Tại Đinh phủ, An Bình đang bị phạt quỳ tại từ đường.
Chuyện nàng là y nữ đã bị đồn khắp thành, đối với Đinh gia là một chuyện xấu hổ. Đinh lão phu nhân tay cầm roi, dáng điệu giận dữ, mắt long lên khiến Phục thị càng thêm lo lắng cho con gái của mình:
-An Bình…Đứa nghịch nữ này. Hôm nay không đánh chết ngươi không được. Tại sao lại làm ra chuyện đó chứ? Ngươi có điên không mà lại đi làm y nữ. Thà là gái lầu xanh còn không nhục nhã bằng….Ngươi…
An Bình vẫn bình thản. Từ sau khi trở về từ hoàng cung sau cáo trạng của Bình vương, lòng nàng đã thản nhiên như vậy. Chỉ là có chút lo lắng cho Sai nhi. Nhưng Tứ vương gia đã nói, hắn sẽ cho người chăm sóc Sai nhi. Có được lời hứa đó, An Bình cũng yên tâm.
Đôi mắt tựa như hồ thu của nàng ngẩng lên, nhìn lão phu nhân:
-Tổ mẫu….Nếu Bình nhi không làm y nữ, ai sẽ cứu Bình nhi?
Một thân mắc trọng bệnh, chỉ có mẫu thân ôm ấp đi khắp nơi tìm cách chữa. Mọi người xa lánh, xua đuổi. An Bình thực sự đã chết. Đã đến nơi thuộc về muội ấy, vô oán vô cầu.
-Ngươi…
-Chỉ có Kiều y trang là chịu chứa Bình nhi và mẫu thân. Chỉ có Kiều lão sư không màng Bình nhi từng bị bệnh dịch ra sức chữa trị và giúp đỡ Bình nhi. Bình nhi ăn của họ, ở của họ, làm y nữ để kiếm sống, có gì không phải sao?
-Ngươi…
Từ đường im ắng. Dù hai chữ “y nữ” làm người ta hổ thẹn nhưng không thể phủ nhận, An Bình nói không sai chút nào. Đinh phủ tìm nàng về cũng không phải vì thâm tình ruột thịt.Lòng bàn tay Đinh lão phu nhân cũng đã rịn mồ hôi.
-Dù thế nào ngươi cũng không được quyền phán xét trưởng bối như thế -Một lão ông tóc bạc phơ bước ra. Đó là một nguyên lão có tiếng nói trong Đinh tộc. Tuy An Bình nói đúng nhưng vì danh dự Đinh phủ, họ không thể không khỏa lấp chuyện này.
-Bình nhi có lỗi.- An Bình lạnh giọng.- Bình nhi xin tùy nghi xử lý.
Hiện giờ nàng không phải như Đinh An Bình tay trắng nữa. Mấy tháng cũng đủ cho An Bình dành dụm chút ít vốn liếng, dù có bị đuổi khỏi phủ vẫn có thể mở cửa hàng son phấn, tiếp tục mưu sinh. Dù không thể giàu có nhưng chắc chắn không đói chết. Âm thầm chữa bệnh cho các thiếu phụ trong thành cũng không tệ, chẳng kiếm được nhiều tiền song gạo, củi, mắm muối sẽ không thiếu. Một nhà ba người có thể thanh thản sống bên nhau.
-Trục xuất….
Giọng ông chú vừa vang lên đã bị Phương thị cắt ngang. An Bình trước đây đối với bà ta không có uy hiếp lớn, không cần đề phòng. Nhưng một màn kinh thiên động địa nàng gây ra đã nhắc nhở bà ta về sự nguy hiểm của An Bình. Nàng không có thân phận song dung nhan mỹ lệ đến nỗi Thế tử Bình vương cũng để mắt tới. Tấm gương Đinh Mẫn Tiệp với trưởng nữ Vân Ca vẫn còn đó. Nam nhân thường yêu thích tiểu thiếp ôn nhu, xinh đẹp hơn vợ cả. Nếu An Bình bị trục xuất ra ngoài, nhan sắc của nàng vẫn tạo ra biết bao cơ hội. Vương tôn công tử biết tin cũng không ngại nạp nàng làm thiếp. Bản lãnh lớn hơn sẽ thành phu nhân quyền quý, điều ấy khiến bà ta không được thoải mái. Nguy cơ…Phải diệt trước khi mới manh nha.
-Mẫu thân à…Bình nhi còn nhỏ dại, sơ tâm, hơn nữa con dâu thấy, nó làm y nữ cũng là bất đắc dĩ. Hay là cho Bình nhi một cơ hội đi.
An Bình và Phục thị đều nhìn Phương thị đầy hoài nghi. Phục thị vô cùng lo lắng. Phương thị là người lòng dạ sâu hiểm, làm thị thiếp bao lâu trong phủ, bà cũng thấy không ít thủ đoạn đối phó người của bà ta. Giờ mở miệng cầu tình cho An Bình, chắc là có mưu đồ gì đen tối. Quả nhiên…
-Hôm qua con dâu đã gặp bà mối đến nhà, ý định mai mối cho tiểu thư nhà ta lấy Đôn công tử. Con thấy Bình nhi đã mười lăm tuổi, mỹ mạo liên thành nên cũng đã nhận lời, hôm nay nói lại với lão gia và mẫu thân. Nếu đồng ý thì sính lễ ngày mai sẽ đưa tới cửa.
Đôn công tử nhà Đôn học sĩ không phải là kẻ ngốc nhưng nổi danh tham dâm háo sắc, nhà đầy thị thiếp. Lại còn có tin gã ta trên giường là một mãnh nam đòi hỏi rất mãnh liệt, thiếp thấp nhà hắn do phải hầu hạ phu quân quá độ mà không ít người tổn hao tinh lực, hoa uá nhụy tàn. Đồn công tử không ngừng tìm thêm thê thiếp mới, Định phủ có mấy cô con gái chưa chồng cuối cùng cũng tìm tới cầu hôn.
Phục thị lạnh người. Đinh lão phu nhân thì còn phân vân chưa quyết. Thái độ và lời nói của An Bình hôm nay đã chọc giận bà. Nhưng gả nàng cho một người như vậy, cũng có một chút không yên.
Phương thị cười nhạt, định nói thêm điều gì đó thì Đinh lão gia bỗng lớn tiếng cắt ngang:
-Hồ đồ…Bình nhi dù thế nào cũng là con gái của Đinh phủ, sao lại để người ta chà đạp chứ? Hôn sự này không được. Phu nhân nhắn lại với bà mối là ta không bằng lòng.
Thái độ của Đinh lão gia khiến An Bình có chút ngạc nhiên. Trong mắt nàng, ông chưa bao giờ là một từ phụ biết yêu thương con cái. Hôn sự chỉ để gia tăng thế lực. Không nghĩ ông lại lên tiếng giùm An Bình trong tình huống thế này.
Trong căn phòng nhỏ, Hạ Chúc Bằng vẫn chuyên chú viết. Những hình vẽ chi chít hiện lên trên đó. Y thuật cả đời Quỷ y đều được đúc kết trong những trang giấy đó. Đám tinh linh nhỏ kể từ khi không có hắn chịu không ít khổ. Thời gian ở nhân thế càng kéo dài càng khó thể thoát ra.
Ân nhân…
Một giọng nói thầm thì bên tai hắn. Trong mông lung một dáng hình sương khói. Hạ Chúc Bằng nhẹ nhàng:
-Xong rồi à?
-Vâng ạ -Tiếng nói âm thầm vang lên- Lúc nãy đúng là họ có ý xấu với cô nương đó, ép nàng lấy chồng xấu. Nhưng tôi đã nhân cơ hội nhập hồn chút ít vào người lão gia râu đen, ngăn cản lại. Nhưng mà….
Thời gian nhập hồn vào người sống của những linh hồn này đều rất kém. Chỉ có thể kéo dài đôi chút thời gian.
Gió báo lại…Tin tức kia đã đến nơi rồi.
Đinh phủ thực sự chấn động vì Thánh chỉ Lý công công vừa tuyên độc. Dù chỉ phong là trắc phi thì vị trí đó bên cạnh Tứ vương gia vẫn là ước mơ của các tiểu thư khuê các. Nhưng Tứ vương gia thân phận cao quý, ngay cả đích nữ Đinh gia cũng không dám mơ ước. Vậy mà một thứ nữ, lại có xuất thân thấp kém lại được đặt vào ngôi vị trắc phi sao?
-Ngũ tiểu thư. Xin tiếp chỉ.
Lý công công trao thánh chỉ cho An Bình. Nàng như đi trong mộng. Người đàn ông kiếp trước….Một đoạn duyên nghiệt ngã, lại dây dưa tới tận kiếp này sao?
-Tạ công công truyền chỉ. Tạ công công…
Đinh lão gia kích động không thôi. Làm thân thích với Hầu gia đã tôn quý, bây giờ còn là thông gia cùng Tứ vương phủ. Có lẽ Tứ vương gia sau lần gặp mặt với An Bình đã nhớ mãi không quên nàng, bây giờ đã xin hoàng thượng ban hôn. Vinh dự này ở Đinh phủ kể sao cho hết. Đồng liêu cũng sẽ không còn dám cao ngạo trước mặt ông ta.
Mặt Đinh lão phu nhân xám xịt. Phương thị sa sầm mặt. Quạ đen hóa phượng hoàng. Thật không biết nó vào Vương phủ rồi sẽ đối phó với bà ta thế nào đây?
Phục thị kinh ngạc nhìn con gái. Làm trắc phi của Vương gia, sớm muộn gì cũng phải đối phó với ngàn thê thiếp, An Bình không có chỗ tựa nương từ nhà mẹ, rồi sẽ phải ra sao.
Bao nhiêu suy tính nhưng thánh chỉ đã ban là không thể kháng lại. Tay An Bình nâng cao, run rẩy:
-Tạ chủ long ân.
-Tứ vương gia truyền lời sẽ nhanh chóng đưa lễ vật đến phủ. Ngũ cô nương cứ ở khuê phòng chờ đợi.
-Đa tạ công công…
An Bình hít sâu luồng không khí nóng bỏng vào lồng ngực. Tình huống này nàng cũng không biết phải làm gì.
Chuyện ban hôn trở thành chuyện vui tột độ của Đinh phủ. Lão phu nhân vui vẻ, cười không khép nổi miệng. Cả buổi chiều người đến phủ toàn quần là áo lượt, lời chúc phúc không ngừng.
Tiểu viện của An Bình phải đóng kín cửa, Tiểu Dung truyền lời ” Ngũ tiểu thư mệt mỏi” thì dòng người đến bái phỏng mới tạm ngừng. Phục thị trong nhà nhìn con gái, giọng tràn ngập bất an:
-Làm sao Tứ vương gia lại nhìn trúng Bình nhi vậy? Bây giờ thì…
Lệnh vua ai dám chống. An Bình nắm nhẹ tay mẫu thân, trấn an:
-Mẫu thân đừng lo. Tứ vương gia tuấn tú, nhìn cũng rất ôn nhã, có chính khí. Nữ nhi sẽ không sao đâu.
-Cũng khó nói -Phục thị có lạ gì sự ganh ghét, hiềm khích trong nhà quan lại. Bình nhi là nhi nữ bình thường không sao, bây giờ một bước lên phượng hoàng sẽ có biết bao kẻ đố kỵ. Chiếu ban hôn nhiều khi không phải là chuyện tốt, sẽ đem đến cho cuộc đời con gái sóng gió không ít rồi.
-Mẫu thân…
An Bình thấy lòng vô cùng ấm áp. Phục thị thương yêu nàng như vậy, không cần danh vọng, không cần quyền lợi, chỉ muốn con gái hạnh phúc. Nàng cũng muốn cho bà cuộc sống vui vẻ. Tiếc là…
Đêm buông xuống. Cả Tiểu Dung cũng không dám ngủ. Nàng nghĩ tới bao nhiêu chuyện, bao nhiêu nguy cơ mà tiểu thư sắp phải đối mặt. Lúc chiều Phu nhân đưa đến mấy nữ tì, bảo là An Bình sắp nhập phủ vương gia phải cần thêm người hầu hạ. Tiểu Dung nhận ra Ân Hằng, Ân Mỹ – hai đại nha đầu thân cận của phu nhân hay ỷ thế ức hiếp những người hầu khác. Lúc nhỏ, Tiểu Dung từng nếm không ít “quả ngọt” của hai nàng.
An Bình thẳng thắn từ chối. Một mình Tiểu Dung là quá đủ. Nhưng Phương thị không phải người đơn giản, sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra cách đưa người giám sát tiếp tục đến cạnh nàng.
An Bình nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Dung mà phì cười, nhẹ nhàng:
-Đi ngủ đi…Ta không sao đâu.
-Tiểu thư chưa ngủ…Em…
-Em đi ngủ đi. Mai còn có sức mà hầu hạ ta chứ. Ngoan…
Nói mãi Tiểu Dung mới chịu lui về phòng. An Bình ngồi trầm ngâm trong căn phòng nhỏ, bạch lạp lung linh, soi rõ khuôn mặt thanh tú, bờ môi mọng đỏ của nàng.
Một luồng khói trắng chậm rãi tan trong không khí, tiến vào phòng.
An Bình mẫn cảm nhận ra sự khác lạ trong không khí. Mê hương….Nàng đứng thẳng dậy, đầu óc hơi choáng váng. Không lẽ…
Bóng người ẩn hiện trong căn phòng nhỏ. Khuôn mặt dữ tợn như quỷ, mắt trợn tròn, miệng còn dính máu tươi.
Hai hắc y nhân nấp trong góc khẽ chấn động. Vai bị cái gì đó chạm mạnh. Khi quay đầu lại, trước mặt là một con ác quỷ, lông lá rậm rạp, cái đầu đầy máu vắt ngang vai đang nhìn bọn hắn mỉm cười.