Để Người Cười

Chương 17: Độc vô vị vô sắc



Ngày lễ Thượng Nguyên luôn là ngày lễ nhộn nhịp nhất trong năm. Mọi người cùng ngắm đèn, trang hoàng nhà cửa, giải câu đố. Hoàng hậu Chương Khanh cùng các phi tử theo lẽ thường cũng sẽ cùng với các phu nhân, tiểu thư quý tộc thiết yến, thưởng trăng, ăn bánh đậu đỏ, thỉnh thoảng còn có hát xướng, diễn tuồng rất nhộn nhịp.

Phương thị cũng được thiệp mời tham gia yến hội. Chính nữ Đinh Giao Chi cả ngày bận rộn chọn lựa trang sức trong phòng. Nàng ta vốn cũng xinh đẹp, được tô điểm thì càng trở nên lộng lẫy. Tuy nhiên cái gì cũng có giá của nó. An Bình nhìn qua mớ trang phục được đưa đến cho Giao Chi thì thoáng thở dài, có chút luyến tiếc cho nàng ta. Màu sắc những thứ y phục đó phải nói là chói lóa quá mức, chẳng những không làm tôn lên nhan sắc mà còn khiến Đinh tiểu thư trở thành một nữ tử diêm dúa, không có cảm giác thoát tục chút nào.

Tiểu Dung hôm nay hồ hởi báo lại với An Bình:

-Tiểu thư, son phấn của người đã hết hàng, hiện nay giá cả rất đắt. Các tiệm sẵn sàng trả gấp đôi.

Đang lúc yến hội nhộn nhịp mà loại son An Bình làm ra vừa mềm mại lại bền màu, có cả loại khi thoa lên chỉ cần một ít, ra ngoài sẽ bắt màu khiến môi càng đỏ thắm. Môi An Bình khẽ nhếch lên:

-Nói lại với họ là ta không làm thêm son phấn nữa.

-Tiểu thư…

Tiểu Dung khó hiểu nhìn nàng. Son phấn chủ tử làm đang được giá, thế tại sao?

An Bình vỗ nhẹ đầu nàng, cười nhẹ:

-Nha đầu ngốc nghếch này…Son càng khan hiếm không phải giá sẽ càng lên cao sao? Hôm trước ta nghe tỷ tỷ nói, mua một thỏi son đó phải mất 10 lượng bạc. Giá chúng ta bán cho cửa hàng chỉ có 2 lượng 5 phân tiền. Em nghĩ xem….

-Họ có trả gấp đôi cũng chỉ có 3 lượng -Tiểu Dung hiểu ra, bất bình- Lời tới 7 lượng….

-Buôn bán phải có lời nhưng chúng ta cũng không nên chịu thiệt nhiều như vậy -An Bình thấp giọng- Khi họ cần hàng, cứ thúc giục thì em bảo giá là 8 lượng bạc 1 thỏi son và 10 lượng 1 hộp phấn.

-Dạ, tiểu thư…

Đúng là gian thương mà…Nhưng Tiểu Dung cảm thấy rất vui vẻ. Tiểu thư nhà nàng tính tình trầm mặc, khi về phủ tới nay chỉ thêu thùa, làm son, Tiểu Dung còn nhiều lần lo ngại chủ tử mình sẽ bị bắt nạt. Nhưng hôm nay chứng kiến An Bình tính toán dứt khoát rõ ràng như vậy, nàng có chút yên tâm hơn…Nhị phu nhân dạo này cũng thường xuyên để ý hôn phối cho các tiểu chủ tử khác trong phủ. Tiểu thư nàng là người có địa vị thấp nhất, nếu gả đi hồi môn chắc cũng không có nhiều, càng kiếm được nhiều tiền sau này ra ngoài mới không bị cô gia tương lai khinh rẻ. Tiểu Dung nàng cũng yên lòng hơn.

-Tiểu Dung à…

An Bình chợt mỉm cười. Bình thường nàng lạnh nhạt, chẳng mấy khi cười nói. Hôm nay cười rạng rỡ như vậy, như một đóa hoa tươi tắn, Tiểu Dung thấy rất vui.

-Tiểu thư…

-Ta cảm thấy…Điều may mắn nhất khi về đến phủ là gặp được em.

-Tiểu thư….

An Bình không dối lòng. Kiếp trước nàng cũng có nữ tỳ hầu cận. Cô nương ấy cũng rất tốt nhưng không được như Tiểu Dung, luôn luôn tận tâm vì chủ tử. Chuyện Vân Ca có thai, nàng dự định bỏ trốn đều do cô nương ấy vì sợ liên lụy mà nói ra. Vân Ca không oán không trách, chỉ tiếc, phải chi….mình có được Tiểu Dung bên cạnh lúc ấy. Tiểu nha đầu này chắc chắn không bán rẻ nàng, sẽ cùng nàng nghĩ cách. Đứa bé ấy có thể ra đời trễ hơn một chút. 8 tháng cũng được.Có thể con đã sống được rồi.

Cũng trong lúc ấy, Hạ Chúc Bằng đang ôm đứa bé. Nó cũng vừa mới ngủ say.

Bú tay chùn chụt, đáng yêu vô cùng. Người ta gọi nó là Quỷ thi, xác chết biết đi. Đôi khi cũng nực cười.

Nhưng Quỷ thi có gì không tốt. Bây giờ nó còn quá nhỏ, một khi hoàn thành tâm nguyện hắn có thể sẽ rời khỏi thân xác Hạ Chúc Bằng, lúc ấy đứa trẻ này sẽ không người chăm sóc….Nó…Nó sẽ… Theo như hiểu biết của hắn về Hạ lão gia, ông ta cũng không cần đứa cháu này.

Đã không cần…Mẫu thân nó đã chết. Cha nó vốn cũng không cần nó, vậy thì….

Trước đây Quỷ y có một loại thuốc khiến con người có thể phát huy tất cả năng lực tiềm tàng của bản thân tới mức cực đại. Đứa bé này mới có vài tháng tuổi, dù sao cũng mang tiếng là Quỷ thi rồi, có lớn thêm nữa, có lớn nhanh nữa cũng không sao.

Trên tay hắn là một viên thuốc. Đứa bé khóc oằn oặt, không thể nuốt nổi viên thuốc. Hắn bỏ vào miệng nó, bóp nhẹ khiến thuốc trôi xuống. Đứa bé càng khóc lớn hơn.

Không sao đâu…Rồi sẽ không phải khóc nhiều nữa. Chỉ cần có thể tự bảo vệ được bản thân, vậy là tốt rồi.

Hắn lại cầm một thỏi son mua ngoài cửa hàng son phấn. Đây là loại son mới ra khiến các tiểu thư điên cuồng lùng sục. Hắn cũng thêm vào đó một ít tinh dầu hoa Vân Diệp lấy từ núi Thiên Bình. Loại hoa này nếu phối hợp với gỗ Vân đàn dùng làm giường trong cung sẽ tạo thành một chất độc không hương không sắc khiến phụ nữ khí huyết đảo lộn, kỳ kinh nguyệt không có, trong người vô cùng khó chịu, có thể sinh ra bệnh phụ khoa.

Thái y viện không có nữ….Để xem cô gái ấy, ta đã tạo nên cơ hội như vậy, nàng có biết sử dụng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.