Đuôi mắt Từ Thiệu Minh nheo lại. Đây là cơ hội để tiêu diệt Thái phi. Tuy nhiên trước khi hành động cũng phải xét kỹ về các thế lực đối lập.
Lưu Toàn em gái Thái phi là Vương hậu của một quốc gia nhỏ nhưng nổi tiếng ở Lục địa bởi khả năng sử dụng cổ chú, cổ trùng. Theo thám báo thì gần như mấy năm nay Quốc vương không chuyên tâm triều chính, mọi việc đều do Thái tử và Vương hậu quyết định. Lưu Thái phi bị diệt, tiểu quốc sẽ có cớ ghi thù. Thêm nữa vị trí nằm gần Phồn quốc. Công chúa Phồn quốc trước đây là mẫu phi của Từ Thiệu Huân nhưng đã qua đời. Chuyện bên trong chỉ có hoàng hậu tiền triều và Từ Thiệu Minh biết rõ. Phồn quốc bấy lâu cũng không an phận, nếu liên kết cùng Lưu Toàn vương hậu sẽ tạo nên một thế cuộc không có lợi, nhất là khi Từ Thiệu Minh đang dốc sức xâu dựng quốc gia hưng thịnh, cố gắng trong thời bình tạo nên cuộc sống yên ổn, tích trữ lương thực, chuẩn bị sẵn sàng cho những cuộc chiến sau này với láng giềng.
Trong triều, Thái phi không còn mấy ảnh hưởng nhưng cũng chẳng ít kẻ không mong muốn hoàng đế củng cố thế lực. Thành Tư Dẫn là một ví dụ. Thái phi bị định tội trong khi bằng chứng chỉ là vài bộ xương trắng, đám ruồi bọ kia sẽ mượn cớ gây nên một số đàm tiếu không hay.
-Hoàng thượng…Ta hoàn toàn không biết về mớ xương người đó. Có lẽ….Có lẽ đã có lâu ở đó rồi.
-Thái phi không cần lo lắng. Trẫm biết cân nhắc lợi hại, hơn nữa chuyện này ảnh hưởng danh dự của mẫu phi, trẫm nhất định điều tra cho rõ ràng.
Buông tay sẽ mất cơ hội. Từ Thiệu Minh xoay xoay chén rượu, ánh mắt bình thản thoáng tối đi.
-Truyền lệnh….Phong tỏa tẩm cung Thái phi, phái Trầm Quang đến điều tra.
-Tuân chỉ….
Hắn quay sang Lưu thái phi:
-Tạm thời Thái phi cứ ở yên trong cung vậy. Trẫm nhất định tra mọi chuyện rõ ràng, không làm oan khuất Thái phi.
Phong toả, ở yên trong cung, khác nào là giam lỏng? Tay Lưu Thái phi run lên từng đợt. Từ Thiệu Minh sẽ không giết bà. Đúng hơn là chưa thể giết bà….Nhưng giam lỏng để hạn chế và từ từ triệt tiêu quyền lực. Tên cáo già Từ Thiệu Minh đó, chỉ trách sao bà đã quá xem thường hắn. Ngày xưa chỉ nghĩ đưa một hoàng tử không có nhà mẫu thân làm hậu thuẫn lên ngôi là thượng sách, không ngờ lại lọt vào bẫy Từ Thiệu Minh giăng sẵn, khiến bà há miệng mắc quai.
-Nương nương….Bây giờ chúng ta….
-Tang đạo sư -Thái phi không đáp lời Tổng quản, quay sang Tang Đồng- Chuyện này là do đệ tử của ông mà ra. Hắn dùng máu của oa nhi luyện cổ trùng mà không dọn dẹp sạch sẽ. Chuyện này bị phát hiện, ai gia cũng bị liên lụy. Bây giờ ông định thế nào?
Tang Đồng im lặng. Chỉ có 8 bộ hài cốt của oa nhi….Ông ta khẽ cúi người:
-Hồi nương nương….Không biết khi Phi nhi luyện cổ trùng, đã dùng tới bao nhiêu oa nhi?
Loại cổ trùng này thích nhất là máu trẻ con, để có thể trưởng thành và điều khiển được đòi hỏi phải liên tục nuôi trong máu. Ít nhất phải hơn 90 ngày.
-Ta không rõ….Nhưng ta đã đưa tới khá nhiều cho hắn. Có cả các tiểu thái giám mới nhập cung.
-Chỉ tìm được 8 bộ xương oa nhi trong số hàng chục đứa, thần tin không phải do Phi nhi không dọn dẹp sạch sẽ mà có kẻ giở trò. Hắn ta biết rõ về cách luyện cổ trùng.
Ông ta trầm ngâm một chút rồi chợt hỏi:
-Đứa bé chứa cổ trùng trưởng thành Phi nhi luyện, hiện giờ đang ở đâu?
Tiểu Thiên đang vẽ một hình tròn trên cát, thoáng khựng lại. Không đến nỗi ngốc nghếch lắm. Không uổng công chuẩn bị phương pháp tháo gỡ chuyện này.
Tại Hạ phủ, Hạ Chúc Bằng bỗng nhiên co giật dữ dội, máu từ thất khiếu tuôn trào như suối. Hạ lão gia nghe người báo lại vội vã chạy vào. Trên tay Hạ Chúc Bằng cầm nắm được thứ gì đều ném về phía trước, điên cuồng gào thét. Hạ lão gia đã già không kịp phản ứng khi một chiếc ghế lao tới. Hạ Chúc Bằng còn lao đến bên chiếc nôi đứa bé đang say ngủ, như điên dại ôm lấy nó, ném mạnh đi.
Các gia nô vội vàng chạy đến kiềm giữ lại….Đứa bé khóc oằn oặt, bị thương tích nặng. Hạ lão gia tuổi già sức yếu, không chịu nổi đã qua đời….
Hạ Chúc Bằng lồng lên thêm một lát rồi ngã xuống, miệng há hốc….Từ bên trong chậm rãi bò ra những con vật nhỏ như sợi chỉ màu trắng, quấn lấy nhau thành búi lớn trong sự kinh ngạc của mọi người….
Trong một không gian không ai nhìn thấy được, Quỷ y nhìn thân xác mình từng trú ngụ rồi lại nhìn đứa trẻ đau đến không khóc nổi nữa trong tay gia nô. Lòng hắn đau nhói…Dù sao tình cảm không chỉ có một ngày.
Đứng bên cạnh là một bóng người còn mờ ảo hơn nữa, chỉ loáng thoáng thấy dáng người mảnh khảnh. “Hắn”lên tiếng, thoảng qua tai Quỷ y.
-Kết cuộc như vậy xem như là toàn vẹn. Ngươi hạ thứ đó vào người An Bình trong thân xác Hạ Chúc Bằng. Chỉ đến lúc ” Hạ Chúc Bằng” chân chính chết đi, cổ chú mới hoàn toàn được giải. Hạ lão gia cũng đã chết, không ai ghét bỏ đứa bé nữa. Nó sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
Ánh mắt Tô Mộc Hàn -Quỷ y tối lại. Tốt đẹp hơn hay sẽ là một “ổ chứa” cổ trùng mới cho kẻ đang âm thầm thao túng mọi thứ dưới kia.
-Các ngươi luôn nghĩ, cổ trùng là một công cụ giết người. Thật ra cổ trùng là một sinh vật sống. Mà đã là sinh vật, nó đều có lý do tồn tại…Tô Mộc Hàn, vai trò của ngươi đến đây là kết thúc. Mọi vấn vương nơi trần thế cũng không còn nữa. Đi thôi….Rũ bỏ mọi thứ thôi.
Để đổi lại nụ cười trọn vẹn cho một ai đó, có kẻ tình nguyện đánh đổi ngàn năm tu luyện, dấn thân vào kiếp con người. Cổ trùng nhỏ bé nhưng có sức sống mãnh liệt, sức tàn phá không ai lường trước được. “Hắn” nhìn Tang Đồng bằng ánh mắt thương hại. Những kẻ không hiểu nổi cổ trùng, nghĩ là đang điều khiển nó, thực chất sẽ dần trở thành miếng mồi ngon cho chúng thỏa cơn đói ngàn năm….
Hạ Chúc Bằng chết đột ngột, bên cạnh lại có dấu vết của cổ trùng khiến triều đình xôn xao. Để tránh làm xáo trộn lòng dân, Từ Thiệu Minh ra lệnh không ai được loan truyền chuyện đó ra ngoài đồng thời cũng tuyên bố cùng triều thần, chuyện 8 bộ hài cốt oa nhi trong cung Thái hậu là do có người muốn vu oan hãm hại, ra lệnh cho bộ Hình điều tra.
Đứa bé là con ruột của Mẫn Tiệp, nay Hạ gia tan tác, hoàng đế thương tiếc khôn nguôi, Đinh lão gia đứng ra xin nhận cháu về nuôi dưỡng. Thê, thiếp đã chết quá nửa, chỉ còn Bình thê Phục thị là người hiền đức, đứa trẻ giao lại cho bà.
An Bình về thăm mẫu thân, đối với đứa bé mình tự tay đỡ đẻ vô cùng lưu luyến. Tiểu Thiên đi theo bên cạnh, nhìn An Bình nựng nịu, ôm ấp đứa trẻ, môi thoáng hiện nụ cười:
-Mẫu thân…
Tiếng gọi tha thiết, An Bình cũng đáp lại bằng một nụ cười:
-Tiểu Thiên…
Một người phụ nữ xinh đẹp, tay ôm một đứa bé chưa tròn năm, đôi mắt trong veo mơ màng. Cảnh như trong mộng, giấc mộng không muốn tỉnh….Tiểu Thiên….
-Nếu Thiên nhi bé bỏng như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
-Ngốc quá -An Bình đặt đứa bé vào trong nôi, vuốt tóc Tiểu Thiên- Thiên nhi rất tốt. Đợi con lớn lên một chút, nhất định sẽ là một người đội trời đạp đất, bảo vệ mẫu thân mà….
Tiểu Thiên hơi khựng lại. Một đứa trẻ chưa đầy năm yếu ớt, mỏng manh không đủ sức bảo vệ cho ai cả. Hiện giờ mẫu thân đang cần người bên cạnh. 7-8 tuổi cũng khá hơn đứa bé chỉ biết nằm nôi, ăn rồi lại ngủ kia.
-Mẫu thân….
Phục thị bước vào, cắt đứt luồng suy nghĩ trong đầu Tiểu Thiên. Bà cũng chưa được tự nhiên với cách gọi “ngoại tổ mẫu” Tiểu Thiên vừa gọi. Đứa trẻ này tạo cho bà một cảm giác bất an trong lòng. An Bình có lẽ không để ý, ánh mắt nó nhìn nàng hoàn toàn không giống đứa trẻ 8 tuổi nhìn mẫu thân. Nó xa xôi, tràn đầy từ tính, vừa giống một huynh trưởng nhìn muội muội, có khi còn ấm áp như một người cha ngắm con gái của mình.
-Để mẫu thân mang Lạc nhi ra ngoài cho bà vú. Tứ vương gia đang đợi con ở ngoài.
-Dạ…
An Bình bước ra ngoài, Tiểu Thiên cũng bước theo nàng.
Từ Thiệu Huân đang ở bên ngoài, hờ hững trả lời những câu hỏi của Đinh lão gia và Đinh lão phu nhân. Thấy An Bình, hắn đứng dậy, đôi mắt lạnh như băng ấm áp tia nhìn trìu mến, nắm nhẹ lấy tay nàng:
-Chúng ta về thôi.
Chỉ đơn giản vậy nhưng Phục thị lại thấy lòng nhẹ đi không ít. An Bình được phu quân thương yêu, trân trọng, đời bà chỉ mong có vậy. Con gái sẽ như tên của nó, bình an trọn kiếp, luôn sống trong những nụ cười…
Trên kiệu, đôi vợ chồng trẻ ngồi cạnh nhau. An Bình trầm mặc…Nàng bỗng nhiên nép sát vào người Từ Thiệu Huân, giọng nhẹ như ru:
-Tướng công…
-Ừ?
Nàng lại im lặng. Nhưng Từ Thiệu Huân có thể hiểu phần nào tâm sự trong lòng nàng. Hoàng cung khắc nghiệt. Bản thân hắn lại đang là mục tiêu cho nhiều phía. Cả Từ Thiệu Minh nữa….Hắn không phải là kẻ ngốc mà không hiểu ý đồ của hoàng huynh. Người rất lo lắng cho hoàng hậu Chương Khanh và đứa trẻ trong bụng gặp bất trắc. Trong thời gian này, Người đang cố gắng hướng mọi sự chú ý vào Từ Thiệu Huân hắn, để mọi người lầm tưởng mình là kẻ kế vị tương lai.
Ngay cả Điệp Ảnh…Ngày xưa nàng rất trong sáng, thuần khiết nhưng cũng biết tính toán khi cần thiết. Nàng không dám bỏ hết tất cả để đi theo một kẻ sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào như hắn. Nàng đã chọn làm Trang vương thế tử phi chứ không theo Từ Thiệu Huân bôn ba trên chiến trận…An Bình lại khác. Nàng không mưu cầu danh lợi, chỉ muốn một cuộc sống bình yên đơn giản. Tiếc là điều đó Từ Thiệu Huân có thể không làm được cho nàng.
-Nếu chúng ta có con cái, chàng có thể che chở cho nó tốt, để con bình yên mà chào đời, mà sống vui vẻ không?
An Bình chợt hỏi. Từ Thiệu Huân hít sâu một hơi trong lồng ngực, giọng nhẹ tênh:
-Hoàng huynh còn không dám hứa, ta chỉ có thể cố gắng hết sức. Nàng tin ta không?
An Bình không hỏi nữa. Nàng vùi sâu khuôn mặt thanh tú vào lòng hắn, thì thầm:
-Thiếp có thai. Hôm nay thiếp cũng vừa mới biết. Thiếp mang thai….
Không chỉ Từ Thiệu Huân tay run lên mà Tiểu Thiên bên kiệu bên cũng tỏ ra kích động. An Bình mang thai trong lúc này không hẳn là chuyện tốt khi mọi âm mưu, toan tính của con người đang dần lên đến đỉnh điểm…..Thái phi sẽ không lặng im nhìn huynh đệ Từ Thiệu Huân củng cố quyền vị càng lúc càng vững chắc. Thành Tư Dẫn với bao tham vọng lẫn ghen hờn không nguôi trong lòng cũng sẽ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của An Bình.