Mẫu thân của Vân Ca là Lư thị, không kể là một giai nhân, chỉ ưa nhìn. Đinh lão gia cũng không quá tuấn tú nên nhan sắc của Vân Ca chỉ dừng ở mức ” thanh tú ưa nhìn”. Phục thị xuất thân từ ca nhi, dù hiện tại đã ngoài 30, thêm thời gian lưu lạc khổ sở không ít nhưng vẫn lưu lại vẻ đẹp mặn mà. An Bình thừa hưởng nhan sắc của bà, thêm đôi mắt sâu của Vân Ca, mới mười lăm tuổi không to phấn điểm son vẫn có dung nhan tuyệt mỹ. Ngắm mình trong gương, An Bình thoáng nhếch đôi môi đỏ mọng. Từ nhỏ nàng được giáo dục thi thư lễ nghĩa, tam tòng tứ đức, chưa bao giờ nghĩ sẽ mang vẻ ngoài xinh đẹp ra quyến dụ người khác. Song, bây giờ ngoài nhan sắc xinh đẹp, nàng hoàn toàn tay trắng, muốn che chở và yêu thương Phục thị, cho bà cuộc sống sung sướng ở Đinh phủ không phải chuyện dễ dàng.
Muội muội của Vân Ca – Đinh Giao Chi khác hẳn Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp thâm sâu khó dò, con người luôn tỏ ra đáng thương, hiểu chuyện. Giao Chi kiêu ngạo, ỷ mình có nhan sắc xinh đẹp, nổi bật nhất trong các tiểu thư Đinh phủ, lúc Vân Ca còn tại thế, đôi khi còn muốn lấn át nàng. Giờ đây nếu thấy một Đinh An Bình như đóa hoa mới nở, lòng ganh tỵ kia sẽ có dịp phác tác nhiều hơn. Nàng ta đang ở thân phận đích nữ, còn An Bình chỉ là một thứ nữ thân phận thấp, nàng phải làm sao?
An Bình cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, một lần nữa cầm cây trâm ướm thử lên đầu.
Tiểu Dung mỉm cười, đi đến chỉnh lại giúp nàng:
-Chủ tử thật là xinh đẹp ạ!
Sắc đẹp đôi khi lại là họa. An Bình tháo cây trâm xuống. Thời gian ở chung với Tiểu Dung không dài nhưng nàng có thể đánh giá được. Tiểu Dung là một nha hoàn hoạt bát, ruột để ngoài da. Nàng ấy an phận, hết lòng hầu hạ chủ tử, không có ý gì khác, có thể tin tưởng được.
-Tiểu Dung này…Em xem nếu đem bán cây trâm này và đôi xuyến vàng, chuỗi ngọc này thì được khoảng bao nhiêu tiền?
-Tiểu thư?
Tiểu Dung kinh ngạc hỏi lại. Số trang sức này là của Phương thị tặng cho tiểu thư, còn cẩn thận dặn dò là phải giữ gìn để đeo trong các dịp lễ của cả nhà. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tiểu thư là 3 lượng bạc trắng, của phu nhân là 5 lượng, theo Tiểu Dung biết đều được hai mẹ con giữ lại không mua son phấn như các viện khác. Giờ lại hỏi dò để bán số trang sức này, thực sự làm nàng vừa sợ vừa lo.
-Em đừng lo -An Bình biết lo lắng của Tiểu Dung, cười nhe -Ta không tiện ra ngoài, em mang những thứ này ra ngoài tiệm cầm đồ sẽ gây nghi ngờ không hay. Ta có việc cần dùng đến tiền. Cứ nghe lời đi, nếu có bất trắc, ta sẽ không làm liên lụy em mà.
-Tiểu thư…
-Tiểu Dung…Giúp ta đi!
Chủ tử xuất thân từ bình dân, lại lưu lạc bên ngoài, Tiểu Dung đã nghe các nha hoàn trong viện nói. Khi ma ma chọn người hầu, đa số nha hoàn đều không muốn đến chỗ họ. Nhưng Tiểu Dung lại thấy, sống cùng chủ tử còn đỡ hơn phải tới viện Phương phu nhân, chịu đựng hỉ nộ thất thường. An Bình đối xử với nàng rất tốt. Cơm thì cùng ăn, còn tặng nàng áo nữa…Chủ tử đã lên tiếng, phận nô nhi không thể chối từ. Tiểu Dung run run:
-Vậy nô tỳ đi hỏi giùm chủ tử….Nhưng chủ tử phải cẩn thận, nếu phu nhân biết được thì…
-Em yên tâm. Cứ làm đi.
An Bình đương nhiên có chủ ý của mình. Đinh phủ có thể xem như một chỗ ẩn náu tạm thời an toàn cho mình và mẫu thân. Vì hôn sự của Đinh Giao Chi, tạm thời Phương thị sẽ không làm khó các thứ nữ khác. Các phu nhân, di nương đều không muốn nữ nhi của mình gả cho kẻ ngốc. Phục thị cũng vậy. An Bình lại nhìn thấy ở đó một cơ hội, thuận lợi cho những tính toán của mình…
Trọng sinh…Nhìn Đinh Mẫn Tiệp và lão phu nhân chết đi, An Bình không hề cảm thấy vui vẻ. Nàng chỉ muốn sống tốt, cho Phục thị cuộc sống vui vẻ. Còn…còn đứa bé của Đinh Mẫn Tiệp đang được gửi ở Kiều y sư nữa. Nếu có tiền, có thể tự quyết định số phận, nàng có thể mang đứa bé về chung sống. Nó sẽ thay đứa con chưa được ra đời, ,mềm oặt, trút hơi thở mệt mỏi, yếu dần của nàng…Con…
Mắt An Bình nhòa đi vì nước mắt. Nàng nhớ đứa trẻ…Thì ra thứ mà Vân Ca kiếp trước lưu luyến nhất không phải là vị trí thiếu phu nhân Hạ phủ, không phải là lang quân Hạ Chúc Bằng mà chính là đứa bé oan nghiệp đó. Nó là máu thịt, là thứ duy nhất gắn liền với nàng bằng hai chữ “tình thương”.
Kiếp này được sống lại, An Bình nhất định không phụ thuộc vào người khác nữa. Đôi tay này, nàng phải tự quyết định được vận mệnh của chính mình.
Dù có phải nhún nhường, dù có phải tính kế, dù có phải lừa lọc ai khác cũng không sao.