Phản ứng đầu tiên của Minh đế khi hoàng đệ xin ban chiếu định hôn kỳ và phong Vương phi là hỏi ngược lại Từ Thiệu Huân:
-Đệ chắc chắn rồi sao?
-Còn giả sao? -Từ Thiệu Huân nhíu mày- Đã ban hôn rồi, thêm một danh hiệu Vương phi, chắc cũng không có chuyện gì chứ hoàng huynh?
Mấy hôm nay, các trọng thần trong triều tuy không nói ra nhưng cũng đã âm thầm có một số lời dị nghị đến hoàng đế, nói về thân phận cách biệt của vị trắc phi mới được ban hôn. Là thứ nữ đã là một chuyện, quan trọng hơn là thân phận thực sự của nàng chỉ là con gái của môt di nương xuất thân hèn kém. Ngay cả Thái phi cũng đã nghe đến chuyện, có triệu Minh đế vào hỏi nhưng hắn lấy cớ quốc sự bề bộn không muốn đến thăm.
Giờ Từ Thiệu Huân lại muốn định hôn kỳ sớm, còn phong Vương phi nữa…Đám triều thần thủ cựu đó không phải sẽ càng có cơ hội làm ầm lên sao?
Lần này không chỉ là bàn tán sau lưng mà sẽ là trực tiếp đến trước điện tâu cùng Hoàng đế. Với cô gái đó, không lẽ đã thực sự động lòng.
-Ta đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng Vương phi sẽ là một gánh nặng vô cùng cho nàng ấy. Nếu sau này đệ không yêu thương nàng nữa, Vương phi cũng chính là mồ chôn cuộc đời nàng.
-Ngày xưa hoàng huynh cũng phong hoàng tẩu làm hoàng hậu. Vì sao?
Thân phận Chương Khanh tuy có hơn so với An Bình nhưng khi phong nàng làm hậu cũng đã có một số sóng gió. Tuy vậy, đằng sau nàng là tình yêu sâu nặng của Từ Thiệu Minh.
-Nếu đệ thật lòng yêu thương nàng, đệ có thể bảo vệ nàng suốt đời thì ta cũng không màng lời dèm pha của đám triều thần đó. Vua chính là trời. Ban hôn cho đệ đệ mình với người nó yêu, đương nhiên không phải chuyện khó khăn gì.
-Xin hoàng huynh ban phong nàng làm Vương phi của đệ. Trọn đời này, đệ chỉ có một Vương phi.
Đâu là căn cứ, đâu là cam kết cho lời nói đó? Từ Thiệu Minh không hỏi nữa. Hắn lặng lẽ cầm bút, đích thân viết chiếu. Mực chưa khô đã trao cho Lý công công:
-Đến Đinh phủ truyền chiếu. Nhanh đi.
-Tuân thánh lệnh.
Chiếu đã tuyên, có muốn phản đối cũng không được. Từ Thiệu Minh vỗ nhẹ lên vai hoàng đệ mình:
-Những gì cần làm thì ta đã làm. Ngôi Vương phi đó, ngồi vững hay không còn phải nhờ bản lĩnh của người trong lòng của đệ. Còn Lưu Thái phi nữa. Theo ta được biết, bà ta vốn định mang cháu gái gả làm Vương phi của đệ.
Mày kiếm của Từ Thiệu Huân nhướng lên, giọng cũng trầm hơn:
-Hoàng huynh sẽ đồng ý sao?
-Thái phi chắc sẽ dùng vài mưu kế cũ rích, giật dây vài trọng thần trong triều đình gièm pha. Thế lực của bà ta cũng không còn nhiều, cũng chỉ khuấy lên vài cơn sóng nhỏ. Nhưng những con người đã quen với đấu tranh trong cung cấm như Thái phi, thủ đoạn của họ lợi hại thế nào, đám đàn ông như chúng ta khó lòng lường trước được. Đệ phải cẩn thận đấy.
Từ Thiệu Minh phất tay áo, bước vào trong nội cung. Lưu Thái phi bao năm nay luôn xem Chương Khanh là đối địch.Hiện nay ban phong cho một thứ nữ làm Vương phi, cắt đứt hy vọng củng cố thế lực trong cung cấm của bà ta, có lẽ càng chọc Thái phi giận dữ…Từ Thiệu Minh cũng có chút cảm giác áy náy. Từ nay chắc cô gái sắp thành Vương phi ấy sẽ trở thành mục tiêu mới cho họ công kích. Tạm thời Chương Khanh sẽ được yên ổn, chờ ngày đứa trẻ chào đời…
Chương Khanh đang ngủ. Minh đế chạm vào mặt, nàng khẽ trở mình. Rèm mi cong vút….Giấc ngủ chập chờn, nàng mơ hồ cảm nhận như có ai đang khẽ khàng quạt cho mình.
Ngủ đi, giấc ngủ ngon rất ngắn. Ta cũng mong Huân đệ rồi sẽ có lúc, ngồi quạt cho người nó yêu thương ngủ, như ta đang ngồi quạt cho nàng.
Tin tức truyền đến phủ Thái phi nhanh chóng. Đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt của năm tháng giờ lại long lên:
-Quá lắm rồi. Hết hoàng hậu giờ lại tới một thứ nữ. Nếu ta không làm cho ra lẽ, hoàng thượng còn coi ta ra gì nữa. Lời nói của ta còn ý nghĩa gì trong triều đình này…
-Mau mau khởi giá. Ta phải đến chỗ hoàng thượng ngay. Còn ngươi – Bà ta quay sang phía Đồng tổng quản -Ngươi tìm cách ngăn cản người truyền chỉ, tuyệt đối phải đợi ta đi gặp hoàng thượng trở về.
-Tuân lệnh thái phi.
-Còn ngươi -Bà ta hướng về Trần Cấm vệ, ra lệnh -Ngươi đến ngay phủ Thái phó và Nội chính đại thần Trương Ôn, nói rõ mọi chuyện, thỉnh hai vị nhanh chóng tới gặp hoàng thượng ngay.
-Thần tuân mệnh….
Hạ Chúc Bằng vẫn đang trong phủ của mình tiếp tục viết sách. Tiểu Phong tử lắm chuyện mang tin về cho hắn…Bút của Hạ Chúc Bằng ngưng lại. Xem ra lần này phải tự tay hắn thu xếp một số chuyện rồi.