Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 39: Chân giả tân nương



Tân lang mặc huyền đoan lễ phục không đi nghênh đón tân khách, lại cùng người thị nữ Trúc Tử đứng ở một cánh cửa không đốt đèn.

“Chủ nhân, giờ bái đường sắp đến, chúng ta nhanh trở về đi.”

“Hắn ngày hôm nay chưa đi ra sao ?” Trương Tứ Phong có chút đăm chiêu nhìn về căn phòng không chút động tĩnh, từ buổi sáng đến gặp người nọ, hắn liền tự mình khóa trái ở trong phòng, một bước cũng không bước ra.

“Nô tỳ đã phái người đi xem, Vương gia tuyệt đối không có bước ra khỏi cửa một bước, nếu chủ nhân lo lắng, chúng nô tỳ sẽ vào xem.” Trúc Tử nói.

Một lát sau, Trương Tứ Phong khẽ nói : “Thôi, nếu đã đáp ứng cho hắn, thì không nên quấy rầy hắn. Cho dù có thể chạy ra khỏi phòng này, cũng tuyệt đối bước không ra khỏi Trữ vương phủ, huống chi…. hắn cả đời cũng… không rời khỏi ta được.”

“Hắn chắc cũng không biết thân mình mang cổ độc.” Trúc Tử nhìn vào căn phòng tối như mực, “Ly khai chủ nhân, hắn cũng sống không được bao lâu, cho nên chỉ nhân cũng không tất phải lo lắng.”

Trương Tứ Phong bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, đi nhanh về phía phòng tân nương.

Ngươi kia, làm sao mà không lợi dụng cơ hội này chứ ? Chỉ sợ người nọ đã thần không biết quỷ không hay chạy đi ra ngoài, đang chờ cơ hội đào tẩu.

Phượng hoàng thành, Trữ vương phủ, hồng hỏa đăng, nguyệt sắc thanh minh, tiếng cười đùa không dứt, đèn ***g treo cao, tân khách thỏa mãn, người người đi lại.

Xuyên thấu màn cửa giấy màu hỉ sắc, mơ hồ có thể nhìn vào được căn phòng tân nương xinh đẹp, khăn mũ phượng rũ đến vai, khiến ánh trăng không thể xuyên thấu, ngoài phòng khi thì truyền đến thanh âm của tân khách, lặng lẽ tiến vào trong tai tân nương, liền khiếp gương mặt thêm tô điểm hồng trang, thiếu nữ xấu hổ, chỉ vui vẻ mỉm cười.

Tối nay gió có chút to, cây trong viện bị thổi xào xạc, cành lá đánh vào cửa sổ phát ra tiếng rào rào.

“Kẽo kẹt,” một tiếng, rất nhỏ vang lên trong tiếng gió lùa, làm cho người ta cảm thấy không đúng.

Hạ tấm hồng voan, gương mặt tân nương khẽ mỉm cười, tựa hồ còn đắm chìm trong giờ khắc bái đường sắp đến, một đôi giày màu đen đột nhiên rơi vào trong tầm mắt.

“Trữ vương….” thiếu nữ thẹn thùng cúi đầu, người duy nhất có thể vào căn phòng này, cũng chỉ có thể có tướng công, Trữ vương Trương Tứ Phong, mà chưa từng nghĩ rằng sẽ có kẻ khác.

Đợi hồi lâu không thấy người trả lời, nữ tử vừa định ngẩng đầu, cảnh hậu bỗng đau xót, trước mắt tối sầm rồi ngã ra bất tỉnh…. Kẻ đến đỡ lấy tân nương tử, đem người đặt lên giường, sau đó liền thân thủ gỡ bỏ áo sam hồng y của nữ tử, nhưng quần áo lại thực rườm ra, khiến kẻ đến có chút phiền lòng, nếu không mau một chút, sẽ không kịp….

“Bạch Lệ, bị ngươi cởi như vậy, ta thấy bộ y phục đó thật uổng phí.” Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Trương Tứ Phong đã xuất hiện phía sau Nguyên Bạch Lệ.

Không có một câu, Nguyên Bạch Lệ thậm chí không có xoay người liền bay đến bên cửa sổ mà mình đi vào, chính là còn chưa kịp nhảy lên, liền đột nhiên cảm thấy trên người một trận vô lực, ngực như bị trùng cắn, thoát lực ngã xuống.

“Ngươi là như thế nào tránh được tai mắt của thủ hạ mà đi ra khỏi phòng vậy ?” Tiếp được nam nhân, Trương Tứ Phong cười nói.

“Ngươi làm như thế nào…” Trong mắt nam nhân hiện lên một tia kinh ngạc, Trương Tứ Phong cư nhiên không cần chạm vào hắn, có thể khiến cho hắn mất hết sức lực….

“Ngươi nói cho ta biết, ta liền nói cho ngươi, nhưng nếu nói nhiều, đêm động phòng này, chúng ta cũng không còn thời gian.” Đem nam nhân đặt lên ghế, Trương Tứ Phong vung tay lên, mấy thị nữ giống như chờ đợi đã lâu lần lượt bước vào, trên tay nâng những bộ y phục bất đồng, nhìn kỹ, phải có đến mười một kiện y phục.

“Y phục này, gồm mười hai áo đơn, đã sớm dự kiến ngươi sẽ đến, ta liền giúp ngươi toại nguyện, biết thời biết thế, cho các ngươi thật thật làm một đôi vợ chồng, chẳng phải là tốt lắm sao ? Y phục này, tự nhiên là đo theo người của ngươi.”

Nguyên Bạch Lệ không nói, trong mắt tựa hồ còn có nghi hoặc, Trương Tứ Phong trước kia chính là phải tiếp xúc với thân thể hắn mới khiến hắn bị vô lực, nhưng lúc này đây… lại có vẻ quá mức hoang đường.

Chẳng lẽ, tên này đã bỏ gì vào người mình.

Đối mặt với vẻ hoảng hốt của Nguyên Bạch Lệ, Trương Tứ Phong khẽ cười vài tiếng, nói với thị nữ : “Còn không mau giúp Vương phi rửa mặt chải đầu thay y phục, nếu qua giờ bái đường, sẽ không tốt.”

“Từ từ ! Ngươi muốn ta mặc thứ này ?!” Nguyên Bạch Lệ đến lúc này mới có chút phản ứng.

“Còn tưởng rằng hôm nay ngươi tính không nói gì.” Trương Tứ Phong cười khẽ hai tiếng, đi đến bên người nam nhân bắt đầu cởi bỏ y phục của nam nhân, “Chuyện cởi y phục, vẫn là phải tự ta đến làm…”



Phượng hoàng thành, ngoài Trữ vương phủ, một nhóm người đang giấu mình trong tân khách.

Phe phẩy cây quạt, chỉ có tuấn mỹ nam tử lẵng lẽ đến một góc tường hắc ám.

“Nhân mã đều chuẩn bị tốt ?” Tuấn mỹ nam tử vừa nhìn ra phía bên ngoài, vừa nói nhỏ.

Một lão hạ nhân nhìn có vẻ rất bình thường ho khan hai tiếng, sau khàn khàn nói : “Mọi sự sẵn sàng, chỉ cần mệnh lệnh, lập tức tiến vào Phượng hoàng thành, trong Trữ vương phủ liền phóng hỏa.”

“Tốt, không tồi.” Lộ ra vài phần ý cười, Hách Liên Thánh Lan ánh mắt nhíu lại, “Kia… ở trong pháo tối, đăng hỏa, lúc bái đường phải nháo một trận. Chỉ cần cướp được tân nương lập tức lui ra, nhớ lấy không thể ở đây lâu, mười ba phiên quân của Trương Tứ Phong cũng không phải là chỉ ngồi ăn không, chỉ quấy rầy một chút, còn muốn chiến cùng Trương Tứ Phong, phải để ngoài chiến trường….”

Ngay khi Hách Liên Thánh Lan từ trong góc tường đi ra ngênh ngang dựa vào thiệp mời mà đi vào Trữ vương phủ, một thanh niên anh khí cùng một gã bồi bàn mặt trắng cũng đi đến Trữ vương phủ.

“Gia, đến rồi, chúng ta vào thôi.” Tiểu Xuân Tử cúi người để đỡ lấy người thanh niên ngồi trong xe ngựa đi ra, tuy là một người tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cả người một cỗ hàn khí, khiến cho kẻ khác không dám đến gần.

Giương mắt nhìn ba chữ “Trữ vương phủ” treo trên cao, Nguyên Uyên vung tay lên, mang theo Tiểu Xuân Tử nhanh đi vào Trữ vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.