Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 43: Thác qua



Khi Nguyên Uyên chạy đến tiền thính, đã là phòng trống không người, trên đất lưu lại vết máu loang lổ, giống như một thanh dao nhỏ nhiễm máu đâm vào mắt nam tử.

Là máu của ai ? Trương Tứ Phong không thấy, hắc y nam tử kia cũng biến mất, còn Nguyên Bạch Lệ đâu. Lại đã chạy đi đâu ? Một khi lỡ mất, liền không biết đến khi nào mới bắt lại được người nọ.

Văn hương trùng bay càng lúc càng nhanh, đôi cánh đập đập phát ra thanh âm “két két”, càng tới gần nơi lãnh hương dày đặc, văn hương trùng càng hưng phấn, mà bình thường khi văn hương trùng biểu hiện như thế này, cũng đại khái là trên người nọ có tiết ra mồ hôi. Nhìn đến phản ứng của văn hương trùng, Nguyên Uyên hơi yên tâm, ít nhất biết Nguyên Bạch Lệ còn tại ở đây.

Lúc này đi nhanh về phía văn hương trùng bay đi…. Chàng đã bỏ lỡ nhiều lắm, cũng đã sai lầm nhiều lắm, vô luận từ trước đã làm gì. Càng vô luận sau này sẽ làm như thế nào, trái tim Nguyên Uyên đã trải qua một năm tương tư tra tấn đã trở nên thành khẩn, chàng thầm nghĩ đến người nọ, chạm vào làn da, ôm lấy thân thể rắn chắc…. gió lạnh phần phật, ống tay áo rung động.

Quân Hung Nô cùng người của Trữ phủ đánh nhau cho tan tác, một thân hồng y đột nhiên xông vào, giống như một ngọn lửa xẹt qua tầm mắt của mọi người, còn chưa kịp phản ứng thì một người trên lưng ngựa đã bị một cước đá xuống, trên mặt đất quay cuồng hai vòng, chưa kịp cố sức đứng lên mắng to một trận đã bị một hắc y nhân giẫm thêm một cước “ầm” một tiếng.

“Nàng chạy không thoát đâu !” Hách Liên Thánh Lan hét lớn một tiếng. Hách Liên Thánh Lan thân như hùng ưng ngồi trên lưng ngựa, lãnh kiếm trong tay đâm về phía tấm mạng hồng trên mặt nam nhân.

“Chát” một tiếng, Nguyên Bạch Lệ dùng roi ngựa quất lấy. Một roi quật lên lãnh kiếm của Hách Liên Thánh Lan tránh thoát công kích. Theo sau lại là hàng loạt tiếng roi vun vút. Tả hữu huy động quất vào một đám chạy theo không biết người nào là người của Trữ vương phủ, người nào là Hưng Nô. Một đám người rầm rạp bị roi quất vào ngã ra, tan tác một mảnh.

Gió lốc thổi mạnh, hồng y rung động, tóc đen tung bay, trường tiên vũ động. Ai đến đều quất, toàn bộ đều vung ra vun vút, kẻ ở bên lại có cảm giác thực khó nói. Không hề cảm thấy “nữ tử” này hung hãn đáng sợ, Hách Liên Thánh Lan còn có nhìn chăm chú gắt gao lấy.

Nhìn từ đại mạc đến Trung nguyên, từ nhỏ đến lớn. Vào Nam ra Bắc, khi nào gặp qua được một nữ tử võ nghệ cao cuồng, cuồng dã bất tiết như vậy ?

Chỉ có nữ tử như vậy mới xứng với mình…. Cỗ hoan hỉ trong lòng bùng lên tựa như ánh lửa cách đó không xa, càng thổi càng to, Hách Liên Thánh Lan khinh thân nhảy lên, dùng kẻ vừa rơi xuống làm điểm tựa, đối phương cảm thấy có một trận uy hiếp liền vung roi về phía sau. Hách Liên Thánh Lan nghiêng mình thuận thế bắt lấy thanh roi : “Cô nương ! Ta vô tình tổn thương ngươi…”

Nói rắm ! Nguyên Bạch Lệ ánh mắt trầm xuống, hai chữ “cô nương” nghe vô cùng chói tai, không đợi Hách Liên Thánh Lan nói xong một chân lập tức đá vào nơi dọa người của Tả hiền vương Hung Nô, hung hăng đá xuống ngựa.

“Bạch Lệ !”

Trong tiếng la hét hỗn độn có một tiếng thét khẩn trương, lập tức thắt vào lòng Nguyên Bạch Lệ, nam nhân tâm thần sửng sốt, đưa mắt nhìn lại cũng không thấy được kẻ quen thuộc.

Thanh âm kia, rất quen thuộc…. nhưng, sao lại là ….? Nguyên Bạch Lệ trong lòng vang lên tiếng cười lạnh, vì ý nghĩ của chính mình, vì bản thân ngu dốt, sai lầm rồi rước lấy sỉ nhục kết cục, hắn còn muốn chuyện này để làm gì ?

Cách tầng tầng người, Nguyên Uyên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn phía ánh lửa đỏ bắt mắt trong bóng đêm ở xa xa, nghe thấy được tiếng la của mình, hắn nghe được, còn quay đầu về phía này, một khắc đó là Nguyên Uyên cỡ nào hy vọng Nguyên Bạch Lệ có thể nhìn về phía mình, nhưng, nam nhân cũng không nhận ra được.

Nguyên Uyên ra sức đẩy từng người, hướng về phía mạt hồng điên cuồng chạy đến.

“Chắc là ảo giác….” Trong lòng khẽ nói, Nguyên Bạch Lệ thu hồi vẻ thất thần, hắc y nam tử trước mắt như đúng là lệ quỷ âm hồn bất tán, càng lúc càng phiền, cứ thế này không bị người Thiên Triều bắt thì cũng sẽ bị Hắc y nhân kia bắt được.

Trường tiên vung lên, vó ngựa rung động, gió lạnh lãnh liệt.

Hắc y nam tử phía sau theo sát sau đó, quát lớn : “Cùng ta so cưỡi ngựa, nàng thua chắc rồi.” Tựa hồ đuổi đến càng lúc càng gần.

Ai thua ai thắng, còn chưa định ! Nguyên Bạch Lệ quyết định đem tên này bỏ lại, vừa thúc ngựa trên đường, vừa nâng lên cung tiễn, thân mình đang ngồi bỗng không ngờ quay lại phía sau giương cung, “vút” một tiếng, tên bay dài về phía Hắc y nhân.

Hách Liên Thánh Lan chấn động, không nghĩ tới Trung nguyên cũng có người có thuật cưỡi ngựa cao như thế, tên bắn quá gần chỉ có thể hốt hoảng lập tức nhảy xuống, lại bị Nguyên Bạch Lệ quất một cái vào mặt.

Lại đứng lên, không có thất lạc, cũng không tức giận, ánh mắt nhìn mạt hồng y xa xa bỗng dâng lên một cỗ kính ý – cùng khao khát muốn chiếm hữu.

Nguyên Bạch Lệ cưỡi ngựa chạy ra khỏi đám người, không bao giờ… muốn trở lại nơi này, nhưng bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng thét kia. Từng tiếng từng tiếng dồn dập.

Quay đầu lại, hay liều mạng chạy vào trong hắc ám ?

Cuối cùng, Nguyên Bạch Lệ nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, phía nhìn cũng hướng về Hách Liên Thánh Lan, nhưng đối phương lại nghĩ “tân nương” quay đầu là ám chỉ với mình, tâm thần mất mác lại bị thiêu đốt.

Tầm mắt Nguyên Bạch Lệ lướt thật mạnh qua đám người, cuối cùng dừng ở trên một người, khi phát hiện thật là người kia, hắn có một tia kinh ngạc, một tia khó hiểu… Bạch Lệ, ngươi có nhìn thấy ta không ? Nhận thấy được mình đã rơi vào tầm mắt nam nhân, Nguyên Uyên kích động nói không nên lời, mà tầm mắt kia lại biến thành hận ý lạnh như băng, giống như băng hà nguội tắt đi trái tim một khắc kia vẫn còn hỏa nhiệt, lạnh đến đáng sợ.

Người kia, đúng là vẫn còn hận chàng.

Bản thân cùng với hắn, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Cái Nguyên Uyên sợ không phải là khoảng cách không gian, mà chính là dù có ở bên nhau, đời đời kiếp kiếp cũng không nhập được vào trong tim người nọ, vĩnh viễn xa cách bởi bên kia thiên nhai…. chớ đi… ta sẽ không bao giờ nữa…. đối với ngươi như trước, trở về đi, được không ?

Trong mắt Nguyên Uyên tựa hồ kể ra cầu xin vô tận, đối với một vị đế vương, đây là thiên cổ hiếm có, mà đây một cái tình, trong mắt nam nhân chỉ là một vết xước giày xéo lên vết thương.

Một khi đã bỏ lỡ, đó là vĩnh viễn.

Là Nguyên Bạch Lệ bỏ lỡ Nguyên Uyên, hay Nguyên Uyên bỏ lỡ Nguyên Bạch Lệ. Hai người cách ánh lửa xa xa nhìn nhau, có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại một cái nhìn đơn giản.

Rồi sau đó, xoay người rời đi.

Tấm khăn mạng hồng phiêu đãng trong gió, vó ngựa cất lên tung bay bụi mù, cuối cùng lại ngoài ý muốn lại dây dưa võng tình với một nam tử, Hách Liên Thánh Lan cầm trong tay tấm khăn hồng còn sót lại chút mùi hương, khẽ sững sờ.

Mà Nguyên Uyên cách y không xa, khi Nguyên Bạch Lệ rời đi, cũng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.