An Bình hành nghề y đã chứng kiến không ít lần người đổ máu, nhưng trước cảnh hai con quỷ nhỏ say sưa, háo hức chờ đợi từng giọt máu rơi xuống, húp lấy húp để. Đến khi máu trên bụng Giao Chi không còn một giọt, chúng vẫn còn liếm môi luyến tiếc. Vậy mà ánh mắt lại trong veo.
Quỷ y xoa đầu chúng, giọng bỗng trở nên thật dịu dàng:
-Ngon không?
Hai cái đầu nhỏ lắc mạnh, một đứa còn nuốt nước miếng khan.
-Ngoan…-Quỷ y chợt mỉm cười – Đợi vài ngày nữa, nếu có bệnh nhân chảy máu thì sẽ ưu tiên cho hai đứa. Ngoan, đi đi….
Hai con quỷ nhỏ biến đi nhanh chóng. Quỷ y thu dọn đồ đạc. Hắn chợt hỏi An Bình:
-Nàng sống lại, mục đích là gì?
An Bình ngơ ngẩn. Nàng nhìn Quỷ y trầm mặc trước mắt. Câu hỏi ấy, nàng cũng khó thể nói nên lời:
-Trả thù thì không cần nữa…Tại sao nàng phải tiếp tục ở lại thế giới này?
Cuộc đời An Bình đã thay đổi từ khi Vân Ca trọng sinh vào thân xác của nàng ấy. Mong ước của An Bình….Bảo vệ và sống yên ổn bên mẫu thân trong một cuộc sống bình yên tĩnh lặng. Sống tiếp phần đời phải sống của “An Bình”.
-Tôi không muốn chết thêm một lần nữa. Đã sống thì phải sống cho thật tốt. Vậy thôi….
Quỷ y không đáp. Hắn vén màn, bên ngoài Phương thị là người đầu tiên chạy đến ngay:
-Hạ…hiền tế….Giao Chi….Giao Chi sao rồi?
-May là Hợp hoàn tán có tác dụng -Quỷ y tỏ ra mệt mỏi- Giao Chi muội muội đã không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi.
-Tạ ơn Phật tổ. Tạ ơn Hạ hiền tế….
Phương thị nhìn An Bình từ trong bước ra bằng ánh mắt lóe lên như có lửa rồi vội vàng chạy vào bên trong với Giao Chi. Lão phu nhân và Đinh lão gia cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Mạnh thị thoáng tối đi. Tính toán của nàng ta không thành. Nhưng ngày rộng tháng dài, Mạnh thị không tin không tìm được điểm yếu của An Bình.
Lấy cớ mệt mỏi, An Bình cáo lui về viện. Hạ Chúc Bằng cũng mang con khỏi Đinh phủ. Đứa trẻ ngủ ngoan trong lòng hắn. Tiểu Phong đang âm thầm hát một bài đồng dao hòa trong gió, thay lời từ mẫu, ru giấc cho đứa trẻ ngủ ngon hơn.
-Ân nhân….
Vừa vào tới phòng, chân Hạ Chúc Bằng bắt đầu loạng choạng. Tiểu Phong hiện ra bản thể, đón lấy đứa trẻ, vội vàng đỡ nó vào giường. Lớp hóa trang trên người Hạ Chúc Bằng trôi đi hết, lộ ra khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt, không khác gì một xác chết dưới mồ.
-Ân nhân ơi….Người….
Hạ Chúc Bằng khác với An Bình ở chỗ, “xác thân” của nàng vốn còn “tươi”, linh hồn nhập vào có thể hòa nhịp máu thịt, không khác gì người sống. Còn Hạ Chúc Bằng đã chết, thân xác lạnh lẽo, Quỷ y chỉ có thể dùng năng lực tích lũy của mình giữ cho xác hoạt động như một con người bình thường. Nhưng sức hắn cũng có hạn, lại phải giấu đi “ma khí” nhằm tránh sự truy đuổi của địa phủ, cái xác này ngày càng khô héo, chỉ sợ không duy trì được lâu.
-Xem ra phải làm sao cho cổ trùng nhanh chóng hoạt động. Trước khi cái xác này bị hỏng thôi.
Cách duy nhất làm cổ trùng hoạt động chỉ có một. Tuy nhiên An Bình dường như càng lúc càng có tình cảm với Từ Thiệu Huân thì phải. Nàng ta quan tâm đến an nguy của hắn, có lẽ sẽ chần chừ, không quyết tâm đánh thức cổ trùng….
-Ân nhân….Người…
-Tiểu Phong ngoan….Ra ngoài chơi đi. Để ta suy nghĩ chút được không?
-Dạ….
Đứa bé bỗng trở mình, oe oe khóc…Quỷ y bước tới bên nôi, tay cầm theo bình sữa….Hắn chợt nhớ, Hạ phủ là nơi tối tăm lạnh lẽo. Cha của Hạ Chúc Bằng không hề yêu thương đứa trẻ, còn cho nó là nghiệt chủng. Nếu mai đây hắn rời khỏi thân xác Hạ Chúc Bằng, không phải đứa bé này lại bị vứt bỏ hay sao?
Trong mơ, An Bình lại nhìn thấy một giấc mơ lạ lẫm. Có ai đó như đang gọi nàng….Tiếng gọi mơ hồ không rõ. Đến khi nghe được âm thanh giống như là tiếng gọi “mẹ”, nàng mới giật mình tỉnh lại. Tay chân lạnh toát….Bất giác An Bình sờ nhẹ lên bụng. Nàng từng thì thầm, từng khóc nấc với một sinh linh bé nhỏ đã nằm trong bụng Vân Ca suốt mấy tháng trời.