Cỏ biếc non tơ, xanh mơn mởn trong ngày nắng hiếm hoi.
Tô Lạc Tuyết ngồi sánh vai với Hoa Tu trong bụi cỏ um tùm ở tiểu viện hoang vắng, ánh nắng ấm áp bao trùm lấy bọn họ, những cơn gió thổi qua làm tung tay tóc mái tóc họ, không gian
mênh mông, yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc.
Chỉ một câu thất tịch ba năm trước đã gợi lại đoạn ký ức bị gió bụi thời gian bao phủ, nàng còn nghĩ mình đã
quên, mà nàng cũng không ngờ người gợi lại ký ức đó là Hoa Tu.
Tên của ta xuất hiện khi có ánh trăng, chỉ cần nàng tới nơi có ánh trăng, nàng nhất định sẽ nhìn thấy ta.
Dạ.
Thì ra người nàng cứu là Tuần Dạ.
Người hắn nhờ nàng tìm đúng là ở mạn Đông, nhưng do quá vội vàng, nàng lại bắt gặp Hoa Tu ở mạn Bắc.
Khi Hoa Tu kể xong mọi chuyện, người
ngồi cạnh vẫn lặng im không nói, hắn đành phải thu hồi suy nghĩ đang bay xa, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng đội vòng hoa trên đầu, lẳng lặng ngồi đón gió thổi qua, những sợi tóc rối lòa xòa trước trán che khuất
đôi mắt nàng, nhưng nàng vẫn không có phản ứng, ánh mắt vô thức nhìn về
phía chân trời.
Trầm mặc hồi lâu, nàng mới quay lại nhìn hắn. “Sao lại nói cho ta nghe chuyện này.”
“Ta muốn cho ngươi biết chân tướng.” Hoa Tu đáp.
“Đối với ta mà nói, cái gọi là chân tướng chẳng có ý nghĩa gì.” Nàng khẽ cười.
“Ta muốn ngươi ra đi thanh thản.” Hoa Tu nói xong, Tô Lạc Tuyết nghi hoặc nhìn hắn.
Khóe miệng Hoa Tu khẽ run run, ánh
mắt nàng lúc này giống hệt đêm thất tịch ba năm trước, lần đầu gặp mặt,
nàng cũng dùng ánh mắt chăm chú này nhìn hắn.
“Ai cũng nói ngươi hết thuốc chữa
rồi, Hoa Đà có tái sinh cũng bó tay chịu trói, nên ta chỉ muốn ngươi ra
đi thanh thản.” Những lời này của hắn giống như đang đùa, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Nàng vẫn nhìn hắn, dường như nàng đang nổi giận, nhưng nàng lại không nói nên lời.
Hắn nhìn nàng, nụ cười châm chọc thay thế bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Thật xin lỗi, Tô Lạc Tuyết.”
Nhìn gương mặt nặng nề kia, lửa giận
trong lòng cũng tiêu tán không còn dấu vết: “Thật ra thì, có trách thì
nên trách ta hấp tấp tìm nhầm người. Cuối cùng còn thúc đẩy các ngươi
hợp tác.” Trong ngực như có một cỗ oán khí u uất nhưng không có cách
giải tỏa.
“Thì ra, người đẩy Tô gia đến bờ diệt vong là ta. . . . . .”
Gương mặt nàng chỉ có vẻ tự trách và hối hận.
Nàng cười tự giễu, nước mắt cũng theo nụ cười lăn xuống: “Đúng là ông trời trêu ngươi, ba năm trước ta ra tay cứu giúp kẻ thù, còn tạo cơ hội cho hắn hợp tác với Hoa gia. Ba năm
sau, ta gả cho hắn, tính kế với hắn, cuối cùng còn bị hắn hận thấu
xương. . . . . .”
Nghe nàng nói vậy, Hoa Tu lại chậm
rãi tiếp lời: “Ba năm trước, ta đã nói Hoa Tuyết là ân nhân cứu mạng
Tuần Dạ, nhưng dù hai người có vóc dáng tương tự, cùng mặc một chiếc váy dài màu trắng thì trong giọng nói vẫn có điểm bất đồng, thế nhưng Tuần
Dạ lại tin. Về sau, nhờ Hoa Tuyết mà quan hệ hai nhà càng thêm gần gũi,
chỉ là ta không dám khẳng định, Tuần Dạ tin thật hay giả tin.”
Nghe đến đây, trong đầu Lạc Tuyết
tưởng nhớ lại câu nàng nói với hắn đêm đó: Tên ta xuất hiện vào mùa
đông, chỉ cần mùa đông tới, ngươi có thể nhìn thấy ta.
Hoa Tuyết.
Tô Lạc Tuyết.
Có lẽ vì chữ Tuyết kia, Tuần Dạ mới không nảy sinh nghi ngờ.
“Sau đó ta cũng không quan tâm tới
chuyện này nữa, dù hắn tin thật hay giả tin, ân nhân cứu mạng hắn chỉ có thể là Hoa Tuyết. Mà Hoa Tuyết cũng thật lòng với Tuần Dạ.” Hoa Tu nói
đến đây liền ngừng lại: “Ngươi có hiểu không?”
“Ta hiểu.” Hắn đã nói rõ ràng như
thế, sao nàng không hiểu cho được. Ba năm trôi qua, người cứu hắn là ai
không quan trọng, vì người cứu hắn đêm đó chỉ có thể làHoa Tuyết.
Chỉ có tài lực của Hoa gia mới giúp Tuần Dạ hoàn thành dã tâm, chỉ có tài lực của Hoa gia mới đưa hắn lên vị trí cao nhất.
Mà Hoa gia cũng muốn dựa vào quyền lực của Tuần gia, vĩnh viễn trở thành gia tộc vinh quang nhất thiên hạ.
Khi Tô Lạc Tuyết hồi phục tinh thần,
Hoa Tu ngồi cạnh nàng đã không còn tung tích, lúc này chỉ có mình nàng
cô độc ngồi trong bụi cỏ.
Sau khi nói cho Lạc Tuyết nghe về
thân thế của mình, Tử Vũ quay về thư phòng của Tuần Dạ, cô đã ở bên cạnh Tuần Dạ mười hai năm, lúc nào, ở đâu, đang làm gì, mọi chuyện của hắn
cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Quả nhiên cô đoán không sai, Tuần Dạ
đang ở trong thư phòng nghe quản gia bẩm báo tình hình xảy ra trong
thành, Tử Vũ vừa bước vào thư phòng, Tuần Dạ chỉ liếc nhìn cô một cái
rồi bảo quản gia Lý Bách Thuận tiếp tục bẩm báo .
“Tin từ Khang quốc, đại tướng quân A
Đạt Mục khởi binh mưu phản, hai mươi vạn quân đội và phân nửa bá quan
lên tiếng phê phán quốc quân Khang quốc đam mê tửu sắc, chuyên quyền tàn bạo. . . . . .”
“A Đạt Mục mưu phản rồi à?” Tuần Dạ khẽ cười, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng tinh nhuệ.
“Tô hậu vừa hạ đài hắn đã mưu phản,
quả là một nước cờ tuyệt diệu, Thiên Triều mới lập Đế quân cũng không đủ sức quản tới chuyện Khang quốc mưu phản.” Lý Bách Thuận tán thưởng.
Tuần Dạ phất tay cười cười: “Tiếp tục phái người quan sát động tĩnh Khang quốc.”
Quản gia vừa lui ra, Tuần Dạ liền cầm tấu chương trên bàn lên, hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
“Nếu muốn biết nàng thế nào, sao ngài không tự mình tới xem?” Tử Vũ lạnh nhạt nói.
“Chuyện vặt vãnh đó đâu cần ta đích
thân đi.” Tuần Dạ chăm chú đọc nội dung trong tấu chương, một tay cầm
bút viết chữ phê chuẩn.
“Giờ tướng gia đã đứng trên vạn
người, ngay cả tiểu Đế Quân và Thái hậu cũng nằm trong lòng bàn tay, tất cả tấu chương đều tập trung ở đây cho ngài phê duyệt, ngài không phải
Đế Quân nhưng còn hơn cả Đế Quân. Muốn cứu một Tô Phù Liễu ra khỏi lao
cũng không khó khăn gì.”
“Sống chết của Tô Phù Liễu có liên quan gì tới ta?”
“Tô Phù Liễu sống, Tô Lạc Tuyết mới có thể sống tiếp.”
Bàn tay Tuần Dạ hơi ngừng lại, Tử Vũ
phát hiện ra động tác này của hắn liền tiếp tục nói: “Tô Lạc Tuyết đã
không còn ý niệm sống, nếu cứu Tô Phù Liễu ra, trên đời này vẫn còn
người thân chống đỡ cho nàng sống tiếp.”
Hắn khẽ nhếch môi cười rồi tiếp tục
hạ bút phê duyệt tấu chương: “Từ khi biết Tô Lạc Tuyết cố ý giấu giếm
thân phận để tiếp cận ta, sống chết của nàng đã không còn liên quan tới
ta.”
“Gia, đúng là ngài chẳng biết gì cả.” Bàn tay cô khẽ cuộn tròn lại, trầm mặc hồi lâu mới lấy bức thư trong túi ra đặt lên bàn.
Rốt cuộc Tuần Dạ cũng ngẩng đầu nhìn bức thư kia, phía ngoài thư có viết: Gửi phu quân Tuần Dạ.
“Trước khi Tô Lạc Tuyết rời khỏi Hoàn Thành, nàng đã giao cho nô tỳ lá thư này, nhưng nô tỳ lại không đưa nó
cho ngài.” Tử Vũ cười khổ: “Tha cho Tử Vũ đã tự ý quyết định, chỉ vì Tử
Vũ sợ gia đọc xong lá thư này, ngài sẽ không còn kiên quyết đối phó với
Tô gia nữa.”
“Giờ nô tỳ muốn dùng lá thư này để
cứu nàng. Tử Vũ không muốn nhìn một cô nương tốt như vậy chết đi, cũng
không muốn nhìn gia hối hận cả đời.”
Tử Vũ còn chưa nói xong, Tuần Dạ đã đoạt lấy lá thư.
Đại thiếu gia, có lẽ giờ này ta nên gọi ngài một tiếng phu quân, khi ngài đọc được lá thư này, ta đã sớm rời khỏi đây.
Thành thân nửa năm chưa một lần gặp
mặt, trời xui đất khiến, ta đã theo Tuần Lạc tới Hoàn Thành, khi mưu
tính đốt kho lương thảo của địch lại vô tình gặp nhau, lúc đó, ta muốn
dùng tính mạng mình để đổi lấy một lời hứa, đợi đến ngày ngài đánh vào
Lạc Thành, hy vọng ngài có thể hạ thủ lưu tình với Tô gia. Thế nhưng
chúng ta lại an toàn rời khỏi đó, ta thật không biết mở miệng yêu cầu
ngài thế nào.
Ngài bảo ta ở lại Tuần gia quân,
ngài cam kết cho ta danh hiệu Nhị thiếu phu nhân, nhưng ngài lại không
biết Tô huynh đệ kia chính là tân nương tử Tô Lạc Tuyết của ngài. Ta
không thể nói ra sự thật, nếu ngài dùng tính mạng của ta để uy hiếp Tô
gia, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Ta muốn trốn chạy, nhưng nhờ Hoa Tu khuyên bảo, ta chỉ là một cô nương bình thường, ta cũng sợ chết,
nhưng vì tương lai hai nhà Tô Tuần, ta lựa chọn gia nhập Tuần gia
quân, lựa chọn theo ngài đánh giặc.
Người xưa từng nói: Có cái chết nhẹ
tựa lông hồng, cũng có cái chết nặng tựa Thái Sơn. Tuy Tô Lạc Tuyết chỉ
là thân nữ nhi, nhưng trên đường hành quân, nhìn ngài thân thiết xưng
huynh gọi đệ với binh sĩ, nhìn ngài múa kiếm trong đêm trăng, ta đã
không còn xem trọng sinh tử. Nếu phải hy sinh trên chiến trường, ta
nguyện chết cùng ngài, bỏ qua hận thù hai nhà, ngài đúng là tướng quân
tốt, đáng để người khác kính nể.
Ta viết lá thư này không phải xin ngài tha thứ cho ta, ta chỉ muốn thẳng thắn với người huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử kia.
Lúc đặt chân vào ranh giới sinh tử, ta chỉ nhớ duy nhất một câu: Hãy để cho ta sống mãi trong tim.
Không biết do thuận miệng hay thật
lòng nói ra câu này, nhưng ta vẫn cảm tạ ngài. Lúc đó, ta và ngài không
có trở ngại thân phận mà chỉ có tình nghĩa huynh đệ.
Tô Lạc Tuyết sẽ vĩnh viễn ghi nhớ tám chữ này trong tim.
Đọc đến đây, Tuần Dạ vỗ mạnh xuống bàn khiến đồ vật rơi vỡ loảng xoảng.
“Tử Vũ, ngươi nghĩ mình đi theo ta
mười hai năm mà có thể tự ý quyết định sao, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho
ngươi sao?” Giọng nói của Tuần Dạ lạnh lẽo thấu xương.
Tử Vũ lập tức quỳ xuống: “Tử Vũ biết tội.”
Tuần Dạ nhìn cô, sau cùng vẫn phất tay áo bỏ đi, để mặc một mình Tử Vũ cô đơn quỳ ở đó.
Tuần Dạ ra khỏi thư phòng, đến khi bước tới gần bụi cây um tùm ngăn cản con đường vào sân viện, hắn nhìn thấy Hoa Tu.
Hoa Tu cũng nhìn thấy Tuần Dạ, sau vài phút trầm ngâm liền nhấc chân đi về phía hắn.
Hương thảo mộc thoảng trong không khí cũng không che được mùi vị nặng nề.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau,
trong mắt ai cũng hàm chứa vẻ lạnh lùng, Hoa Tu thản nhiên cười, nhưng
trong giọng nói lại hàm chứa sự châm chọc: “Xem ra tướng gia rất quan
tâm tới thê tử của mình.”
Tuần Dạ lạnh nhạt nói: “Như nhau thôi.”
Hoa Tu ngửa đầu nhìn những đám mây
trắng lững thững trôi trên bầu trời, lúc đó trong đầu hắn hỗn loạn với
đủ loại ý nghĩ, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn thu hồi tầm mắt nhìn Tuần
Dạ: “Ta nghĩ ngươi nên chán ghét nàng mới đúng, không phải nàng mang họ
Tô sao?”
Tuần Dạ làm như không nghe thấy những lời này, hắn vừa định lướt qua thì Hoa Tu đã tóm chặt lấy tay hắn:
“Tuần Dạ, ta chỉ có mình Hoa Tuyết là muội muội, nếu có người làm nó đau lòng, ta có dốc hết tài lực cũng phải kéo theo người đó thân bại danh
liệt.”
Tuần Dạ bỏ tay Hoa Tu ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi, đừng có quên lời hứa của mình.”
Hoa Tu nói xong, cũng không chờ Tuần Dạ trả lời đã rời đi.
Tuần Dạ đi tiếp về phía trước, vòng
qua con đường mòn, hắn thấy Lạc Tuyết đang ngồi bó gối trên thảm cỏ
xanh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mông lung, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Tầm mắt hắn dời đến vòng hoa Tử Đinh
Hương trên đầu nàng, dưới ánh mặt trời, trông nàng giống như một đứa bé
ngây thơ, chất phác.
Hắn đứng nhìn nàng rất lâu, trong mắt cũng hiện rõ vẻ phức tạp, bàn tay nắm chặt lại như cố nén áp lực trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không bước vào viện.
Hắn xoay người, rời đi.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, nhưng trong phủ Tướng quốc vẫn sáng đèn như cũ.
Tô Lạc Tuyết lăn qua lộn lại trên
giường, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu lại nhớ tới chuyện xảy
ra vào đêm thất tịch ba năm trước.
Chỉ cần vừa nhắm mắt, bóng người màu
đen với chất giọng lạnh nhạt kia lại quấn lấy nàng. “Tên của ta xuất
hiện khi có ánh trăng, chỉ cần đến nơi có ánh trăng, nàng nhất định sẽ
nhìn thấy ta”, câu nói đó như bùa yểm bám chặt lấy tâm trí nàng, làm
nàng không thể tĩnh tâm ngủ được.
Nàng không ngừng nghĩ, nếu ba năm trước đây nàng không tìm nhầm người, có lẽ, Tuần Dạ và Hoa Tu sẽ không có bất kỳ quan hệ gì.
Nếu ba năm trước đây, nếu nàng nói
tên mình cho hắn biết, nếu nàng nói nàng tên là Tô Lạc Tuyết, có lẽ quan hệ giữa hai nhà Tô Tuần sẽ hòa hoãn hơn.
Nhưng trên đời này không có nếu như, có một số chuyện, bỏ qua cũng chính là bỏ lỡ.
“Cốc cốc cốc!”
Lúc Tô Lạc Tuyết không ngừng trăn
trở, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa truyền tới, nàng chậm rãi ngồi dậy,
khàn giọng hỏi: “Ai thế?”
Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng gõ cửa vang lên, nàng xỏ giày bước xuống giường, mơ hồ nhìn thấy bóng người ngoài cửa.
Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt nàng là Tô Phù Liễu toàn thân nhếch nhác.
“Đại tỷ?” Tô Lạc Tuyết sửng sốt hồi lâu mới hô lên cái tên này.
Sắc mặt Tô Phù Liễu rất tệ, mấy hôm ở trong tù nàng bị mất ngủ, cứ ăn là nôn, sức khỏe cũng giảm sút nghiêm trọng.
Tô Phù Liễu khàn giọng nói: “Ta rời khỏi Thiên Lao chỉ vì đứa bé của ta.”
Tô Lạc Tuyết trấn tĩnh lại, vội hỏi. “Tỷ ra ngoài bằng cách nào?”
“Tuần Dạ mang theo thánh chỉ của Đế
Quân đến đưa ta ra ngoài, thánh chỉ viết Tô Phù Liễu mang thai huyết
mạch của hoàng thất, đặc xá cho ra khỏi Thiên Lao, đợi sinh nhi tử sẽ
định tội sau.”
“Tuần Dạ?” Tô Lạc Tuyết không ngờ
Tuần Dạ lại cứu Tô Phù Liễu ra, nhớ tới ánh mắt tuyệt tình đêm đó, rõ
ràng không có vẻ dao động.
“Tuần Dạ nói hắn giữ lại mạng cho ta
vì nể mặt muội, hắn muốn ta đến phủ Tướng quốc thăm muội. Hắn nói muội
đã dùng tính mạng mình để đổi lấy tính mạng ta, tâm bệnh thành tật,
không ăn không uống, sinh mạng giống như chỉ mành treo chuông.” Giọng
nói trống trải xen thêm mấy phần thương hại.
Hai mắt Tô Lạc Tuyết ửng đó: “Nếu có thể dùng tính mạng mình đổi lấy mạng của mẹ con tỷ, dù phải chết, muội cũng cam lòng.”
Tô Phù Liễu chăm chú nhìn nàng: “Tại
sao? Tại sao người cứu ta lại là muội. Ta đã hy vọng biết bao, hy vọng
Nguyên Dực có thể tới thăm ta một lần, chẳng lẽ hắn hận Tô gia như vậy
sao? Ngay cả con của chúng ta, cũng hận như vậy sao. . . . . .”
Nước mắt lã chã rơi xuống, Tô Phù
Liễu kích động bước tới vùi đầu vào vai Tô Lạc Tuyết: “Lạc Tuyết, thật
xin lỗi, tỷ tỷ xin lỗi muội. . . . . . Là ta đã trách nhầm muội. Nhưng
việc muội muội ta yêu thương lại thích nam nhân của ta, ta không thể
kiềm chế được. Là ta nhỏ mọn, là ta bị tình cảm che mắt, nếu ta tin
tưởng muội, có lẽ bi kịch này sẽ không xảy ra. . . . . .”
Cảm nhận được cơ thể lạnh giá của Tô Phù Liễu, Tô Lạc Tuyết không kìm được khóc lóc thảm thiết.
Đây là tỷ tỷ của nàng, là tỷ tỷ yêu thương nàng, che chở nàng từ nhỏ.
Đúng, có trách thì chỉ trách hai người họ yêu cùng một nam nhân.
“Tỷ tỷ, muội thật lòng xin lỗi tỷ, muội nên thành thật với tỷ chứ không nên che giấu nhiều năm như vậy.”
Cánh tay Tô Phù Liễu ôm nàng càng
thêm chặt: “Lạc Tuyết, đồng ý với tỷ tỷ, muội phải tiếp tục sống, vì Tô
gia. . . . . .chỉ còn lại hai chúng ta.”
Tô Lạc Tuyết nghẹn ngào gật đầu: “Tỷ
tỷ cũng phải tiếp tục sống, vì đứa bé trong bụng tỷ, vì Tô gia, cả hai
chúng ta phải tiếp tục sống.”
Năm ngày sau, cửu tộc Tô gia bị xử tử ở cửa Nam, dân chúng Lạc Thành tụ tập rất đông, duy chỉ có Tô Lạc Tuyết và Tô Phù Liễu không đi. Họ biết đây là kết quả không thể thay đổi, họ
không chịu nổi mùi máu tanh, càng không thể trơ mắt đứng nhìn người thân lần lượt chết đi.
Những ngày sau đó, Tô Phù Liễu không
chỉ điều dưỡng thân thể mình mà còn lo lắng, chăm sóc cho Tô Lạc Tuyết,
ép nàng ăn cơm, uống thuốc, nghỉ ngơi. Dần dần, Tô Lạc Tuyết dựa vào
dược vật và ý chí, sức khỏe bắt đầu khôi phục, gương mặt trắng nhợt cũng thêm phần hồng hào.
Vào lúc nhà tan cửa nát, Tô Phù Liễu
và Tô Lạc Tuyết đã tìm lại được thân tình hồi nhỏ, dù sao trên đời này
cũng chỉ còn lại hai tỷ muội nương tựa lẫn nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm
thoắt đã trải qua mấy tháng, sức khỏe Tô Lạc Tuyết hoàn toàn bình phục, mà bụng của Tô Phù Liễu bắt đầu nhô lên, cả hai cũng vượt qua trong căn nhà nhỏ, không có người ngoài tới quấy rầy.
Tô Lạc Tuyết không thấy Hoa Tu, không thấy Tử Vũ, càng không thấy Tuần Dạ, Tuần Lạc.
Giống như bọn họ đã biến mất khỏi thế giới của nàng, năm mười bảy tuổi, lần đầu cách xa trần thế ồn ào, mới
đầu còn không quen, dần dần lại thấy thoái mái.
Nàng biết thế gian này chỉ còn lại nàng và tỷ tỷ, họ không còn là Tô tiểu thư gì nữa, họ là nữ nhi tội thần, cũng là khâm phạm.
Từ khi cái bụng lớn dần lên, Tô Phù Liễu bắt đầu thích ngủ, nhiều khi đang nói chuyện với Tô Lạc Tuyết đã ngủ thiếp đi mất.
Tô Lạc Tuyết cẩn thận đắp chăn cho Tô Phù Liễu, khi bước ra đóng cửa liền rùng mình vì lạnh, thì ra tháng
chạp đã tới, năm cũ cũng sắp qua.
Nàng dùng tay ôm chặt hai khuỷu tay,
gió bấc rít gào thổi tóc nàng bay tán loạn, vừa định đóng cửa bước vào
trong thì thấy một bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
“Mấy tháng tĩnh dưỡng, xem ra ngươi đã khôi phục hoàn toàn.” Tuần Lạc bước trên thảm lá khô đi về phía nàng.
Tô Lạc Tuyết khẽ cười đáp lễ chứ không lên tiếng.
“Hơn nữa, tính cách càng thêm thành thục, chững chạc.” Tuần Lạc đi tới trước mặt nàng.
“Con người rồi cũng sẽ trưởng thành.” Tô Lạc Tuyết vẫn cười nhàn nhạt như cũ, nhưng trong mắt nàng hoàn toàn không có ý cười.
Tuần Lạc khẽ đưa tay vuốt sợi tóc rơi trên vai nàng: “Đúng vậy, năm nay ngươi đã mười bảy rồi, cũng đã trở thành thiếu nữ.”
Tô Lạc Tuyết cảm nhận sự dịu dàng từ
đầu ngón tay hắn, còn cả giọng nói yêu chiều kia, nàng không kháng cự,
nàng chỉ cảm thấy những động tác đó tự nhiên giống như một người ca ca
đang quan tâm tới muội muội mình.
“Thật ra ta rất hâm mộ Hoa Tuyết, cô
ấy có một ca ca luôn yêu thương mình, dù bọn họ không còn phụ mẫu nhưng
vẫn còn hai huynh muội nương tựa lẫn nhau.” Tô Lạc Tuyết cầm lấy bàn tay đang đùa nghịch tóc nàng, thấy bàn tay kia khẽ run lên, nàng chợt cười
nói: “Giờ phút này, ta thấy nhị thiếu gia không đơn thuần là bằng hữu
của ta, ngươi giống như ca ca của ta hơn.”
Tuần Lạc nắm tay nàng, trong mắt là ý cười chân thành: “Nha đầu ngốc, ta vẫn luôn là ca ca của ngươi.”
“Tốt quá, ta lại có thêm một người
thân.” Cuối cùng, Tô Lạc Tuyết cũng có một nụ cười chân chính, nàng còn
định nói nữa thì nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên phía sau.
“Tô Tam, mới nửa năm không gặp, ngươi đã cướp mất ca ca của ta rồi.”
Tô Lạc Tuyết quay lại nhìn Tuần Ngữ
trong bộ váy màu vàng nhạt đi về phía nàng, chiếc áo khoác làm từ lông
chồn tung bay phất phơ trong gió.
Không ngờ gặp được Tuần Ngữ ở đây, Tô Lạc Tuyết vội chạy tới hoan nghênh: “Tam tiểu thư.”
Tuần Ngữ hào phóng ôm chầm lấy Tô Lạc Tuyết: “Hơn nửa năm rồi cũng không tìm được ai múa cùng ta dưới gốc cây anh đào.”
Cảm nhận vòng tay và lời nói ấm áp
của Tuần Ngữ, khóe mắt Tô Lạc Tuyết cay xè, nàng cũng ôm lấy Tuần Ngữ, nhưng khi thấy người mặc trang phục màu đỏ đang đứng sau lưng Tuần
Ngữ, nàng mở to mắt, không dám tin nói: “Cô cô!”
Tuần Ngữ buông Tô Lạc Tuyết ra, lúc này Tuần Lạc cũng đi tới giới thiệu: “Bà là mẫu thân ta, Nguyễn Vân Ngọc.”
Nghe Tuần Lạc giới thiệu, Tô Lạc
Tuyết mới hiểu lý do dân gian đồn đại Tuần Viễn sủng ái tiểu thiếp của
ông vô cùng, thì ra thứ Tuần Viễn sủng ái không phải Nguyễn Vân Ngọc mà là gương mặt giống với gương mặt của Tô Tường Vi.
Tình cảm Tuần Viễn dành cho Tô Tường Vi thâm sâu như biển.
Điều này cũng có thể giải thích cho nguyên nhân Tuần Viễn sủng ái Nguyễn Vân Ngọc nhưng lại không sủng ái Tuần Lạc.
Giờ phút này, nàng không biết mình nên hâm mộ cô cô hay nên bất bình thay cho Nguyễn Vân Ngọc.
Dường như Nguyễn Vân Ngọc cũng hiểu Tô Lạc Tuyết đang nghĩ gì, bà cười hòa ái nói: “Có phải ta rất giống Tô Tường Vi không?”
Tô Lạc Tuyết lúng túng thu hồi tầm mắt, gật đầu.
“Thật ra ta cũng biết Hầu Gia sủng ái ta vì gương mặt này, nhưng ta cam tâm tình nguyện làm thế thân, chỉ vì
ta yêu ông ấy.” Nguyễn Vân Ngọc chân thành nói, trong giọng nói cũng chỉ có thâm tình, hoàn toàn không có bi ai, oán hận.
Tô Lạc Tuyết nhìn bà hồi lâu, cũng không biết mình nên nói gì cho đúng.
Nguyễn Vân Ngọc đi tới cầm tay Tô Lạc Tuyết như một mẫu thân từ ái: “Con chính là Lạc Tuyết mà Lạc nhi hay
nói với ta sao? Con là thê tử của Tuần Dạ sao?”
Bàn tay ấm áp của bà làm Lạc Tuyết nhớ tới mẫu thân mình, khóe mắt chua xót lấp lánh lệ quang.
Nguyễn Vân Ngọc vỗ về bàn tay nàng:
“Đứa nhỏ ngốc nghếch, con không chỉ có một mình, sau này, chúng ta chính là người thân của con.”
Một câu nói làm những giọt nước mắt
cố nén của Tô Lạc Tuyết tràn ra như vỡ đê, Tuần Ngữ dùng tay lau nước
mắt cho nàng: “Tô Tam, có phải lời của Nhị nương rất cảm động không? Nhớ năm đó, ta cũng bị Nhị nương chinh phục như vậy.”
“Tối nay ăn cơm cùng ba người chúng ta, được không?” Tuần Lạc cũng lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
Tô Lạc Tuyết nhấc tay áo lau khô nước mắt: “Nếu mọi người không ngại, ta sẽ trổ tài một lần cho mọi người nếm thử tài nấu nướng của ta.”
“Một mình ngươi có được không vậy?” Tuần Ngữ nghi ngờ.
“Ba tháng qua, ta luôn tự mình xuống
bếp, tay nghề cũng tiến bộ hơn nhiều.” Tô Lạc Tuyết nói xong liền vui vẻ chạy về phía nhà bếp, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nói: “Mọi người cứ
ngồi trong nhà chờ đi, chỉ một lát là xong.”
Ba người phía sau mỉm cười nhìn theo
bóng dáng nàng, Tuần Ngữ lặng lẽ đi tới kéo tay áo Tuần Lạc: “Nhị ca,
huynh cũng vào đó giúp nàng đi.”
Tuần Lạc nghe vậy cũng không nói gì, chỉ có đôi chân kia đang rảo bước về phía Tô Lạc Tuyết vừa biến mất.
Trên mặt Nguyễn Vân Ngọc lộ rõ vẻ u
sầu, ngoài miệng thầm than: “Sao ông trời không cho bọn chúng cơ hội,
lại để Tô Lạc Tuyết làm tẩu tẩu của Lạc nhi.”
Khóe môi Tuần Ngữ giật giật: “Chỉ là đại tẩu hữu danh vô thực thôi. Nhị nương không thấy nhị ca rất thích nàng sao?”
“Nhưng ta nghe người trong phủ nói
Tuần Dạ cũng để ý tới nàng, hắn còn vì nàng mà cứu Tô Phù Liễu ra. Ta
không muốn nhìn cảnh huynh đệ bọn họ vì một nữ nhân mà quay lưng lại với nhau. . . . . .”
“Quay lưng?” Tuần Ngữ khịt mũi: “Bọn họ đã quay lưng lại với nhau từ nhiều năm trước rồi, sự bình tĩnh giả
tạo này chỉ là vẻ bề ngoài thôi.”
Tô Lạc Tuyết vừa vào nhà bếp liền cho rau cải vào chậu, vừa định vén tay áo lên thì thấy Tuần Lạc đi tới làm
nàng kinh ngạc một lúc mới nói: “Tới thật đúng lúc, mau giúp ta rửa
rau.”
Nghe đến đây, Tuần Lạc tỏ vẻ giận dữ: “Ngươi bắt ta rửa rau sao?”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Tô Lạc Tuyết không chịu yếu thế, giọng của nàng còn lấn át cả giọng hắn.
“Xem ta? Sợ ta hạ độc sao?” Tô Lạc
Tuyết tức giận, nhưng nghĩ tới hắn lànhị thiếu gia, từ nhỏ đã không phải chịu khổ, nàng đành phải tự ngồi xuống rửa rau.
Còn Tuần Lạc đứng đó cúi đầu nhìn nàng, không khí tĩnh lặng còn có phần áp lực.
Tô Lạc Tuyết đang định mở miệng thì nghe Tuần Lạc lên tiếng: “Ngươi phải tự mình nấu cơm sao? Không có người hầu hạ sao?”
“Ừm, nhưng như vậy cũng tốt, chúng ta không muốn bị người ngoài quấy rầy.” Nàng cúi đầu rửa rau, giọng nói
pha chút trầm buồn truyền tới.
“Mấy tháng nay, ta phải tới Đồng
Thành an bài mấy chuyện vặt vãnh ở Hầu phủ, đồng thời đưa những vật phẩm quan trọng ở Hầu phủ tới Lạc Thành.” Tuần Lạc hơi dừng một chút mới
nói tiếp: “Thật xin lỗi, lúc ngươi cần một bằng hữu thì ta lại rời khỏi
đây.”
Tô Lạc Tuyết ngước mắt, mỉm cười với
Tuần Lạc: “Không cần giải thích, không cần giải thích đâu, ta hiểu mà.
Như ngươi nói đấy, giữa chúng ta không cần phải hỏi .”
Tuần Lạc nhìn nụ cười đơn thuần của
nàng lại buông tiếng thở dài: “Lúc nào ngươi cũng ngây thơ như vậy,
ngươi không sợ bị lừa sao?”
Tô Lạc Tuyết chăm chú nhìn hắn: “Ngươi sẽ lừa gạt ta sao?”
Tuần Lạc không nghĩ nàng sẽ hỏi như vật nên ngẩn người, trầm mặc trong giây lát mới nói: “Nếu ta lừa gạt ngươi thì sao?”
Nàng nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ: “Chẳng lẽ ngươi từng lừa gạt ta sao?”
Hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt song song nhìn nàng: “Chỉ là thuận miệng thì hỏi thôi.” Nói tới đây, hắn vươn tay rửa rau cùng nàng, nàng lập tức đẩy tay hắn ra: “Nhị thiếu gia, ta rửa
xong rồi, đến giờ ngươi mới nghĩ tới giúp ta rửa rau, ta thấy cảm động
vô cùng.” Nàng nghiến răng, nhấn mạnh câu cuối.
Thấy nàng tức giận như vậy, Tuần Lạc lại vui vẻ nói: “Mau làm cơm đi, để ta xem tay nghề ngươi có tiến bộ hơn không.”
Tô Lạc Tuyết như nhớ tới chuyện gì đó liền thấp giọng hỏi: “Lúc . . . . ở Hoàn Thành, canh gà ta hầm mặn như
vậy, sao ngày nào ngươi cũng uống hết?”
Tuần Lạc không ngờ nàng hỏi tới chuyện này, hắn ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Bởi vì đó là canh ngươi nấu cho ta.”
Tô Lạc Tuyết nắm chặt lá rau cải
trong tay, vừa định mở miệng nói chuyện đã thấy Tuần Lạc nói trước: “Lúc còn ở Đồng Thành, có một vị quan tặng cây trâm ngọc này, ta không dùng
được, nhưng ta thấy nó rất hợp với ngươi.” Hắn vừa nói vừa lấy cây trâm
trong tay áo ra, trên cây trâm có hai đóa hoa màu đỏ, lấp lánh, trong
suốt.
“Đây là. . . . hoa Bỉ Ngạn!” Nàng vừa nhìn đã nhận ra đó là hoa Bỉ Ngạn, sau giây phút kích động, nàng không nói thêm gì nữa.
Hoa Bỉ Ngạn gắn với một đoạn ký ức
khắc cốt ghi tâm, ở nơi đó, người nàng thích tám năm và phu quân nàng đã sai người giết nàng, còn cả Phong Ảnh bầu bạn với nàng tám năm cũng
táng mạng ở đó!
Tuần Lạc đi tới cài cây trâm lên tóc nàng: “Nhìn thấy hoa này cũng như nhìn thấy ta.”
“Món ăn tới rồi!” Trời nhá nhem tối,
Tô Lạc Tuyết cẩn thận bưng thức ăn lên, nàng chỉ sợ mình không cẩn thận
mà lãng phí mất nửa giờ tâm huyết.
Tuần Lạc trầm mặc theo sau nàng, khi tới bậc tam cấp liền bất động nhìn vào trong.
Trong phòng yên tĩnh khác thường, Tô
Lạc Tuyết vừa định bước chân vào trong thì thấy Tuần Dạ trong bộ y phục
màu đen, nổi bật đứng ở cửa.
Nàng không ngờ Tuần Dạ lại xuất hiện ở đây, sau giây phút kinh ngạc, nàng chỉ biết đứng yên nhìn bầu không khí trầm mặc.
“Sao đại ca lại tới đây.” Tuần Lạc phá tan sự yên lặng, thản nhiên cất bước đi vào nhà.
“Nghe quản gia nói đệ đã về tới Lạc
Thành nhưng không thấy bóng dáng đâu, thì ra mọi người đều đang ở đây.”
Tuần Dạ lạnh nhạt nói.
“Chỉ là một bữa cơm đoàn viên thôi.” Tuần Lạc quay lại nhận lấy khay thức ăn trong tay Lạc Tuyết.
“Nếu đại ca đã tới đây thì cũng ngồi
xuống ăn cùng đi, cũng hơn nửa năm không ăn cùng nhau rồi.” Tuần Ngữ
mời mọc, nhưng trong giọng nói lại có vẻ xa cách, hoàn toàn không có sự
thân thiện như khi ở cùng với Tuần Lạc.
“Nơi này đơn sơ, không có món gì
ngon. . . . . .” Tô Lạc Tuyết chưa nói xong đã thấy Tuần Dạ ngồi xuống:
“Không sao, đã lâu không ngồi cùng nhị đệ, tam muội, cũng chẳng mấy khi
có cơ hội như hôm nay.”
Tuần Dạ ngồi xuống, mọi người cũng
chia vị trí ngồi theo, Tô Phù Liễu im lặng không nói gì, nhưng từ ánh
mắt nàng vẫn có thể nhận ra sự thù hận của nàng với Tuần gia.
Tuần Dạ chậm chạp chưa cầm đũa lên làm mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí yên tĩnh, nặng nề vô cùng.
“Từ khi Tô Lạc Tuyết gả vào phủ, quan hệ giữa nhị đệ với nàng cũng không tệ, có phải đã quen biết nàng từ
lâu?” Cuối cùng Tuần Dạ cũng cầm đũa gẩy gẩy món trứng sốt cà chua, vừa
gẩy vừa nói.
“Từ khi Lạc Tuyết gả vào phủ đã bị
đại ca lạnh nhạt, đệ thấy chướng mắt nên mới quan tâm, chú ý tới nàng.”
Lời Tuần Lạc nói nhẹ như nước chảy, nhưng cũng không che giấu được ý
châm chọc.
Tuần Dạ vẫn tiếp tục chơi đùa với món trứng sốt cà chua, trái chọn phải chọn, dường như món ăn này làm hắn không hài lòng.
Tô Lạc Tuyết nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
“Dẫn nàng rời khỏi Hầu phủ, đi tới
Hoàn Thành đánh giặc cũng là giúp đỡ nàng sao?” Tuần Dạ thôi trò nghịch
món trứng sốt cà chua kia, đôi đũa va chạm vào bát tạo ra tiếng vang
thanh thúy.
Tuần Lạc còn chưa kịp nói gì đã thấy
Nguyễn Vân Ngọc lên tiếng: “Đã lâu không ngồi ăn cơm cùng nhau, nói
những chuyện vô nghĩa đó làm gì, mau ăn cơm đi, đây là đồ ăn Lạc Tuyết
mất nửa canh giờ mới làm xong đó.”
“Nếu Nhị nương cũng ở đây, ta không
ngại nói mấy câu này. Chưa nói chuyện những năm trước nhị đệ không ở nhà trợ giúp phụ thân, ngay cả về nhà rồi cũng không buồn tới tham gia tiệc chúc thọ của người, khi người chết cũng chỉ tới linh đường cúng bái một lần, một chút đạo hiếu cũng không có, hắn không xứng mang họ Tuần.”
Tuy nói với Nguyễn Vân Ngọc, nhưng tầm mắt của Tuần Dạ vẫn lạnh lùng
nhìn về phía Tuần Lạc như cũ.
Nguyễn Vân Ngọc đột nhiên đứng dậy quỳ xuống dưới chân Tuần Dạ: “Là Vân Ngọc không biết dạy con, mong Tướng gia thứ tội.”
Tuần Lạc đập mạnh xuống bàn, chiếc
bàn rung lên có thể thấy lửa giận của hắn lớn tới mức nào, chỉ thấy hắn
lạnh lùng nhìn Tuần Dạ: “Người sai là ta, ngươi dựa vào cái gì mà làm
khó mẫu thân ta.”
“Lúc ngươi làm sai ngươi có nghĩ mình sẽ làm liên lụy tới mẫu thân không? Nhiều năm như vậy, dù phụ thân có
lạnh lùng với ngươi, ngươi cũng phải giữ tròn đạo hiếu.”
Tuần Lạc ngửa đầu cười to, trong
tiếng cười hàm chứa sự cuồng ngạo: “Đại ca nói thật nhẹ nhàng, ngươi
được phụ thân cưng chiều từ nhỏ, giờ đã lên chức Tướng quốc cao quý hơn
người, cả đời này chưa từng chịu khổ. Nếu ngươi đứng ở vị trí của ta,
thừa nhận những thứ ta phải chịu suốt bao năm qua, liệu ngươi có thể nói ra những lời đó!”
Tô Lạc Tuyết nhìn Tuần Dạ chậm rãi đứng dậy, gương mặt lạnh nhạt không đổi, duy chỉ có đôi mắt kia tràn ngập mùi thuốc súng.
“Chắc ngươi rất hận ta.” Tuần Dạ
nhếch môi cười châm chọc: “Thế nên ngươi mới dẫn thê tử của ta tới Hoàn
Thành, cho nàng cơ hội đến gần ta, ý đồ dùng nàng làm nhược điểm của ta, sau này muốn đối phó với ta cũng dễ dàng hơn?”
Tô Lạc Tuyết quay lại nhìn Tuần Lạc, nàng cũng xác nhận những lời Tuần Dạ nói là thật hay giả.
Tô Phù Liễu thờ ờ nhìn về phía khác, giống như mọi chuyện đang xảy ra không có liên quan tới nàng.
“Xem ra, bữa cơm này ăn không nổi
rồi.” Tuần Dạ chậm rãi đi tới gần Tuần Lạc, khẽ nói: “Ta có thể coi như
chưa có chuyện gì xảy ra, nói cho cùng, ngươi vẫn là Nhị đệ của ta.”
Dứt lời, hắn liền quay lưng bỏ đi.
Tô Lạc Tuyết nhìn Nguyễn Vân Ngọc vẫn còn quỳ trên đất, nhìn bàn tay Tuần Lạc nắm chặt tới nổi đầy gân xanh,
nàng lùi dần về phía sau, cuối cùng thì xoay người chạy ra khỏi phòng.
Bầu trời đêm u ám khiến tầm mắt trở
nên mơ hồ, Tô Lạc Tuyết cũng không buồn để ý tới gió Bắc gào thét bên
tai, nàng chỉ chăm chú đuổi theo Tuần Dạ.
“Tuần Dạ!”
Cách xa một trường nàng cất tiếng gọi hắn, giọng nói thanh thúy vang khắp sân viện.
Tuần Dạ dừng bước, quay lại nhìn Tô Lạc Tuyết.
Tô Lạc Tuyết còn chưa kịp dừng chân đã hỏi: “Lời ngươi mới nói có ý gì.”
“Nàng đuổi theo ta chỉ để hỏi chuyện
này?” Tuần Dạ ngừng một lát mới nói: “Thật ra, chuyện này nàng nên hỏi
Tuần Lạc thì tốt hơn.”
Tô Lạc Tuyết đan hai tay vào nhau,
cúi đầu buồn bã nói: “Ngươi đừng giận Tuần Lạc, hắn cũng là người đáng
thương. Mẫu thân hắn được Hầu Gia sủng ái vì bà có diện mạo giống cô cô, tuổi thơ hắn cũng không được Hầu Gia sủng ái, ngươi bảo hắn phải kính
trọng phụ thân hắn thế nào đây?”
“Thì ra nàng tới làm thuyết khách cho Tuần Lạc.” Tuần Dạ ảm đạm nhìn bóng người đang cúi đầu nói: “Nàng nói
không sai, vì Nguyễn Vân Ngọc có gương mặt giống Tô Tường Vi nên mới
được phụ thân sủng ái, nhưng mẫu thân của ta thì sao? Một chút quan tâm
cũng không có, mọi sự sủng ái phụ thân đã dành hết cho Nguyễn Vân Ngọc.”
“Nhưng ngươi được Hầu Gia yêu thương, Tuần Lạc không được.”
“Phụ thân thương yêu ta sao?” Tuần Dạ hỏi nàng mà như tự hỏi mình: “Đúng vậy, trong mắt mọi người, người phụ
thân thương yêu nhất là ta.”
“Vì mẫu thân không được sủng ái, địa
vị của bà luôn bị Nguyễn Vân Ngọc đe dọa, có lẽ trước mặt người, mẫu
thân ta là người cao quý điềm đạm, nhưng lúc bà lặng yên rơi lệ cũng chỉ có ta nhìn thấy. Khi đó ta đã hiểu rất rõ, nếu ta không có được sự sủng ái của phụ thân, mẫu tử ta sẽ không có bất kỳ địa vị gì trong Hầu phủ.
Thế năm năm mười tám tuổi ta mới chủ động đi theo phụ thân ra chiến
trường, mỗi một trận chiến, ta đều dùng tính mạng ra đặt cược, bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ chết, ta mới đổi được địa vị như ngày hôm
nay.”
“Sự sủng ái của phụ thân dành cho ta
không phải từ khi sinh ra đã có, đó là sự sủng ái do ta dùng thương tích đầy mình và máu tươi đổi lấy!” Tuần Dạ nói tới đây, trong giọng nói
cũng lộ rõ vẻ kích động.
Tô Lạc Tuyết chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tuần Dạ, nàng chưa từng nghĩ tới Tuần Dạ phải trải qua một tuổi thơ gian khổ như vậy.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng khẽ thì thầm, nàng còn muốn nói nữa, nhưng thật sự không thể thốt lên thành lời.
Trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng ba năm trước, hắn vì lẻn vào Tô phủ mà trúng tên tới suýt mất mạng, hình
như lúc này nàng đã hiểu được lý do một Tuần đại thiếu gia như hắn phải
lao mình vào nơi nguy hiểm, thì ra hắn luôn phải dùng tính mạng mình để
đặt cược.
Giống như trận chiến ở Hoàn Thành,
hắn để mặc cho A Đạt Mục bắt vào quân trướng, lúc nào hắn cũng dùng tính mạng mình như tiền đặt cược vậy.
“Thay vì ở đây lo lắng cho Tuần Lạc,
nàng nên lo cho mình thì hơn.” Tuần Dạ khôi phục gương mặt băng giá ngàn năm: “Tuần Lạc còn đáng sợ hơn nàng nghĩ nhiều.”
“Dù hắn có đáng sợ tới đâu, hắn vẫn vĩnh viễn là bằng hữu của ta.” Tô Lạc Tuyết kiên quyết nói.
Tuần Dạ khịt mũi cười: “Bằng hữu? Sau này nàng sẽ biết hắn lừa gạt nàng nhiều thế nào, hắn lợi dụng nàng nhiều thế nào.”
Dứt lời, hắn liền khoát tay áo bỏ đi.
Tô Lạc Tuyết ngây người đứng đó rất
lâu, đầu óc nàng trống rỗng, dường như nàng đang nghĩ rất nhiều chuyện,
nhưng cũng lại giống như nàng không nghĩ tới chuyện gì cả.
Lúc nàng hoàn hồn, sắc trời đã tối đen như mực, bầu trời không trăng không sao, nàng chỉ đành mò mẫm trở về trong bóng tối.
Nàng hoảng hốt ngồi xuống bàn trang
điểm rồi đưa mắt nhìn cây trâm Tuần Lạc cài lên tóc nàng, một đóa hoa Bỉ Ngạn kiều diễm làm nổi bật dáng vẻ quyến rũ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa
hoa kia, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của Tuần Lạc: Nhìn thấy
hoa này cũng như nhìn thấy ta.
Nàng khẽ lắc đầu thì thầm: “Không đâu, Tuần Lạc sẽ không như lời hắn nói .