Vãn Thanh biết rõ phong cách làm việc độc ác của Phong Huyền Dịch, trong lòng cảnh giác, nhìn nam nhân đang tựa trên khung cửa cười mê người, Vãn Thanh tức giận:
"Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?!"
Mạc Tử Thần khẽ khom người xoay người rời đi, khuôn mặt mang theo nụ cười sáng lạn.
Đêm, đen như mực.
Trong vương phủ chỉ có mấy nha hoàn vội vã thắp đèn lồng đi qua.
Đêm thu yên tĩnh đến doạ người.
Trong lòng Vãn Thanh không bình tĩnh, ngồi cạnh bàn vương phủ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Một trong những tính tình của Phong Huyền Dịch là không nhẫn nại, nàng đã mấy lần chống đối hắn liên tiếp, nhất định hắn sẽ hành động.
Ngáp một cái, đợi lâu cũng mệt mỏi, không chịu đựng được nữa, nàng thay quần áo muốn lên giường đi ngủ. Nhưng không nghờ vừa mới nhắm mắt lại, từ cửa sổ truyền đến tiếng vang, cảnh giác ngồi dậy, Vãn Thanh nhíu mày nhìn bóng dáng đứng ở cửa sổ kia.
Ba ngàn tóc đen xõa tung, bay trong gió nhẹ, dưới cặp mày rậm là mắt xếch yêu mị, thập phần mê hoặc lòng người, sóng mắt lưu chuyển quan sát Vãn Thanh, sống mũi cao, môi mỏng hồng nhạt khẽ nhếch, tăng thêm mấy phần hấp dẫn. Vạt áo nới rộng ra, lộ ra xương quai xanh mê người cùng da thịt màu mật ong.
Trường bào màu đỏ rực hiện lên trong đêm có phần quỷ dị, nhưng nàng lại thấy kinh ngạc nhiều hơn, nam nhân yêu mị như thế xuất hiện lúc này khiến Vãn Thanh thiếu chút nữa cảm thấy hắn không phải người, loài người không có vẻ đẹp âm nhu như hắn.
Nam tử híp mắt, đứng ở trước cửa sổ vẫn không động, Vãn Thanh đã nhận có gì đó không đúng, thử lên tiếng.
"Công tử là người hay quỷ?"
Trong đôi mắt xếch tà mị hiện lên mấy phần nụ cười, nhẹ nhàng nhảy vào cửa sổ, đi tới Vãn Thanh.
Mặc y phục, Vãn Thanh đứng lên, trong lòng có chút run rẩy, dù sao cũng đã nửa đêm, ‘người’ này xông vào lại không nói chuyện.
"Công tử?"
Nam nhân không trả lời, ngồi xuống trước bàn gỗ, ngón tay thon dài đưa ra tự rót cho mình một ly trà, thân hình đỏ rực đưa lưng về phía Vãn Thanh.
Cảm thấy sau lưng dâng lên mấy phần lạnh lẽo, lá gan Vãn Thanh coi như lớn, tiến lên ngồi đối diện hắn.
Có cảm xúc, vả lại sắc mặt hắn bình tĩnh không có dị thường, chắc hẳn không phải là quỷ.
"Ngươi đến giúp vương gia báo thù."
Xoay xoay ly rượu trong tay, nụ cười trong mắt nam tử biến mất:
"Muốn chết như thế nào?"
"Giết ta?"
Khuôn mặt Vãn Thanh hiện lên nụ cười:
"Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không?"
Ly rượu trên tay dừng lại, trong mắt nam nhân xuất hiện mấy phần nghiêm túc, đưa tay tiến lại gần Vãn Thanh.
"Xem xem trên người ngươi mất thứ gì."
Cường thế đoạt lấy chén trà trong tay hắn, Vãn Thanh chú ý tới hắn không uống..., không khách khí uống một hơi cạn sạch, nhìn ánh mắt hơi kinh ngạc kia, trong mắt đều là nụ cười.
"Vật ngoài thân."
"Ta lấy ngọc bội của ngươi, ngươi cũng không biết, vậy ngươi có biết ta bỏ cái giừ trên người ngươi?"
Nụ cười trong mắt càng sâu, tay quơ quơ khối ngọc vừa lấy được từ trên người hắn.
Quả nhiên, ánh mắt nam nhân thay đổi, giống như nổi lên hứng thú, khóe miệng cười quyến rũ, nói.
"Tạm thời bỏ qua cho ngươi."
Thân ảnh đỏ rực nhanh chóng đứng lên, đối diện Vãn Thanh đã không còn bóng dáng nào nữa. Ngoài cửa sổ lại nhảy vào một con hồ ly lớn chừng bàn tay. Vãn Thanh định thần nhìn lại, bộ lông đỏ rực giống với trường bào của nam nhân kia, hồ ly như vậy nàng chưa từng thấy qua, có phần tò mò ôm nó vào trong ngực, Vãn Thanh cười vui vẻ.
Tiểu hồ ly này không sợ lạ, lần đầu tiên thấy Vãn Thanh đã rúc thật sâu vào trong ngực nàng.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Vãn Thanh chỉ cảm thấy trước ngực xuất hiện một nhúm lông mượt mà gì đó, vung tay lên một cái, lại nghe được một âm thanh đồ vật bị rơi xuống giường. Xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, Vãn Thanh nhìn dưới giường, tiểu hồ ly đỏ rực đêm qua đang giương con ngươi màu hồng ngọc vô tội nhìn nàng. Sắc trời ngoài cửa đã sáng choang, lần đầu tiên nàng ngủ dậy trễ như thế.
Đưa tay bế hồ ly lên giường, rời giường mặc xong quần áo, trong phủ vẫn không có gì khác thường.
Ở trong phủ hơn một tháng, đã lâu chưa từng đi dạo phố, Vãn Thanh không người thích ngồi một chỗ, trong lòng có phần khó chịu, gọi Bảo Cầm lấy chút bạc chuẩn bị ra đường.
Tiểu hồ ly kia vẫn đi theo bên chân nàng, hình như không muốn rời đi, đưa tay nhấc nó đến trên vai, mang theo nó cùng nhau ra ngoài.
Tiểu hồ ly có bộ lông đỏ rực cùng bạch y của Vãn Thanh tạo thành đối lập rõ ràng. Người đi đường cũng chăm chú nhìn, rối rít bàn luận về tiểu hồ ly mới lạ này.
Đi chưa được bao lâu, Vãn Thanh đã nhìn thấy một bóng dàng hết sức đáng ghét, Tư Mã Lưu Vân đang đứng ở phố bên cạnh, một thân trường bào cao quý, vóc người cao lớn, búi tóc nhẹ nhàng khoan khoái, cực kỳ đẹp, khuôn mặt mang theo nụ cười, tay phe phẩy chiết phiến. Đứng bên cạnh là hai đại cô nương, đám người đang tiến lại gần.
Vãn Thanh vội xoay người hướng bên kia đi chạy đi, Tư Mã Lưu Vân nhìn thấy nàng, vội vàng đuổi theo sau.
Chân Vãn Thanh lướt như bay, vòng qua một phố lại một phố, đi qua rất nhiều hẻm nhỏ, không có ý muốn dừng lại.
Có chút bực mình xoay người, lại phát hiện không phải Tư Mã Lưu Vân, mà là ba đại hán trung niên diện mạo dữ tợn, Vãn Thanh kinh ngạc, quan sát góc hẹp xung quanh, đã không biết từ khi nào thì đi tới ngõ tối này.
Trên mặt đại hán là nụ cười dọa người, từng bước từng bước đến gần Vãn Thanh.
"Chậm đã, các ngươi muốn bạc ta đều có thể cho các ngươi!"
Hốt hoảng gỡ túi tiền xuống, ném vào trước mặt mấy người.
Một kẻ cầm đầu nhận lấy bạc ước lượng, nhưng không có ý tứ rời đi, trên mặt mang điệu cười dâm tà, cùng hai tiểu đệ tiến đến gần Vãn Thanh.
Tiểu hồ ly kia đã nhận ra có nguy hiểm, vùi vào bên tai Vãn Thanh.
Vãn Thanh quan sát ba người trước mắt một chút, đều có vóc người to lớn, cánh tay to, cũng không biết bọn họ có võ công hay không, trong lòng có phần khiếp đảm, muốn chạy đi lại phát hiện phía sau là góc chết.
Mắt thấy cánh tay của một kẻ duỗi tới, Vãn Thanh cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, giơ tay muốn “chào hỏi” mặt hắn, đánh thì đánh trúng, nhưng không lợi hại như tưởng tượng.
Đại hán nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ tay muốn bắt Vãn Thanh.
Đang định liều “cá chết lưới rách”, trước mặt lại xuất hiện một bàn tay thon dài, nắm cổ tay đại hán kia, xoay người đem tên đó ngã lăn quay ra đất. Hai người khác thấy lão đại bị đánh, vội vàng tiến lên, nhưng mới đánh hai ba cái đã bị nam nhân trước mặt giải quyết.
Té nhào trên đất không ngừng kêu rên, trên mặt mấy nam nhân hiện vẻ đầy khổ sở.
Vãn Thanh đứng ở một bên, Tiểu Hồ cũng chui ra, mặc dù nàng không nghĩ tới người cứu nàng lại là Tư Mã Lưu Vân, nhưng xác thực, gương mặt chính khí trước mắt là hắn.
"Cám ơn."
Thanh âm có vài phần khó chịu, Vãn Thanh nhìn hắn một cái, khuôn mặt của hắn cũng không nhếch nhác như nàng nghĩ.