếp xong cho anh bạn nhỏ, đắp chăn ấm, ánh mắt nhìn Lệ Đông Nhất dạt dào thâm ý, động tác cẩn thận xuống giường, đứng lên đi ra bên ngoài.

“Sao hôm nay em chủ động vậy?” Lệ Đông Nhất hôn cô, vừa ra khỏi phòng ngủ chính liền bế bổng cô lên.

Tân Đồng dựa đầu vào ngực anh, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Lệ Đông Nhất ngồi xuống giường của phòng ngủ bên cạnh, bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

“Ừ thì,” Tay Tân Đồng cởi áo ngủ của anh, ngồi lên người anh, “chúng ta có em bé đi.”

Em bé?

Từ lúc cô về nhà, họ không bàn lại vấn đề này nữa, ngoại trừ ngày đầu tiên, những lần quan hệ sau đó, lần nào Lệ Đông Nhất cũng rất thận trọng, làm từng bước một.

Lệ Đông Nhất ngồi dậy, đè thấp giọng, “Tân Đồng à, bây giờ em…”

“Em bây giờ rất tốt.” Tân Đồng hôn lên môi anh, ngăn anh đừng nói gì cả, “Chúng ta có thêm một đứa con nữa được không anh?” Cô gần như nài nỉ anh.

Trong lòng Lệ Đông Nhất làm sao lại không muốn chứ, muốn nhiều con hơn nữa, đáng yêu như Nam Hợp vậy đó, anh có thể cùng cô chăm sóc chúng trưởng thành, chỉ nghĩ thôi mà cảm giác hạnh phúc giống như lan tràn ra khắp lồng ngực rồi.

Nói xong, Tân Đồng mềm mại dựa vào anh.

Lệ Đông Nhất đưa tay vuốt ve tấm lưng trơn mịn của cô, “Có thể nói với anh hay không?”

“Nói gì?” Tân Đồng giả khờ.

Tay Lệ Đông Nhất dừng ở ở chỗ nào đó trên tấm lưng cô, “Sao lại muốn có em bé?”

Anh nghĩ rằng nỗi đau này sẽ kéo dài rất lâu, cho nên dù vết sẹo đã bị che đi, chỉ sợ Tân Đồng khổ sở, nên anh không định khơi dậy lại nó trước cô.

“Em chỉ muốn sinh con cho anh.” Tân Đồng trở mình, né tránh ‘ma trảo’ của anh, “Lần này em nhất định sẽ cẩn thận, anh phải bảo vệ mẹ con em cho tốt nhé,” Tân Đồng ngửa đầu, nghĩ nghĩ, “là ba mẹ con em.”

Lệ Đông Nhất không nói gì, lại lần nữa phủ lên người cô, cảm thấy lúc này nên dùng hành động để tỏ rõ quyết tâm là chính xác nhất.

“Không muốn,” Tân Đồng vội vàng né tránh đẩy anh ra, “anh vẫn chưa đồng ý với em mà.”

“Anh cam đoan sẽ bảo vệ ba mẹ con em, nhưng mà, trước tiên có phải nên tạo ra đứa thứ ba không?”

Sáng sớm Nam Hợp thức dậy, mắt còn tèm nhèm nửa mơ nửa tỉnh, cái mũi nhỏ hít mấy cái, người bên cạnh là mẹ chứ không phải ai khác, vì thế cậu ngáp một cái, nhắm mắt ngủ tiếp.

Tân Đồng cũng đã thức, chỉ là lười cử động, bởi vì tối qua thực hiện kế hoạch ‘sản xuất em bé’ rất triệt để, toàn thân đến giờ vẫn không có chút sức lực, dứt khoát ôm Nam Hợp ngủ nướng.

Lệ Đông Nhất nấu xong bữa sáng liền vào đánh thức hai mẹ con.

Nam Hợp mắt nhắm mắt mở, ngáp không ngừng, Tân Đồng mặc áo len trắng và quần jean cho cậu, “Ai đây ta, sao đẹp trai quá vậy nè?”

Lệ Đông Nhất đứng một bên, đầu đầy đường đen, câu này chính là phương pháp hữu dụng nhất của Tân Đồng làm cho Nam Hợp lập tức tỉnh ngủ.

Vậy mà Nam Hợp rất khoái mấy câu như vậy, mắt lập tức mở to, lấp lánh như sao trời, giọng nói rõ ràng hơn nhiều, “Là Nam Hợp đó.”

“Cũng nên để Nam Hợp ngủ riêng thôi, mùa thu này con đã lên tiểu học rồi.” Lệ Đông Nhất vừa đưa sữa cho Tân Đồng vừa nói.

Tân Đồng dỏng tai nghe anh bạn nhỏ hình như vừa rửa mặt vừa hát, cô nói lớn hơn một chút, “Lên tiểu học cũng còn nhỏ mà, đến mùa thu cũng mới hơn sáu tuổi thôi, hơn nữa, vóc người của con cũng không dài lắm, giường lại lớn, cũng không phải ngủ không được mà.”

Lệ Đông Nhất biết cô rất yêu thương Nam Hợp, dứt khoát giơ tay đầu hàng, trong lòng không biết có nên trông mong đứa con thứ hai sớm đến không nữa.

Ăn sáng xong, Lệ Đông Nhất đưa Tân Đồng đi làm trước, sau đó đưa Nam Hợp đến trường.

Chị Vương hình như cũng vừa đến không lâu, nhìn thấy Tân Đồng, lập tức gọi cô lại, “Đồng Đồng, nghe nói có cô gái khá xinh xắn mới sáng sớm đã đến tìm em.”

Tân Đồng nhìn về phía chị Vương chỉ, “Niên Niên?”

Mắt Tân Niên Niên đỏ hồng, mí mắt có hơi sưng, “Sao vậy?” Tân Đồng đi lên nắm lấy tay cô.

“Chị,” Tân Niên Niên rất uất ức, “Lô Hàng và em chia tay rồi.”

“Cái gì?” Tân Đồng không thể tin được, “Không phải đang tốt đẹp sao?” Thời gian trước vẫn ổn lắm mà, sao lại như vậy.

“Là em không cần anh ấy,” Dáng vẻ Tân Niên Niên khá giận dữ, “Cha mẹ anh ấy đều có ý kiến với em, đều không đồng ý.”

“Sao không đồng ý chứ, không phải đã từng gặp em một lần rồi à, sao bây giờ lại không hài lòng?”

Tân Niên Niên để Tân Đồng lau nước mắt cho mình, “Cha mẹ anh ấy biết chuyện trước kia em có bệnh, cũng biết chuyện phẫu thuật, họ chỉ có Lô Hàng là con, sợ em không sinh con được, sẽ chặt đứt hương hỏa nhà họ.”

“Tầm bậy,” Tim Tân Đồng đau nhói, “Niên Niên của chúng ta tốt như vậy, hơn nữa, người lớn nhà bên đó cũng phong kiến quá đi, đúng là,” Tân Đồng án ngực, “Vậy Lô Hàng nói sao?”

“Anh ấy không nói gì cả, em cũng không muốn nghe, anh ấy hiếu thảo với cha mẹ như vậy, chắc chắc sẽ cảm thấy khó xử.” Tân Niên Niên nhăn mặt, “Chị, em có thể ở nhà chị mấy ngày không? Ngày 1-5 (quốc tế lao động) này em không muốn quay về trường học.”

“Đương nhiên là được, để chị nói anh rể em chuẩn bị bữa tiệc lớn cho em.”

“Anh rể nấu cơm à?”

“Tất nhiên, còn nấu ngon hơn cả chị.”

Đến tối, Tân Niên Niên cuối cùng cũng biết cái gì là bữa tiệc lớn, hai mắt rực sáng như đèn pha rồi ăn không ngừng, mọi phiền não gần như vứt ra sau đầu, khi buông đũa, sờ bụng, “Chị, em muốn khóc quá.”

“No quá hả?” Tân Đồng cười, chuẩn bị đi tìm thuốc kích thích tiêu hóa cho cô.

“Không phải,” Tân Niên Niên lắc đầu, “là ăn ngon quá, ngon đến nỗi em muốn khóc.”

“Dì út ngốc vậy, ăn ngon thì phải vui lên mới đúng chứ.” Nam Hợp cũng ra sức há miệng ăn cơm, cái miệng nhỏ bóng nhẫy hé ra ngậm lại cười nhạo Tân Niên Niên.

Lệ Đông Nhất thu dọn chén bát, Tân Đồng và Tân Niên Niên cùng với Nam Hợp ngồi trên sô pha xem tivi, “Niên Niên, tối nay em ngủ một mình ở phòng sát vách được không?”

Tân Niên Niên nhìn vẻ mặt khẩn trương của Nam Hợp, mỉm cười xấu xa nói, “Chị, em mới thất tình, chị ngủ chung với em được không?”

Quả nhiên Nam Hợp nhanh nhẹn đứng dậy, lấy cơ thể chắn lấy Tân Đồng, giang hay tay ra, giống hệt gà mái bảo vệ gà con mà giấu Tân Đồng ra sau lưng, “Mẹ là của Nam Hợp, phải ngủ cùng với con, lêu lêu dì út, dì út là người lớn, còn muốn ngủ chung với người khác.”

“Út là em gái của mẹ con, bây giờ út không vui, muốn ngủ chung với mẹ con, Nam Hợp, nhường mẹ cho út một đêm được không?”

Lệ Đông Nhất bên này rửa chén, dỏng lỗ tai lên nghe rất rõ ràng, trượt tay một cái, suýt nữa làm bể cái chén.

Tình địch năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều nha.

Nam Hợp đắn đo một hồi lâu vẫn lắc đầu kiên định, “Không được.”

Trong lòng Tân Niên Niên vô cùng buồn cười, ngoài mặt lại khổ sở, “Hả, sao vậy hả? Út muốn khóc quá.”

Nam Hợp vạch ngón tay, “Mẹ ngủ chung với Nam Hợp và ba rồi, nếu ngủ chung với dì út, thì chỉ có thể thêm một người mà thôi.”

Đương nhiên một lần mẹ ngủ chung với hai người là đủ rồi, Nam Hợp rất tự tin về điều này.

Lệ Đông Nhất không ngừng cười thầm trong bụng, được lắm con trai, Nam Hợp thắng rồi.

Nhưng mà, anh còn chưa cười ra mặt, chợt nghe Tân Niên Niên nói, “Vậy thì để mẹ ngủ chung với út và Nam Hợp được không? Út sẽ kể truyện cười cho Nam Hợp nghe, còn có thể làm động tác của tinh tinh nữa, được không nào?”

Lần này, Nam Hợp lập tức ném ba cậu ra sau đầu, “Được, con với út cùng ngủ với mẹ.”

Tân Đồng đã sớm nhịn không được, bị hai dì cháu mang ra bàn đi bàn lại, tranh tới tranh lui, cảm giác bản thân giống như chỉ được ôm gối mà không có quyền phát biểu ý kiến vậy đó.

Cô đi đến sau lưng Lệ Đông Nhất, ôm lấy eo anh, nhón chân hôn anh một cái, “Ngủ ngon, ông xã.”

Đêm nay, anh phải phòng không gối chiếc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.