Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 83: Đêm hoa chúc



Chỉ thấy tân lang hai tay ôm lấy “mỹ tân nương” vào đại đường nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cuối cùng phu thê giao bái, tân nương song song đi vào phòng, lưu lại tân lang ở đại sảnh chiêu đãi chúng khách.

Hoa chúc đong đưa, tấm màn hồng sa, hai hồng y tân nương song song ngồi bên giường chờ tân lang trở về…. Im lặng, cũng chỉ được một lát.

“Đói chết ta.” Hách Liên Bột một tay lấy tấm voan trên đầu xả xúông, một tay đem mỹ phượng áp chết người vất đi, hai bước ngồi xuống bên bàn uống rượu dùng bữa.

“Đúng là mọi rợ.” Trương Tứ Phong bị một thân y phục phức tạp buộc lấy cũng vất mũ phượng qua một bên, lần này thì gã cùng Bạch Vô Thương lần thứ hai thành thân, chính là lần trước gã là tân lang, lần này… lại là tân nương ?

Thôi, thôi !

Trương Tứ Phong lắc lắc đầu cũng ngồi xuống bên bàn bắt đầu uống rượu, nhìn Hách Liên Bột đang cuồng ăn không phải xem thường :

“Ngươi đói vậy sao ?”

“Một ngày không ăn gì, ngươi nói xem ?” Hách Liên Bột hừ lạnh một tiếng, “Đêm động phòng hoa chúc, không ăn gì hết thì làm gì có khí lực.”

“Thật sự là một tên sắc quỷ.” Trừng mắt nhìn Hách Liên Bột một cái, Trương Tứ Phong nâng chén rượu lên, lấy đôi đũa, cũng bắt đầu ăn dưỡng sức… lại nhìn đại sảnh bên ngoài, tân lang đang cùng mọi người đối ẩm lại lặng lẽ ly khai, đi đâu vậy ? Đương nhiên là thẳng tiến đến phòng tân hôn !

Bạch Vô Thương khóe miệng xá cười, vẻ mặt thích ý đẩy cửa vào, ý cười trên mặt lập tức run run, hai tân nương kia cư nhiên ở trong, nhìn thấy hắn đến đây còn hướng hắn một…. nụ-cười-***-đãng !

“Vô Thương, trở về thực mau.” Giơ chén rượu, Hách Liên Bột vượt qua ôm lấy thắt lưng nam nhân, “Đến, chúng ta uống rượu giao bôi.”

Nam nhân cười cầm lấy chén rượu : “Ta ở bên ngoài bị chuốc nhiều, ngươi còn muốn chuốc ta ?”

“Gì, rượu giao bôi này không thể thiếu.”Trương Tứ Phong híp đôi mắt phượng, đảo qua gương mặt vì rượu mà trở nên hồng nhuận của nam nhân, không khỏi nuốt nước miếng, đêm động phòng ơi đêm động phòng, Trương Tứ Phong ta chờ ngươi thực là lâu lắm rồi.

Lúc này đây, Trương Tứ Phong nhất định phải đem món nợ còn thiếu lần trước đòi về !

“Hừ ! Hai tên các ngươi chỉ muốn chuốc ta say để thực hiện tốt hành vi đồi bại đi ?” Tránh hai tên sắc lang, Bạch Vô Thương đi đến một bên thân thủ cởi bỏ dây buộc tóc, mái tóc màu đen nhưu thác nước trút xuống, dừng bên y phục đỏ thẫm, có chút yêu dị mị nhân.

Nam nhân này… quả thực là đang khiêu khích mà.

“Vô Thương à….” Trương Tứ Phong có chút kềm chế không được tiêu sái đến đằng sau nam nhân, ôm lấy, tinh tế hôn lên mái tóc, một lần lại một lần, hít vào lãnh hương cùng tửu khí trên thân nam nhân, mị hoặc lòng người như thế. Bạch Vô Thương quay đầu đi chủ động hôn lên nam tử đang ôm mình, giao triền lấy nhau, nam nhân ngẫu nhiên rên rỉ, lại khiến cho người ta nghe xong tê dại tận xương.

Hách Liên Bột nhíu mắt cũng đi đến một bên thân thủ trút bỏ y phục tân lang của nam nhân, y phục phức tạp quả thực khiến Hách Liên Bột tức giận không thôi, lúc này y cũng không kiên nhẫn cởi đi từng nút thắt đâu, bàn tay to dùng sức xe, y phục hảo hạng ngay lập tức vỡ tan, “rẹt rẹt” một tiếng, lộ ra áo đơn hồng y, ẩn ẩn phía dưới còn nhìn thấy thân thể mê người.

Nuốt nuốt nước miếng, Hách Liên Bột đưa tay vói vào trong y phục của nam nhân, cách một lớp áo vuốt ve thân thể nam nhân, không nhẹ không mềm, lại mang theo co dãn mê người.

Cúi người hôn lên thân thể nam nhân, Hách Liên Bột thử cởi đi tầng áo đơn bạch gây trở ngại của nam nhân, tay vừa muốn cởi đã bị Bạch Vô Thương bắt được.

Ngẩng đầu khó hiểu nhìn nam nhân, đối phương cư nhiên giương khóe miệng lên, mị hoặc cười, bất khả tư nghị nói : “Ta tự mình làm.” Hách Liên Bột cùng Trương Tứ Phong nghe xong quả thực tưởng mình đang mơ, nam nhân này sao lại có thể chủ động như vạy ?

“Các ngươi đến trên giường đi.” Đem hai tên dán vào mình đẩy ra, Bạch Vô Thương ý bảo Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột đi trên giường, dứt lời, đôi tay thon dài đặt trên y phục của mình, thong thả mà lại lấy tốc độ nhàn nhã cởi ra từng lớp y phục chưa bị Hách Liên Bột xé rách, hồng y rơi xuống đất, lộ ra áo trắng bên dưới y phục, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của nam nhân.

Giống như lộ mà không lộ, tỳ bà che mặt, hấp dẫn lòng người nhất.

“Ta cởi, các ngươi cũng phải cởi.” Mặt mày nghênh lên, nam nhân đi đến bên giường đẩy ngã hai tên đang há hốc mồm, tự mình ngồi lên trên người hai người, cúi xuống nhìn Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột, khóe miệng vẽ ra một mạt ý cười, “Các ngươi tự mình động thủ, hay là để ta giúp các ngươi ?”

“A…. đúng rồi, các ngươi chắc là đã uống rượu đi ?” Nam nhân liếc mắt nhìn trên bàn một mảnh hỗn độn, đối với hai nam tử vẻ mặt quái dị cười nói : “Hai vị nương tử thân mình suy yếu, vẫn phải để vi phu giúp các ngươi cởi đi.”

“Ngươi… hạ dược ?” Hách Liên Bột trên đầu ứa ra một tầng mồ hôi lạnh, Bạch Vô Thương cư nhiên hạ dược trong rượu ! Giờ này cả người vô lực, ngón tay cũng không thể động đậy, mà Bạch Vô Thương lại vẻ mặt ý cười ngồi trên người bọn họ, loại tình huống này… dường như không thích hợp lắm.

“Vô Thương, ha ha, đừng nháo, đem giải dược đến, được không ?” Không nghĩ đến Trương Tứ Phong gã cũng có ngày bị sập bẫy, tâm tư Bạch Vô Thương gã còn không biết sao ? Lại không thể tưởng được nam nhân cư nhiên dùng chiêu này !

“Hừ, đưa giải dược cho hai ngươi, ta chẳng phải là tự dẫn sói vào nhà sao ? Yên tâm, vi phu không giống hai ngươi đâu, ta thực ôn nhu, sẽ không làm đau các ngươi.” Ý cười này càng lúc càng lớn, nam nhân vừa nói, vừa dùng ngón tay mảnh khảnh linh hoạt đem y phục trên người bọn họ chậm rãi cởi ra.

“Trước kia đều là các ngươi giúp ta cởi, không đúng… phải nói là giúp ta xé.” Đem xiêm y tân nương vứt qua một bên, Bạch Vô Thương dường như trả thù, đem hai mảnh y phục đơn độc còn lại của hai người mạnh mẽ xé rách, cho đến khi làm cho Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột mồ hôi chảy ròng ròng.

“Chậc chậc, Phong… ngươi xem ngươi một thân da thịt, vừa mềm vừa trắng, chỉ sợ nữ nhân thấy cũng phải ganh ghét.” Bạch Vô Thương vừa nói, còn vừa lấy tay sờ tới sờ lui trên người nam tử.

Hách Liên Bột ở một bên cười nói : “Vô Thương, Trương Tứ Phong càng giống một tân nương đúng không ? Ta này một thân da thịt rất thô kệch, không tốt.”

“Hửm… Đại phu nhân ghen tị à ? Vi phu có thể nào đã quên đại phu nhân chứ.” Bạch Vô Thương xấu xa cười, thân mình xoay qua dựa lên người Hách Liên Bột, ngón tay trên bộ ngực của Hách Liên Bột điểm rồi điểm, “Da thịt phu nhân tuy không trắng không mềm, nhưng khi vuốt lại thập phần mượt mà.”

Dứt lời liền hung hắng nhéo hai cái trên ngực Hách Liên Bột, rất là có ý tứ trả thù.

Ngay lúc Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột khóc không ra nước mắt, nam nhân vốn ở trên họ lại đột nhiên mềm yếu đi, rầm một cái nằm lên người bọn họ.

Hai người còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, trong phòng lại có một thanh âm thập phần không hài hòa.

“Hôn lễ náo nhiệt như vậy, sao lại có thể thiếu Nguyên Uyên ta chứ ?”

Chỉ thấy Nguyên Uyên một thân xiêm y tân lang từ bên cạnh đi ra, trước mặt Trương Tứ Phong cùng Hách Liên Bột làm trò ôm nam nhân vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.