Cứ tới đêm thất tịch, cả Lạc Thành lại
giăng đầy hoa đăng, có rất nhiều người bán hàng rong ven đường phố rao
bán hoa đăng và mặt nạ Ngưu Lang – Chức Nữ, còn có cả tượng đất hình
người. . . . . . Lễ hội này làm chốn Lạc Thành phồn hoa càng tăng thêm
sự hài hòa, ấm áp.
Đương nhiên, có một người trong Tô phủ không bao giờ bỏ qua đêm thất tịch, người đó chính là Tô Lạc Tuyết.
Khi còn bé nàng hay theo đại tỷ, nhị tỷ trốn ra khỏi phủ, lần nào về nhà cũng không tránh được việc bị phụ thân trách phạt.
Mãi tới năm mười một tuổi, khi nàng nhặt
được Phong Ảnh trên đường, nàng không cần lén lút đi theo hai tỷ tỷ nữa, nàng có khinh công, còn có cả gương mặt do Phong Ảnh dịch dung cho
nàng, đến năm mười ba tuổi nàng đã có thể tự do ra vào Tô phủ.
Đêm đó nàng mặc một chiếc váy dài màu
trắng hòa mình vào đoàn người đông đúc trên đường, ánh sáng từ những
ngọn hoa đăng tôn lên gò má đang ửng hồng.
Khi đi qua gian hàng bán mặt nạ, Tô Lạc
Tuyết dừng bước, nàng sực nhớ ra tỷ tỷ và Tân Vương đã thành hôn, Tân
Vương sẽ dẫn tỷ tỷ dạo chơi đêm thất tịch, nàng cũng không thể trắng
trợn đứng ở bờ bên này nhìn Tân Vương nữa rồi.
Nàng mua một chiếc mặt nạ Chức Nữ rồi đeo lên mặt, trên đường có không ít người đeo mặt nạ giống nàng. Nàng đeo
mặt nạ, mang theo cảm xúc ngổn ngang tới bờ hồ Lạc Thành.
Khi tới ven hồ, nàng mua một chiếc hoa
đăng rồi đề thơ lên đó, nhìn hoa đăng xuôi theo dòng nước, cô khẽ nở nụ
cười ngọt ngào. Nàng thả hoa đăng nhiều năm như vậy, nàng vẫn mong Tân
Vương có thể nhìn thấy, có thể thấy nàng đang đứng ở bờ bên này.
Tô Phù Liễu ở bờ đối diện đã sớm nhận ra
Tô Lạc Tuyết sau chiếc mặt nạ Chức Nữ, sao nha đầu này lại lén lút ra
khỏi phủ rồi. Phù Liễu là người nhìn Lạc Tuyết lớn lên từ nhỏ, dù chỉ
nhìn bóng lưng cũng có thể nhận ra, chỉ dựa vào một chiếc mặt nạ kia mà
định lừa nàng sao?
Tô Phù Liễu lắc đầu cười cười, ánh mắt
cũng chăm chú dõi theo chiếc hoa đăng trôi về phía này, không ngờ trên
hoa đăng lại viết: kết tóc phu thê, một đôi ân ái.
Nàng sững sờ, nha đầu này học viết thơ tình từ khi nào vậy.
Xem ra phải đợi về nhà rồi truy cứu mới được.
Còn Tô Lạc Tuyết cũng sớm nhận ra Tô Phù
Liễu đang nhìn về phía nàng, nàng vội vàng nhìn về phía khác, hai bàn
tay không ngừng xoắn vào nhau như một đứa bé mắc lỗi.
Đại tỷ sẽ không nhận ra nàng chứ? Đại tỷ có nhìn thấy hoa đăng kia không? Đại tỷ sẽ không nghi ngờ nàng, đúng không?
Vô số ý nghĩ xuất hiện là mặt nàng nóng ran lên, lưng áo ướt đẫm mồ hôi trốn vào đám người, mãi tới khi không nhìn thấy nữa.
Vòng vèo qua mấy con phố mới tách khỏi
đám đông náo nhiệt, nàng chỉ muốn về phủ ngay lập tức, nàng cứ có cảm
giác đại tỷ sẽ đuổi theo nàng, sẽ hỏi có phải nàng thích Tân Vương
không.
Thì ra, trong lòng có bí mật sẽ rất hay chột dạ.
Từ sau khi đại tỷ thành thân với Tân
Vương, nàng luôn có cảm giác mình như kẻ trộm, mỗi lần nhìn đại tỷ, nàng lại thấy áy náy, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt đại tỷ.
Nàng đi vòng qua mấy con hẻm nhỏ, định
quay về phủ theo lối cổng sau, khi đến khúc ngoặt cuối cùng nàng lại đá
phải vật gì đó, vì không chú ý nên Tô Lạc Tuyết đã bị vấp ngã.
“Ai u.” Tiếng kêu đau của nàng trong hẻm nhỏ vô cùng vang dội, ngay sau đó đã có một thanh kiếm lạnh giá kề vào cổ nàng.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, nàng có thể thấy một người áo đen đang nằm trên đất, hình như hắn đang bị thương.
Nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt lạnh giá kia, nàng có thể nhận ánh mắt yếu ớt của hắn đang chứa dấu sát khí vô tận.
Tô Lạc Tuyết giữ nguyên tư thế té ngã
trên mặt đất, nàng không dám động đậy, nàng sợ mình vừa cử động, thanh
kiếm kia sẽ lấy mạng nàng.
Bọn họ cứ lẳng lặng đọ mắt như vậy, mãi
đến khi Tô Lạc Tuyết không duy trì nổi tư thế cứng ngắc kia nữa, nàng
vừa định nhúc nhích lại phát hiện người mặc đồ đen rên rỉ, trường kiếm
trong tay khẽ run rồi rơi xuống đất.
Tô Lạc Tuyết vội vàng đứng dậy, vừa phủi quần áo vừa lẩm bẩm: “Còn tưởng phải bỏ mạng ở đây, không ngờ chỉ là một con mèo bệnh.”
Dứt lời, nàng định quay người bỏ đi,
nhưng mới đi được vài bước, nàng lại dừng chân tự nhủ: “Hắn bị thương
nặng như vậy, nếu mình mặc kệ hắn, hắn có thể chết ở đây không? Tính đi
tính lại, mình vẫn là hung thủ giết người.”
Nhưng khi quay lại nhìn người nằm dưới
đất, nàng lại nhíu mày nói: “Nếu hắn là người xấu, mình cứu hắn thì khác nào rước họa vào thân?”
Tô Lạc Tuyết do dự suy nghĩ, mà người nằm trên đất cũng nghe được nàng đang nói gì, sát ý trong mắt hắn thu bớt
lại, còn nằm yên nghe nàng lẩm bẩm tiếp.
“Cứu hắn? Nếu cứu xong mà hắn quay lại giết mình thì sao?” Tô Lạc Tuyết vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu, nàng quyết định không cứu.
Nhưng mới đi được vài bước nàng lại quay
người: “Cứu hắn đi, ngộ nhỡ hắn là người tốt, nếu hắn bị kẻ gian hãm
hại, mình sẽ trở thành tội nhân. . . . . .”
Người mặc áo đen không đủ sức chờ nàng ra quyết định nữa, chỉ nghe hắn yếu ớt nói: “Tới đây rút tên cho ta.”
Nghe được mệnh lệnh của hắn, Tô Lạc Tuyết liền bày ra bộ mặt cảnh giác, hai chân đứng yên bất động.
“Nàng yên tâm, ta trúng tên độc, không có khả năng giết người. Nàng chỉ cần rút tên độc hộ ta là được.” Hắn kiên
nhẫn nói xong mới bổ sung thêm một câu: “Ta là người tốt.”
Cũng vì câu “Ta là người tốt” kia, nàng
ngồi xuống kiểm tra mũi tên độc ghim trước ngực hắn, lần đầu tiên làm
việc này, tay nàng khẽ run, ngần ngữ mãi không rút ra được.
“Không sao đâu, nếu nàng rút ra, chất độc cũng không lan khắp toàn thân. . . . . .” Hắn còn chưa nói xong, Tô Lạc Tuyết đã dùng sức giật mạnh mũi tên ra, hắn hít sâu một hơi, hai hàm
răng cắn răng vào nhau, cố không phát ra tiếng kêu đau đớn.
Sau đó, hắn dùng chút sức cuối cùng chế
trụ hai huyệt đạo trước ngực cho máu không chảy ra ngoài, sau đó hắn lấy ra một lọ Kim Sáng Dược đắp lên vết thương, hắn đau tới toát mồ hôi,
đau tới không ngất đi được.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tô Lạc Tuyết lập
tức xé một mảnh vải lụa ở váy, sau khi băng bó vết thương cho hắn mới
nói: “Ngươi còn cần ta làm gì nữa không?”
“Nàng có thể đi rồi.”
“Đi? Nhưng ngươi. . . . . .”
“Không có độc.”
“Không có độc?” Nàng cao giọng lặp lại.
“Không nói có độc, nàng có chạy tới giúp ta không.” Hắn nhìn gương mặt tức giận của nàng, thật không còn sức để nói.
Bị nói trúng tâm sự, Tô Lạc Tuyết cũng
không tức giận nữa: “Không thể trách ta được, ta cũng phải bảo vệ mạng
nhỏ của mình . . . . .”
Nghe nàng tiếp tục lẩm bẩm, trên môi hắn khẽ nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô nương thú vị như vậy.
Có lẽ, hắn có thể tin nàng.
“Nàng có thể giúp ta một chuyện không?” Giọng nói của hắn đã hiền hòa hơn, cũng không còn vẻ ra lệnh như trước.
“Chỉ cần không phải chuyện giết người phóng hỏa, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Nghe đến đó, khóe miệng giấu sau lớp vải
đen lại khẽ cong lên: “Ta nói rồi, ta là người tốt, người tốt sao có thể giết người phóng hỏa.”
“Vậy ngươi nói đi.”
“Ta có một người bạn đang chờ ta ở mạn đông bờ hồ Lạc Thành, nàng tới thông báo cho hắn để hắn tới cứu ta.”
“Nhưng ta không biết người bạn kia của ngươi.”
Hắn ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Hắn cao
xấp xỉ ta, trang phục quý phái, chỉ cần nàng vừa nhìn sẽ bị sự cao quý
của hắn hấp dẫn. Ám hiệu giữa ta và hắn là hai lạng thịt bò.”
Nàng cười khúc khích: “Hai lạng thịt bò?
Ám hiệu cũng thật ngộ.” Nói xong, nàng liền gật đầu đồng ý: “Ta sẽ tìm
người bạn kia giúp ngươi, ngươi nhớ chờ ở đây.”
Thấy nàng vội vã chạy đi, hắn không kìm được cao giọng hỏi: “Nàng tên là gì!”
Nghe thấy câu này, nàng khẽ dừng bước
dùng tay chỉ lên trời, cười nói: “Tên của ta xuất hiện vào mùa đông, chỉ cần mùa đông đến là ngươi có thể nhìn thấy ta.”
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng đeo mặt nạ Chức Nữ trước mắt dần mơ hồ nhưng hắn vẫn cố duy trì chút tỉnh táo
cuối cùng, chậm rãi nói: “Tên của ta xuất hiện khi có ánh trăng, chỉ cần tới nơi có ánh trăng, nàng nhất định sẽ nhìn thấy ta.”
“Hai lạng thịt bò.”
Tô Lạc Tuyết không biết đây là lần thứ
mấy nàng nói câu này, ven hồ Lạc Thành đông như vậy, những người có tầm
vóc giống hắn, dung mạo tuấn dật, ăn mặc quý phái có rất nhiều, nàng đi
dọc bờ hồ, cứ thấy người phù hợp lại thốt ra câu ám hiệu này, nhưng tất
cả những người đó đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.
Dù vậy nàng vẫn phải tìm tiếp, hắn đang bị thương, nếu không mau đưa người tới chỗ đại phu, e rằng tính mạng khó giữ.
Nếu không, nàng quay lại giúp hắn tìm đại phu. . . . . .
Nhưng nàng lập tức bác bỏ suy nghĩ này,
người kia không muốn bại lộ hành tung nên mới nhờ nàng đi tìm bằng hữu
của hắn, nếu tự ý đi tìm đại phu, có lẽ tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Đi mãi vẫn không có ai biết ám hiệu “hai
lạng thịt bò”, nàng khẽ thở dài rồi tiếp tục chạy tới chạy lui như con
thoi, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, cuối cùng nàng lại nhìn thấy một cô
nương mặc váy trắng, đeo mặt nạ Chức Nữ giống nàng đứng ở mạn Bắc, cô
nương kia vừa mới thả hoa đăng xuống hồ.
Nhìn thấy một người giống mình, nàng hiếu kỳ đi về phía đó.
Đi được vài bước mới phát hiện ra một nam nhân mặc trang phục hoa lệ màu tím đứng bên, đang thì thầm gì đó vào tai nàng.
Dù chiếc mặt nạ Ngưu Lang đã che khuất
phân nửa gương mặt hắn, nhưng vẫn không che đậy được sự cao quý của hắn, bên hông đeo ngọc bội Dương Chi Bạch Ngọc, ngón cái đeo nhẫn phỉ thuý,
hơn nữa vóc người kia cũng không sai khác là bao.
Nàng vui mừng chạy tới: “Hai lạng thịt bò!”
Hai người đeo mặt nạ, một đứng một ngồi nhìn về phía nàng.
Nam nhân kia quan sát nàng hồi lâu rồi vung tay gỡ mặt nạ của nàng xuống, lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai.”
Dựa vào hành vi gỡ mặt nạ ngang ngược của hắn, lửa giận trong lòng Tô Lạc Tuyết bốc lên, nhưng nghĩ đến người bị
thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nàng cố nén lửa giận,
nghiến răng nói: “Hai lạng thịt bò.”
“Hắn ở đâu.” Giọng nói của người kia bắt đầu đóng băng.
Tô Lạc Tuyết biết mình tìm đúng người
rồi, đồng thời nàng cũng thầm oán trách người mặc đồ đen, rõ ràng người
đứng ở mạn Bắc mà hắn lại nói ở mạn Đông, làm hại nàng tốn hơi như vậy.
Nàng khẽ thấp giọng nói: “Hắn bị trúng tên, hiện đang ở con ngõ nhỏ khu Tam Kim – thành Bắc, là hẻm nhỏ thứ hai dẫn tới Tô phủ.”
“Sao hắn lại bảo ngươi truyền lời.” Hắn tiến sát về phía nàng, trong mắt ẩn chứa sát khí vô tận.
Nàng khẽ giật mình lùi ra sau: “Trên
đường về ta thấy hắn bị thương nên giúp hắn rút tên, băng bó. Sau đó hắn nhờ ta đi tìm ngươi.”
“Vậy sao hắn lại nói ám hiệu cho ngươi, ngươi có biết hắn là ai không?” Hắn tiến càng lúc càng gần hơn.
“Ta…ta làm sao biết hắn là ai. . . . . .” Bị khí thế của đối phương chèn ép tới khó thở, nàng liên tục lùi lại
sau: “Ngươi đừng có hỏi nhiều thế, bằng hữu của ngươi sắp chết rồi,
ngươi không mau đi cứu hắn đi, còn ở đây mà chất vấn ta.”
“Ca ca, muội thấy cô ấy không giống người nói láo.” Cô nương bên cạnh hắn lên tiếng.
Người nọ nghiêng đầu nhìn cô gái: “Tuyết
Nhi à, chúng ta không thể ở lại Lạc Thành rồi, muội mau về trước, đợi
ta tìm được hắn sẽ tập trung ở chỗ muội.”
“Vâng, ca ca nhớ phải cẩn thận, muội chờ hai người.” Dứt lời, nàng ta liền đứng lên, rời khỏi nơi này.
Tô Lạc Tuyết thầm tán thưởng, cô nương
này thật có khí chất, thản nhiên lạnh lùng, cái miệng xinh đẹp kia còn
biết giải vây cho nàng.
Chỉ là vị ca ca kia vẫn không chịu buông tha nàng: “Rốt cuộc ngươi là ai.”
Nhìn dáng vẻ như sắp ăn tươi nuốt sống của hắn, Tô Lạc Tuyết nghiến răng nói: “Người qua đường Giáp.”
Người kia nghe được đáp án liền sửng sốt: “Người qua đường Giáp?”
Lúc này Tô Lạc Tuyết đã bị hắn bức đến
ven hồ, nàng không còn đường lui nữa, nàng đành cố nghiêng người né
tránh việc tiếp xúc gần gũi với hắn.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì. . . . . .” Nàng bắt đầu thấy sợ, lúc này nàng mớI nhận ra việc mình làm tối nay nguy
hiểm tới mức nào, nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn.
Chợt người nọ nhìn sang bên phải, ánh mắt khẽ lóe lên, không nói thêm lời nào đã yên lặng rời đi.
Tô Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn sang phải, vừa lúc nhìn thấy quản gia Toàn Đức dẫn theo hơn mười Đới đao thị vệ đi vừa phía này, bọn họ không ngừng nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì.
Nàng cuống quít quay mặt lại, chẳng lẽ phụ thân phát hiện nàng trốn khỏi phủ nên phái Toàn Đức đi tóm nàng về.
Cũng đúng lúc này, nàng trượt chân ngã về phía sau.
“Bùm!”
Một tiếng vang lớn gần bờ hồ Lạc Thành hấp dẫn tầm mắt đám đông.
Đồng thời, cảnh tượng này cũng hấp dẫn Tô Phù Liễu đang đứng cạnh Tân Vương.
Tô Lạc Tuyết bị sặc nước, tay chân không ngừng vùng vẫy, hô to: “Cứu, cứu mạng. . . . . . Toàn gia gia. . . . . . Cứu. . . . . .”
Toàn Đức cũng phát hiện ra cảnh tượng náo nhiệt này, khi ông dẫn
người xông tới đã thấy Lạc Tuyết không ngừng giãy giụa gọi tên ông. Ông
hét lên “Tam tiểu thư!” rồi nhảy xuống hồ, ra sức kéo Tô Lạc Tuyết lên.
Một cơn gió đêm thổi qua làm Tô Lạc Tuyết rùng mình, nàng cúi đầu như một đứa bé ăn vụng bị người ta bắt gặp: “Muội không cẩn thận nên bị ngã . . . . .”
“Mau về phủ, đừng để bị cảm lạnh!” Tô Phù Liễu vội vàng cầm tay kéo nàng rời khỏi đây.
Mà dọc đường đi, Tô Lạc Tuyết cũng có thể cảm nhận Tân Vương trầm mặc theo sau.
Mà nàng cũng không dám nhìn hắn, nàng chỉ có thể lặng lẽ đứng cạnh tỷ tỷ, đây mới khoảng cách ngắn nhất giữa nàng và hắn.
Đêm đó, Tô Lạc Tuyết sốt cao không giảm, Tô Thành Phong nhìn nữ nhi
bệnh nặng, lửa giận trong bụng tiêu tan, ông cũng không so đo chuyện
nàng tự ý trốn ra ngoài, trong lòng chỉ mong nàng sớm khỏi bệnh.
Tô Phù Liễu ngồi bên trông chừng nàng khuyên mẫu thân đi nghỉ sớm,
một mình nàng ngồi lại đắp khăn lên trán cho Tô Lạc Tuyết. Trong mắt đầy vẻ quan tâm dành cho muội muội mình yêu quý nhất.
Mãi tới nửa đêm, Tô Phù Liễu đang ngủ gật bị những lời nỉ non trong mộng của Lạc Tuyết đánh thức.
“Tỷ tỷ, thật xin lỗi. . . . . .”
“Muội rất thích Nguyên Dực, thích từ rất lâu, rất lâu rồi . . . . .”
“Tỷ tỷ, muội không giành với tỷ, muội chỉ cần nhìn huynh ấy từ xa đã rất thỏa mãn. . . . .”
“Tỷ tỷ đừng trách muội . . . . .”
Tô Lạc Tuyết bị cơn ác mộng hành hạ tới run rẩy, nước mắt tràn ra ướt đẫm gối, gương mặt đầy vẻ tự trách lẫn đau lòng.
Còn Tô Phù Liễu sợ tới ngây người, nàng không ngờ người trong lòng tam muội lại là Nguyên Dực.
Nàng chậm rãi lùi về phía sau, lắc đầu cười tự giễu: “Tam muội à tam muội, không ngờ muội có thể che dấu tốt như vậy.”
“Sao muội không nói sớm, nếu muội nói ra, có lẽ người gả cho Nguyên
Dực sẽ là muội . . . . . nhưng làm thế nào đây, tỷ tỷ cũng rất thích
Nguyên Dực. . . . . .”
Sáng hôm sau, cơn sốt đã được đẩy lui, Tô Lạc Tuyết đang ngồi uống
thuốc thì nghe nha hoàn Hiểu Nhu kể chuyện đêm qua có thích khách đột
nhập vào phủ, nghe nói thích khách kia còn bị trúng tên trước ngực.
Bàn tay đang cầm chén thuốc của Lạc Tuyết cứng đờ.
Đêm qua có thích khách xông vào Tô phủ, còn bị trúng một mũi tên trước ngực?
Nàng giật mình nhớ tới nam nhân trong hẻm nhỏ kia, nhớ hắn bình tĩnh nói với nàng: Ta là người tốt!
Chẳng lẽ người nàng cứu đêm qua là thích khách Tô phủ?
Nàng không dám nghĩ tiếp, nếu để phụ thân biết chuyện này, hậu quả khó lường.
Sau lần đó, trong lòng nàng có thêm một bí mật, mà bí mật này nàng
cũng chưa bao giờ nói với ai, dần dần, bí mật đó cũng bị thời gian quên
lãng.
Đêm thất tịch ba năm trước.
Đêm hôm ấy, Hoa Tu và Hoa Tuyết tới mạn Bắc bờ hồ Lạc Thành thả hoa đăng, ánh đèn tràn đầy sức sống lấp lánh trong mắt hắn.
Hoa Tuyết mặc một chiếc váy dài màu trắng, kết hợp với mặt nạ Chức Nữ càng tôn lên vẻ thần bí, tới Lạc Thành hơn một tháng mà chưa có cơ hội
dạo chơi, nhân tới ngày thất tịch liền năn nỉ ca ca tới bờ hồ Lạc Thành
thả hoa đăng.
Hoa Tu chỉ còn Hoa Tuyết là người thân, trước giờ chưa từng từ chối
nàng điều gì, hắn đồng ý cho nàng ra ngoài với ba điều kiện: không được
rời khỏi tầm mắt hắn, không được nói chuyện với người lạ, nhất định phải đeo mặt nạ đến khi về nhà.
Hoa Tuyết biết đại ca tới Lạc Thành có chuyện quan trọng, hành động
của hắn cũng bị người khác giám sát nên ngoan ngoãn đồng ý, đêm đó, nàng đeo mặt nạ Chức Nữ tới mạn Bắc mua một chiếc hoa đăng, Hoa Tu còn hiếu
kỳ ngó qua xem nàng viết gì.
Chỉ thấy trên hoa đăng có hàng chữ: mong người một lòng, bạc đầu chẳng xa.
“Tuyết Nhi động xuân tâm rồi à?” Hoa Tu cười chọc ghẹo.
Hoa Tuyết xấu hổ nói: “Ca ca không ước gì sao? Nghe người bán hoa đăng nói, ước nguyện vào đêm thất tịch sẽ rất linh thiêng.”
“Ca ca không tin mấy trò này.” Hoa Tu lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
Hắn không có hứng thưởng thức hoa đăng, hắn đang chờ một người, bọn
họ hẹn gặp ở mạn Bắc bờ hồ Lạc Thành, nhưng mãi chưa thấy người kia đến, hắn bắt đầu lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Hoa Tuyết thấy vậy liền chu môi thả hoa đăng xuống hồ, để mặc cho dòng nước cuốn đi xa.
“Hai lạng thịt bò!” Chợt có một giọng nói thanh thúy vang lên, Hoa Tu và Hoa Tuyết nghi ngờ nhìn cô nương mặc váy trắng, đeo mặt nạ Chức Nữ
bên cạnh.
Hoa Tu thấy cách ăn mặc của hai người giống nhau liền hiếu kỳ lột mặt nạ nàng ra, một gương mặt trắng trẻo thanh tú xuất hiên, hình như nàng
không ngờ hắn sẽ làm như vậy nên rất tức giận, ánh mắt khẽ trừng lên rồi lại cố nén xuống.
“Ngươi là ai?” Hắn lạnh lùng hỏi một câu, ánh mắt bắt đầu quan sát
nàng từ trên xuống dưới, dáng vóc và cách ăn mặc tương tự Hoa Tuyết,
điểm khác duy nhất chỉ có đôi mắt thuần khiết, linh hoạt kia, trong mắt
nàng không có vẻ giả dối, hắn chỉ cần nhìn vào mắt đã biết nàng đang
nghĩ gì.
Trong lòng Hoa Tu thấy bất an, không phải hắn đã xảy ra chuyện nên
nhờ tiểu cô nương này tới truyền tin chứ? Nghĩ vậy, hắn liền mở miệng dò xét: “Hắn ở đâu?”
Quả nhiên khi nghe được câu này, nàng liền vui vẻ nói một tràng dài,
điều này càng giúp hắn khẳng định suy đoán của mình, đúng là người kia
đã xảy ra chuyện!
Hắn bảo Hoa Tuyết đi trước, vốn định hỏi thăm thân phận nàng, nhưng
lúc nhìn thấy đám quan binh dáo dác lùng sục, hắn biết bọn họ cũng đang
tìm người.
Chẳng lẽ chuyện đã bị bại lộ!
Nghĩ đến đây, hắn cũng không có thời gian để ý tới nàng, chưa nói câu nào đã vội vàng bỏ đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, hắn đã nghe thấy một tiếng “bùm” rất lớn, cô nương kia đã rơi xuống hồ, hai tay quơ loạn làm bọt nước tung tóe
khắp nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn khẽ nhếch môi cười rồi vội vàng đi tới địa chỉnàng nói.
Có một người mặc đồ đen nằm trong con hẻm nhỏ, trên người hắn phủ đầy rơm rạ, nếu không có dụng ý tìm kiếm thì cũng khó nhận ra nơi này có
người.
Hắn gạt đống rơm rạ nhìn người áo đen, vừa cúi xuống gọi lại phát
hiện ra điểm không đúng, theo bản năng, hắn dùng tay kéo khăn che mặt
kia xuống.
Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên gương mặt tái nhợt, khi Hoa Tu nhìn thấy rõ gương mặt hắn liền kinh ngạc thốt lên: “Tuần Dạ?”
Lý trí mách bảo hắn phải rời khỏi đây, sau khi cúi người vác Tuần Dạ lên vai, hắn dùng khinh công, cố sức khiêng người về nhà.
Tới sáng hôm sau, trong sơn trang nghỉ mát của Hoa gia ở Lạc Thành,
Hoa Tu đứng chắp tay trước thềm nhà, ánh mặt trời lấp lánh bao phủ một
tầng sáng ấm áp quanh người hắn.
Hắn nheo mắt nhìn về phương xa, đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
“Ca ca, người cứu về tối qua thế nào rồi?” Hoa Tuyết thao thức cả đêm, thấy trời vừa sáng đã vội vàng chạy tới.
“Mất máu quá nhiều dẫn tới hôn mê. May mà cầm máu kịp thời, nếu
không, ngay cả Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi hắn.” Hoa Tu quay lại
nhìn Hoa Tuyết.
“Vậy thì tốt, bao giờ chúng ta sẽ rời khỏi Lạc Thành?”
Hoa Tu không trả lời mà hỏi: “Muội có biết người nằm trong đó là ai không.”
“Không phải người “ca ca” muốn gặp ở Lạc Thành sao?” Hoa Tuyết đáp.
Hoa Tu lắc đầu: “Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng khi tới nơi mới biết hắn không phải người ta tìm.”
“Vậy sao ca ca còn cứu hắn? Người không rõ lai lịch, ca ca không sợ rước họa vào thân sao?”
“Bởi vì hắn là trưởng tử của Nam Chiêu Hầu, Tuần Dạ.”
Hoa Tuyết kinh ngạc: “Chính là Tuần Dạ mười tám tuổi đã theo Nam
Chiêu Hầu cầm quân đánh giặc à? Sao hắn không ở Đồng Thành mà chạy tới
Lạc Thành làm gì?”
“Ta cũng rất tò mò nên mới cứu hắn về. Trực giác nói cho ta biết, hắn sẽ là người đưa Hoa gia chúng ta lên một tầm cao mới.”
Hoa Tuyết cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hoa gia là gia tộc giàu có nhất thiên hạ, tiền tiêu không hết, ca ca cần gì phải. . . . . .”
“Muội không hiểu rồi, ngay cả khi Hoa gia có nhiều tiền hơn nữa, nếu không có chỗ dựa, núi vàng núi bạc cũng dễ bị sụp đổ.”
“Cho nên ca ca đang tìm một chỗ dựa cường đại?” Hoa Tuyết hỏi.
“Không chỉ cường đại mà còn cần có đầu óc.”
“Ca ca định lôi kéo Tuần Dạ?” Hoa Tuyết đã nhìn thấu tâm sự của hắn:
“Nhưng Tuần gia luôn trung thành với triều đình, Đồng Thành cũng là
giang sơn một cõi, bọn họ sẽ không cần Hoa gia chúng ta, việc lôi kéo
kia hoàn toàn không có ý nghĩa.”
“Muội muội ngốc, việc gì cũng không nên nhìn vẻ bề ngoài. Chỉ riêng
chuyện Tuần Dạ bí mật tới Lạc Thành rồi bị thương cũng có thể thấy Tuần gia rất không an phận.” Hoa Tu cười cười: “Nhưng để lấy được lòng tin
của Tuần gia cũng rất khó, ca ca sợ mình không thuyết phục nổi hắn.”
Hoa Tuyết ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Chắc không đâu, chúng ta cũng
được coi là ân nhân cứu mạng của Tuần Dạ, chỉ dựa vào điểm này, việc tạo dựng lòng tin chỉ là việc sớm muộn .”
Dường như Hoa Tu nhớ ra chuyện gì đó liền nói: “Ân nhân cứu mạng. . . . . .”
Hoa Tuyết còn định nói thêm thì nghe thấy tiếng động trong phòng
truyền ra, khi chạy vào phòng đã thấy Tuần Dạ quấn băng nửa người bước
xuống giường, vì động tới vết thương, máu bắt đầu thấm ướt lớp băng
ngoài.
Lúc thấy hai người đẩy cửa vào, ánh mắt hắn trở nên sắc bén như chim
ưng, vẻ đề phòng kia hoàn toàn không giống người đang bị thương chút
nào.
“Ngươi tỉnh là tốt rồi.” Hoa Tu bình tĩnh nhìn hắn rồi nói với Hoa Tuyết: “Tuyết Nhi, muội ra ngoài đi.”
Hoa Tuyết đang mải nhìn Tuần Dạ liền giật mình thu tầm mắt lại, nàng vội vã gật đầu rồi bước ra ngoài.
Mà Tuần Dạ vì một câu “Tuyết Nhi” kia mới nhìn về phía nàng, bóng
người mặc váy dài màu trắng hiện lên trước mắt hắn, còn có giọng nói
ngọt ngào kia: Tên của ta xuất hiện vào mùa đông, chỉ cần mùa đông tới,
ngươi sẽ nhìn thấy ta.
Tuyết.
Mà khi Hoa Tu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Tuần Dạ, trong đầu hắn cũng đã hình thành một kế hoạch.
“Nàng là muội muội ta, Hoa Tuyết.” Hoa Tu chậm rãi ngồi xuống ghế.
Tuần Dạ quay lại nhìn Hoa Tu: “Người cứu ta đêm qua là nàng sao?”
Hoa Tu cười nhạt: “Đúng, đêm qua Tuyết nhi không tìm được bằng hữu của ngươi nên đã cầu xin ta cứu ngươi.”
Tuần Dạ lơi lỏng cảnh giác, tiếp tục hỏi: “Đây là nơi nào.”
“Sơn trang Hoa gia.”
“Hoa gia?” Tuần Dạ nghi ngờ: “Có phải. . . . .Gia tộc giàu có nhất thiên hạ, Hoa gia?”
Hoa Tu gật đầu: “Ngươi chỉ cần lo tĩnh dưỡng, có chuyện gì đợi vết thương khỏi hẳn hãy nói.”
Mà đêm thất tịch đó, Tô Lạc Tuyết không biết nàng đã tìm nhầm người.
Lúc đó, người Hoa Tu muốn tìm không phải là Tuần Dạ.
Mà người Tuần Dạ muốn tìm cũng chẳng phải Hoa Tu.
Chỉ là một lần gặp gỡ sai lầm đã thúc đẩy sự hợp tác giữa Hoa gia và Tuần gia, cũng thúc đẩy Tô gia bị tiêu diệt nhanh hơn.