Để Người Cười

Chương 19: Khách đến tìm



Bình thường Minh đế là một người ôn hòa, không dùng quyền lực để trấn quốc, thường phô bày vẻ mặt khoan dung độ lượng. Chỉ do hôm nay chuyện liên quan tới hoàng hậu Chương Khanh, hắn vừa đến Kiều y trang đã bộc lộ phong thái đế vương, khăng khăng bắt Kiều lão y sư phải đưa y nữ ra khám bệnh cho hoàng hậu ngay.

Kiều lão y sư cũng không muốn làm lộ tung tích của An Bình nhưng vạn bất đắc dĩ, trong Kiều y trang còn có vài y sư khác, nếu chọc giận hoàng thượng thì hậu quả không thể tưởng tượng. Ông đành cho người lén thông báo cho An Bình để nàng thu xếp tới ngay.

Nửa canh giờ sau An Bình đã tới. Khuôn mặt nàng che một vuông lụa, đôi mắt đen to lay láy, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng hỏi hoàng hậu Chương Khanh:

-Phu nhân đã bị như vậy lâu chưa?

-Khoảng hơn 10 ngày.-Hoàng hậu thành thật -Ta…

Nhịp đập không có gì bất thường. An Bình chậm rãi nói tiếp:

-Tiểu nữ xin phép xem qua một ít chất dịch trong cơ thể của phu nhân.

Đã là bệnh phụ khoa thì thường liên quan đến dịch âm đ*o, huyết trắng và khí hư. Theo miêu tả có lẽ là do nấm âm đ*o, vốn là căn bệnh phụ nữ thường hay gặp. Nhưng đây là thời kỳ cổ đại, đối với chuyện riêng tư thân thể, hoàng hậu vẫn cảm thấy ngại ngần:

-Làm sao được? Ta….

-Phu nhân không cần ngại -An Bình mỉm cười trấn an- Tiểu nữ chỉ cần xem qua tiết khố của phu nhân thôi.

Theo lý thuyết còn phải kiểm tra qua vùng kín của bệnh nhân nhưng với nữ tử, đó vẫn là cấm kỵ. Nếu An Bình đoán không lầm thì hoàng hậu chỉ bị viêm nhiễm phụ khoa nhẹ, có thể dùng thuốc trị khỏi nhanh thôi.

-Kiểm tra tiết khố à? Ta…

-Nếu để lâu dài không chữa trị thì tình trạng ngứa ngáy sẽ càng tăng, ảnh hưởng không chỉ tới cơ thể mà còn là việc sinh nở sau này của phu nhân nữa.

Nhắc tới đứa bé trong bụng đã làm mọi ngần ngại trong lòng Chương Khanh tan hết như mây khói. Cầm tiết khố của nàng lên, An Bình cẩn thận kiểm tra bằng trâm bạc, còn đưa lên mũi ngửi. Má Chương Khanh càng lúc càng hồng.

-Cũng không nghiêm trọng lắm -An Bình cười nhẹ -Tiểu nữ kê thuốc cho phu nhân, sau khi sắc xong thì dùng nó xoa vào vùng kín, liên tục 10 ngày, nếu thấy không còn ngứa nữa thì chỉ cần định kỳ lau rửa bằng thuốc thường xuyên thôi. Việc chăn gối trong thời gian này tuyệt đối không được. Sau 1 tháng nữa thì mới có thể cùng phòng.

-Ta nhớ rồi…

-Thêm nữa -An Bình nói tiếp- Tiểu nữ cũng đã kiểm tra tình trạng thai của phu nhân. Em bé hơi yếu, phu nhân nên hạn chế đi lại. Tiểu nữ cũng sẽ kê một liều thuốc dưỡng thai, định tinh thần, phu nhân nhớ uống đều đặn trong 7 ngày.

-Ta nhớ…Cảm ơn đại phu.

Có y sư nữ chữa trị thật tốt. Tâm tình hoàng hậu cũng được buông thõng…Nàng nhẹ vịn lấy tay Minh đế. Thấy vẻ vui vẻ của nàng, lòng hắn cũng từ từ bình ổn lại. Minh đế để lại một túi bạc, xem như phí khám bệnh rồi cùng Chương Khanh hoàng hậu trở về.

Kiều lão sư nhìn An Bình thu dọn đồ đậc, áy náy nói:

-Bình nhi…Ta xin lỗi…Ta…

-Không sao đâu ạ -An Bình cười khẽ-Thân phận họ như vậy, lão sư cũng đâu có cách nào. Huống gì An Bình không hề để lộ thân phận mà.

Nàng không biết võ công, càng không có bản lĩnh thu thiên hoán địa. Dù cũng mơ hồ lo lắng về tung tích nhưng không thể phát hiện ra hai cái bóng lặng lẽ đang dõi theo mình.

Từ Thiệu Huân nhận tin tức vô cùng nhanh chóng. Tiểu y sư đó là Đinh An Bình, ngũ tiểu thư của Đinh phủ. Hèn gì nàng thừa hưởng đôi mắt của tỷ tỷ…Đôi mắt ám ảnh hắn suốt một quãng thời gian thực sự rất dài.

Gió mang đến cho Hạ Chúc Bằng tin tức. Kế hoạch bước đầu thành công. Đinh An Bình chữa được bệnh nhưng không biết được nguồn bệnh. Một khi hoàng hậu Chương Khanh còn ở trong Vân Ánh cung, căn bệnh nhỏ đó tuy có thể được khống chế nhưng vẫn chẳng thể hết hoàn toàn. Mỗi lần cùng hoàng thượng thân mật, cảm giác khô rát sẽ vô cùng khó chịu. Hạ Chúc Bằng đang chờ nàng chủ động tới tìm mình.

Trong Đinh phủ, một vầng sáng nhỏ đang hội tụ…Một con quỷ nhỏ, bề ngoài xấu xí nhưng đôi mắt trong sáng, chớp chớp đôi mắt, đôi chân nhỏ bước đi thoăn thoắt. Cuối cùng nó đã nghe được mùi hương quen thuộc của tỷ tỷ…Tỷ tỷ hiền dịu ở địa phủ, cuối cùng đã chờ được nàng rồi.

Con quỷ nhỏ không biết và cũng không quan tâm đến những nguyên tắc của loài người. Vừa thấy An Bình là nhào tới, ôm chặt lấy nàng, hưng phấn kêu lên:

-Tỷ tỷ…Tỷ tỷ ơi!

An Bình có chút sững sờ…Cũng may đây là phòng riêng, Tiểu Dung cũng đã đi nghỉ, nếu không chắc là sẽ bị dọa mất mặt bởi bộ dáng của Sai nhi.

Sai nhi là một con quỷ nhỏ… Lại rất xấu xí. Nhưng nụ cười của nó vô cùng trong sáng, ánh mắt không có tạp niệm, chỉ biết có chủ nhân và tỷ tỷ Vân Ca.

-Tỷ tỷ ơi!

Cái đầu không được vuông vức lắm của Sai nhi áp sát vào An Bình, không ngừng ngọ nguậy, như một con thú nhỏ đang chờ chủ nhân của mình âu yếm. Sau phút bàng hoàng, An Bình hỏi ngay:

-Sao…sao đệ lại tới đây?

Nơi Sai nhi ở vốn là địa ngục. Nó là người duy nhất còn nhớ tới Vân Ca của kiếp trước. Sai nhi…

-Chủ nhân cho Sai nhi tới -Sai nhi lại cười tít mắt- Sai nhi tìm tỷ vất vả lắm.

Chủ nhân nói là Vân Ca hồi sinh ở Đinh phủ. Nhưng Sai nhi cũng chỉ là một con quỷ nhỏ, pháp thuật kém, dù biết là Đinh phủ thì cũng chẳng thể tới đó nhanh chóng. Nó đã tìm rất lâu, tìm khắp nơi, cuối cùng mới tìm được An Bình- tỷ tỷ Vân Ca nơi địa phủ.

-Tiểu quỷ này…

Kiếp trước không có gì vướng bận…ngoài đứa trẻ. Khoảng thời gian ở địa phủ ngập tràn oán hận, Sai nhi là tia sáng duy nhất trong chốn tăm tối đó. Một tiểu quỷ tò mò, bề ngoài xấu xí nhưng tâm hồn lương thiện. Trong mắt nó chỉ có Vân Ca…Chỉ có nó thực lòng quan tâm, thực lòng nhớ tới nàng. Bây giờ lại tới trần gian tìm Vân Ca, bất chấp nguy hiểm. Mắt An Bình chợt cay cay:

-Tỷ ơi, đừng đuổi Sai nhi đi. Sai nhi muốn ở với tỷ. Chủ nhân nói….Sai nhi có thể giúp tỷ, có thể bảo vệ tỷ mà.

Nó chỉ là một con tiểu quỷ, ngay cả khả năng nhập hồn vào người khác cũng không có. Ngoài răng nanh và móng vuốt, Sai nhi chẳng có bản lĩnh thông thiên hoán địa gì.

Nhưng nó có lòng trung thành, tình yêu thương tuyệt đối dành cho tỷ tỷ Vân Ca. Sức mạnh có thể đến từ từ, có thể trui rèn, chỉ có trái tim là không thể dùng pháp thuật mà biến hóa. Lòng trung thành, xả thân vì người cũng chẳng thể ép buộc bằng quyền lực hay năng lực dị kỳ.

An Bình còn chưa kịp đẩy Sai nhi ra thì bỗng nhiên một luồng khói trắng bỗng vây quanh nó…Thân thể Sai nhi bị cuộn tròn trong cột khói trắng, ban đầu chầm chậm, sau đó càng lúc càng nhanh.

Khuôn mặt con quỷ nhỏ rúm ró. Nó cũng đang rất sợ hãi, cũng như An Bình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Sai nhi…

An Bình hoảng sợ hét lên khi thân hình nhỏ bé của Sai nhi tan biến trong luồng khói trắng mờ ảo. Luồng khói lạ này lan dần trong không gian căn phòng nhỏ, che khuất cả tầm nhìn của An Bình.

-Sai nhi…Đệ….đệ đâu rồi, Sai nhi…

Khi luồng khói trắng tan biến, Sai nhi cũng không còn nữa. Trước mắt An Bình là một con hắc cẩu to lớn. Đôi mắt sáng như sao lấp lánh. Ánh mắt trong trẻo đó…Cái lưỡi hồng hồng liếm nhẹ lên bàn tay nhỏ nhắn của An Bình….

Ai đó nơi địa phủ thở dài trong khoảnh khắc. Ta chỉ có thể làm như thế. Sai nhi là một con quỷ nhỏ yếu đuối. Biến nó thành linh thú hắc cẩu có sức mạnh vô song không phải dễ, chút năng lực cuối cùng còn sót lại của “ngươi” gửi gắm cũng đã không còn. Từ nay mọi thứ phải tùy duyên.

An Bình ngẩn người cả buổi, cuối cùng ôm con hắc cẩu vào lòng. Từ nay ngoài Phục thị, nàng còn một Sai nhi “hắc cẩu” sẽ không bao giờ phản bội, không làm An Bình phải đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.