Đảm chiến trong lòng cũng vì chuyện này mà ổn định xuống, đưa tay kéo khăn che mặt, là một gương mặt xa lạ, lại tựa hồ đã từng gặp qua ở đâu đó.
Đưa thân thể cao lớn của y vào trong đình, còn chưa cất xong, Phong Huyền Dịch cùng Mạc Tử Thần đã đi tới, nhìn Vãn Thanh kéo một thi thể hắc y thì kinh ngạc, khi nhìn đến khuôn mặt nam nhân kia lại lập tức cả kinh.
"Đây không phải là hộ vệ Sứ giả hôm đó sao!"
Mạc Tử Thần ngẩng đầu nhìn vết máu trên mặt đất, có phần lo lắng nhìn Vãn Thanh, lại thấy trên người nàng trừ bàn tay được băng bó kĩ ra thì không có chút vết thương nào khác.
Phong Huyền Dịch ngồi xuống xem xét người nằm trên mặt đất, kinh ngạc đứng lên.
"Người này là do ngươi giết?"
Vãn Thanh cau mày, biết Phong Huyền Dịch ghét nàng, sợ hắn sau này sẽ gán cho nàng tội danh gì đó, vội phủ nhận.
"Do y buổi tối ăn nhiều, đi tới nửa đường no quá mà chết đó chứ."
Mạc Tử Thần mỉm cười nhìn Vãn Thanh, đem thi thể trên mặt đất kéo đi.
"Vương gia, ta trước tiên đưa y xuống mật thất, nơi này giao cho ngài cùng vương phi dọn dẹp."
Ánh mắt Phong Huyền Dịch trở nên nóng bỏng, Vãn Thanh không được tự nhiên trừng mắt liếc hắn, xoay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ lại bị hắn nắm tay kéo lại.
"Ngươi nói thật với Bổn vương, rốt cuộc có phải ngươi giết hay không?!"
Vẻ mặt Phong Huyền Dịch rất nghiêm túc, nghiêm túc khiến Vãn Thanh hốt hoảng.
"Đã nói không phải, nhiều lắm thì ta chỉ đạp cái đó của y, ai mà biết buổi tối y ăn nhiều như vậy!"
Bàn tay Phong Huyền Dịch buông lỏng một chút, tay Vãn Thanh rụt trở về.
"Còn nói chung quanh đây bố trí nhiều người lắm, nếu ta tin lời ngươi nói, hôm nay ta đã chết ở nơi này!"
Nói thầm bước chân vào trong bóng đêm, Vãn Thanh không hề chú ý tới sắc mặt Phong Huyền Dịch sau lưng trở nên kỳ quái.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, Bảo Cầm đang thay nàng bày bữa ăn sáng, đứng dậy chăm chú nhìn, Vãn Thanh bị dọa sợ, cháo gà nước canh tới hai chén lớn, còn có nhân sâm hạt sen cũng không ít, các loại điểm tâm bánh ngọt càng bày đầy đĩa, buổi sáng trước kia chưa bao giờ thịnh soạn như vậy, huống chi nàng vừa đem Kim Ấn giao ra.
Vãn Thanh cảm thấy kỳ quái, theo như cá tính keo kiệt kia của Mạc Tử Thần, tại sao nàng có thể được ăn tốt như vậy.
"Đây là mấy món quản gia sáng sớm đưa tới, vương phi cũng nhanh rửa mặt, nếu để nguội sẽ không tốt."
"Sao hôm nay quản gia lại rảnh rỗi như thế, tự mình đưa bữa sáng đến."
"Quản gia nói vương phi bị thương, thích ăn gì cứ phân phó phòng bếp đi làm, chắc chắn sẽ làm tốt nhất cho vương phi, thiếu thứ gì thì nói với hắn."
Vẻ mặt Bảo Cầm hưng phấn, vương phủ lớn như vậy, có thể khiến quản gia yêu thích cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nghe nàng nói như thế, Vãn Thanh biết rõ Mạc Tử Thần để ý chuyện hôm qua nàng thay hắn bắt đao mà bị thương, nên cũng vui vẻ đón nhận.
Ăn sớm một chút ra khỏi viện nhìn xung quanh, hình như không có động tĩnh gì đặc biệt.
Đi lòng vòng trong phủ, không bao lâu lại gặp phải Mạc Tử Thần, hắn đang chỉ huy hạ nhân bưng bê gì đó, Vãn Thanh nhìn về địa phương bên cạnh, chính là viện của Tử Cơ, cũng không biết có liên quan đến chuyện hôm qua hay không, Vãn Thanh vòng qua hắn chuẩn bị đi tiếp, thế nhưng hắn lại gọi nàng.
Vãn Thanh quay đầu lại, hắn nở nụ cười đi tới.
"Thương thế của người đã tốt hơn rồi chứ?"
"Không sao, vết thương nhỏ."
"Vậy người định đi đâu?"
"Muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Vậy người chờ ta một chút, vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài mua vài món đồ cho vương gia, ta đi phân phó hạ nhân xong sẽ đi cùng người."
Hình như Mạc Tử Thần rất sợ Vãn Thanh đi trước, quay đầu nhìn nàng mấy lần, Vãn Thanh đứng phía sau hắn có chút buồn cười, dù cảm thấy thiếu nàng, cũng không cần so đo như thế chứ.
Cùng Mạc Tử Thần ra đường là chuyện vô cùng khủng bố, đây là nhận định của Vãn Thanh khi nhìn hắn trả giá với mấy mụ mụ bán thức ăn giữa chợ.
"Những việc vặt như mua thức ăn ngươi cứ giao cho phòng bếp đi làm là được, cần gì tự mình làm."
Vãn Thanh nhíu mày, trong lòng thấy không vui, một nam nhân dáng dấp tao nhã lại đứng cò kè mặc cả ở chợ bán thức ăn, thật sự khiến người ta không tiếp thụ nổi.
"Hôm nay trong nhà Lý sư phó phòng bếp có chuyện nên vội về trước, ta vừa lúc ra ngoài giúp ông ấy cũng là chuyện nhỏ, vương phi muốn đi đâu, đợi ta quay lại hẵng đi."
Mạc Tử Thần hiển nhiên không nhận thấy Vãn Thanh không vui, đang đứng một bên quầy xem xét rau cần.
"Tiểu ca, năm văn tiền một cân, cậu xem rau cần còn rất tươi ngon."
Người bán hàng rong nở nụ cười lấy lòng, nhét bó rau cần còn dính bùn đất vào tay Mạc Tử Thần.
Ngược lại Mạc Tử Thần tuyệt không để ý.
"Rễ cũng đã thối hỏng, ba văn đi, ta muốn mua nhiều một chút."
"Tiểu ca, đây không phải là thối hỏng, còn rất tươi mà, cậu nhìn mà xem, hiện giờ bán rong đều như vậy."
"Không bán thì thôi."
"Được được được! Hôm nay ta bán xong cái này thì phải về nhà, coi như tiểu ca gặp may."
Vãn Thanh đứng ở đầu phố, nghe cuộc trò chuyện phía sau, nhìn Mạc Tử Thần đang cười tươi cũng không biết nên nói những gì.
Nhìn rau cần hắn cầm trên tay nhiều đến nỗi cầm không xuể, Vãn Thanh nhíu mày, nghĩ muốn cầm giúp.
"Ta cầm giúp ngươi."
"Không cần! Ta cầm được, trên tay vương phi còn có vết thương, tốt nhất người cứ đi dạo là được, đợi ta đưa chúng vào Túy Tiên Cư của Tư Mã Thiếu gia, hắn sẽ sai người giúp ta đưa về."